Lương Minh Thành cũng nhìn sang, trên mặt hiện lên một vẻ bối rối.
Lần này xong rồi. Muốn giấu cũng không giấu nổi.
Người phụ nữ này thật đúng là làm cho người chán ghét. Cậu nghĩ nghĩ mà trợn mắt giận dữ nhìn Huỳnh Cẩn Mai.
Sắc mặt Lâm Thành Nhân tái nhợt, nheo mắt lại nhìn
Lương Minh Thành một cái, xông vào đập tay lên đàn piano.
"Ong" Phím đàn phát ra tiếng thảm thiết chói tai.
Lưu Họa Y hoảng sợ ngẩng đầu lên, nhất thời không
biết làm sao.
Lâm Thành Nhân...
"Cô đang làm cái gì?" Anh u ám hỏi.
"Tôi..." Lưu Họa Y vừa định nói chuyện, đã nhìn thấy Huỳnh Cấn Mai từ bên ngoài chạy vào.
Ba người nhìn nhau.
"Hai người...?" Lưu Họa Y đứng lên, nhìn hai người mà không thể tin nổi.
Huỳnh Cẩn Mai ở cùng Lâm Thành Nhân.
Bỗng nhiên cô nở nụ cười, chẳng trách ngày đó cô cảm thấy tấm thẻ mà Huỳnh Cấn Mai quẹt nhìn quen mất như vậy. Đó không phải là tấm thẻ Lâm Thành Nhân cho mình sao?
"Tôi đang làm cái gì?" Lưu Họa Y cười khổ.
"Tôi bị anh ép làm việc, tôi đang làm cái gì sao? Anh hỏi tôi câu này mà không biết xấu hổ à Lâm Thành Nhân? Nếu như không có anh, gia đình tôi sẽ tan nát sao? Đến bây giờ sẽ rơi vào tình trạng không còn gì cả sao?"
Lâm Thành Nhân nhíu mày, nhìn đám người xung quanh vây xem, bắt lấy tay cô "Về với tôi."
"Buông tay ra.
"Người anh nên nắm tay là tôi sao?" Cô hất cằm thờ ơ nhìn người bạn thân nhiều năm nay.
Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày chồng mình lại ở cùng với người bạn thân nhất kia.
Lương Minh Thành vừa nhìn đã thấy không ổn, vội vàng nói: "Cậu chủ Lâm, ở đây nhiều người lắm. Vào bên trong trước đi."
Lâm Thành Nhân hừ lạnh một tiếng với cậu ta, nửa kéo nửa dắt Lưu Họa Y đi vào bên trong.
"Anh buông tôi ra." Lưu Họa Y tránh khỏi anh, vẻ mặt tức giận.
"Lâm Thành Nhân à tục ngữ nói rất hay, thỏ cũng không ăn cỏ gần hang đâu. Anh cứ bụng đói mà ăn quàng như thế à?"
"Họa Y... cậu." Huỳnh Cần Mai cắn môi dưới.
"Tôi làm sao? Tôi cũng không ngờ cô lại là cái người này, ngày đó cảm giác dùng thẻ Lâm Thành Nhân cho tôi quẹt mua quần áo rất sảng khoái phải không? Cảm giác cướp chồng của người khác cũng rất thoải mái phải không?"
Lưu Họa Y đỏ bừng cả mắt vì tức giận.
Cô biết một người đàn ông như Lâm Thành Nhân sẽ không chỉ có một người phụ nữ. Cho nên căn bản cô cũng không quan tâm, thậm chí cô còn nghĩ tới rất nhiều khả năng. Nhưng khả năng cô không nghĩ tới duy nhất chính là
bị bạn thân của mình phản bội.
"Câm miệng." Lâm Thành Nhân quát, lại nhìn Huỳnh Cẩn Mai một chút, chỉ thấy cô giống như con thỏ hoảng sợ, nhìn anh hoảng sợ...
Lâm Thành Nhân nhìn bộ dáng cô ấy, sự tức giận trong lòng ngay lập tức bùng phát.
Quay đầu nhìn sang Lưu Họa Y, một bộ dáng ngang ngược, một bộ dáng muốn hỏi tội, anh cười chế nhạo "Cô cho mình là ai? Muốn quản tôi à? Lưu Họa Y cô tự nhìn cái dáng vẻ của mình bây giờ xem? Cô đang đi bán thân à? Vợ của Lâm Thành Nhân tôi ra ngoài làm việc, người ta sẽ nghĩ Lâm Thành Nhân tôi như thế nào?"
"Nếu muốn người khác không biết, thì trừ phi mình đừng làm. Dáng vẻ của tôi bây giờ đều không phải nhờ một tay giúp sức của anh sao Lâm Thành Nhân? Nhìn thấy dáng vẻ chật vật này của tôi không phải anh nên cảm thấy vui mừng sao? Không phải anh nên có cảm giác thành tựu sao?"
Lưu Họa Y nhìn anh cười lạnh lùng, mỗi một câu đều mang theo giễu cợt.
Lâm Thành Nhân mở miệng, vậy mà không thể phản bác lại được 1 lời.
Đúng, anh làm cô nhà tan cửa nát, không còn gì cả. Huỳnh Cẩn Mai nhìn Lâm Thành Nhân mím chặt môi, trong lòng căm hận. Đây không phải kết quả mà cô ta
"
Lưu Họa Y cười khổ, " Cấn Mai, tớ chưa từng nghĩ cậu lại...phản bội tớ."
“Không phải đâu. Họa Y, không phải như vậy đâu. Tớ... " Cô ta ngơ ngẩn, nước mắt rơi lã chã.
“Tớ chưa từng nghĩ sẽ cướp hạnh phúc của cậu....tớ và Thành Nhân yêu thương nhau thật lòng. Tớ không thể kiềm chế được...Tớ không không thể ngừng yêu anh ấy...
“Họa Y hãy tha thứ cho tớ."
Thành Nhân nhìn Cẩn Mai khóc đến sắp ngất, trong lòng vô cùng đau đớn.
Người đàn bà đáng chết kia tại sao lại hung hổ dọa người như vậy.
“Lưu Họa Y cô câm miệng." Lâm Thành Nhân hét lên, rồi ôm Cẩn Mai vào trong ngực “ Cô căn bản không có tư cách nói mấy lời như vậy."
Tôi và Cẩn Mai mới là lần đầu tiên. Lúc tôi ngủ cùng Cẩn Mai cô ấy vẫn là lần đầu. Nhưng còn cô? Lúc cô gả cho tôi cô đâu còn trong trắng gì, cũng không biết đã chơi qua bao nhiêu thằng đàn ông, đồ phụ nữ đàn bà lăn loàn.
Anh lại dùng chuyện cũ để chỉ trích cô...
"
Lưu Họa Y hít một hơi thật sâu, nhịn không cho nước mắt chảy xuống, hỏi, “ Nếu đã như vậy tại sao anh không cưới cô ta? Tại sao anh lại cưới tôi?"
‘Tôi cưới cô chẳng qua là vì muốn làm nhục cô. Cô cho rằng cô xứng đáng có được tình yêu của tôi sao?
Người phụ nữa giống như cô cả đời này cũng không xứng đáng có được tình yêu."
Hóa ra anh luôn nghĩ như vậy.