Từ trong thang máy đi ra ngoài, Lưu Họa Y vừa vặn nhìn thấy Lâm Thành Nhân bước ra từ phòng họp.
Hắn cả người là âu phục màu đen may thủ công, bên trong là áo sơ mi màu đỏ, kết hợp với cà vạt màu xanh, vẻ
தய
mặt lạnh lùng, mắt lạnh như băng.
Hắn đi ở phía trước, vẻ mặt hứng khởi rất có phong độ vương giả.
Lưu Họa Y nghĩ, nếu như không phải một loạt chuyện vừa xảy ra như vậy, có lẽ cô cũng sẽ bị vẻ bề ngoài của hắn làm cho mê hoặc.
Lâm Thành Nhân nhìn thấy cô, dừng bước, quay đầu nhìn mọi người sau lưng, bảo bọn họ đi trước.
Hắn nhíu mày, nửa châm chọc nữa trào phúng, "Sao Lưu Họa Y cô nương lại rảnh rỗi tới địa bàn của kẻ hèn này vậy? ."
Mấy chữ" rảnh rồi" hắn gần như gần giọng.
Lưu Họa Y nhìn chằm chằm hắn, kềm chế kích động, lạnh lùng nói: "Đi chỗ khác nói chuyện, thế nào? ."
Lâm Thành Nhân đoán được cô muốn nói gì, gật đầu một cái, Lưu Họa Y đi theo sau lưng hắn.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của một đám người, Lưu Họa Y bước vào phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn.
Lâm Thành Nhân ngồi trên ghế, nhíu mày cười khế, "Bây giờ đại tiểu thư có thể nói rõ ý cô muốn chứ ?"
Trong lòng Lưu Họa Y đã sớm xé hắn thành trăm ngàn mảnh, nói thầm: Vờ vịt. Vờ vịt. Anh thích vờ vịt như vậy, sao không đi làm diễn viên điện ảnh cho rồi đi.
"Lâm Thành Nhân, anh rốt cuộc muốn thế nào? Muốn thế nào mới tha cho ba tôi
"Tha cho ông ta?" Lâm Thành Nhân nhếch khóe miệng, trong mắt lóe lên hung ác khiến Lưu Họa Y phải chùn bước lui về sau.
"Ban đầu nhà họ Lưu các người có tha cho mẹ tôi không? Lưu Họa Y, cô có biết cảm giác nhìn mẹ mình chết ở bên cạnh mình không? Cô biết có bao nhiêu đau khổ không? Bây giờ những gì cô trải qua còn không bằng một phần vạn tôi khi đó, cô còn dám nói tôi tha cho?"
Lưu Họa Y nước mắt lã chã rơi xuống, cô lắc lắc đầu, nghẹn ngào, "Tôi .. Không biết... Ân oán đời trước tại sao lại bắt tôi chịu đựng? ."
Cô oán, cô hận.
Chính miệng nghe Lâm Thành Nhân nói ra, cô cảm thấy mình đã đến bờ vực sụp đổ.
Tại sao là cô? Tại sao.
"Tại sao à? Có trách thì trách cô là con gái của bà ta.” Lâm Thành Nhân trầm giọng.
Nhìn thấy thân thể cô lảo đảo muốn ngã quỵ, giọng hắn không khỏi giảm áp lực.
Hắn từng bước một đến gần cô, cô từng bước một lui về phía sau. Khi sau lưng dán lên vách tường lạnh như băng, Lưu Họa Y tuyệt vọng nhằm mắt.
Hắn vây cô giữa hai cánh tay, hơi thở đục ngầu phả lên người cô.
Cứ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, Lâm Thành Nhân đều sẽ nổi ham muốn khó giải thích. Đối mặt với cô, hắn luôn luôn muốn hung hãn đè cô xuống chiếm đoạt làm của mình.
"Lưu Họa Y, muốn cứu cha cô cũng không phải không có cách." Hắn cúi người nhẹ giọng nói bên tai cô.
Cô bỗng dưng mở mắt ra, mặt đầy kinh ngạc. Lâm Thành Nhân cười nhạt, tựa như ác ma thì thào bên tai cô.
"Làm tôi thỏa mãn.”
Như tiếng sấm vang bên tai, Lưu Họa Y nhất thời sắc mặt ảm đạm.
Nắm chặt quả đấm, cô cắn chết môi dưới, cắn chặt đến rỉ máu.
Làm hắn thỏa mãn.
"Không muốn?" Hắn nắm lấy cằm cô, ánh mắt thâm sâu nguy hiểm khóa chặt trên người cô.
Cô không phải là cô gái nhỏ tuổi không hiểu sự đời, cô hiểu ý hắn.
"Vậy thì thôi. Tôi cũng không muốn cưỡng ép cô." Hắn buông cô ra, mặt cười đều.
"Mời đại tiểu thư đi cho, chuyện của ba cô e rằng tôi không giúp được gì rồi.” Vừa nói quay người đi.
Lưu Họa Y nhìn bóng lưng cao ngất của hắn, cười thế thảm, Lưu Họa Y ơi Lưu Họa Y, mày giả bộ thanh cao gì chứ ? Mày và hắn làm bao nhiêu lần rồi, một lần hay hai lần, một lần cũng là làm, hai lần thì khác chỗ nào?
Suy nghĩ một chút, cô liền đưa tay cởi nút áo mình, cổ chiếc áo đầm trắng tinh hơi rộng mở, lộ ra phong cảnh mê
người bên trong.
Lâm Thành Nhân không nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu, thấy cảnh tượng trước mắt, nhất thời nghiên răng, người đàn bà đáng chết này, thật đúng là không biết liêm sỉ.
Lưu Họa Y cố gắng nhếch mép lên, "Chủ tịch... hài lòng chứ?”
Lâm Thành Nhãn ánh mắt tối sầm lại, năm chặt quả đấm.
Người đàn bà đáng chết này cứ ưng thuận đơn giản như vậy sao. Không biết phản kháng sao? Cô ta biết rất rõ ràng tiếp theo xảy ra chuyện gì mà. Lăng loàn đúng là lăng loàng, chỉ biết dùng thủ đoạn này hấp dẫn đàn ông.
Nhìn dáng vẻ uyển chuyển của cô, nên cong thì cong nên phẳng thì phẳng. Con ngươi Lâm Thành Nhân tối lại, trái cổ giần giật liên tục.
Hắn không phải thánh nhân tâm tịnh không phiền không loạn, hắn vốn là muốn cô.
Lâm Thành Nhân đưa tay bấu vào người cô, kéo giật cô về phía mình. Với vẻ tức giận, hắn ném cô lên sofa. Hắn đè người lên ngăn chận cô, gặm cắn cô như con thú ăn mồi, không chút thương hương tiếc ngọc.
Hắn đối xử không chút thương tiếc với làn da mềm mại của cô. Lưu Họa Y rất đau, nhưng cô không hề lên tiếng.