Ánh mắt lạnh thấu xương của Lâm Thành Công liếc về phía Hạ Vân Linh, cô ta tỉnh táo lại, đến bên cạnh Lưu Họa Y, sau đó nói, "Họa Y, hai người cứ trò chuyện đi, tớ về trước, ngày mai tớ lại đến thăm cậu."
Lưu Họa Y gật đầu, Hạ Vân Linh bước đi, lúc đi ngang qua Lâm Thành Công còn tăng nhanh nhịp bước.
Cô ta nhẹ nhàng đóng cửa, nhưng đi chưa được bao xa thì đột nhiên cất bước thật khẽ, quay lại trước cửa phòng bệnh.
Lâm Thành Công nhìn cô ta rời đi, rồi quay đầu hỏi: "Chị nói thật cho em biết, có phải là cô ta đấy chị xuống lầu hay không?”
Lưu Họa Y sững người, rồi phủ nhận, "Không phải."
"Chị đừng gạt em. Em hỏi chị, Lưu Họa Y, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Em đã bảo chị đừng tin tưởng người phụ nữ kia, nhưng chị không tin em. Chị bị ngốc à?" Lâm Thành Công tức giận trách cứ Lưu Họa Y.
Lưu Họa Y ngoáy ngoáy lỗ tai, "Rồi, rồi, chị là bệnh nhân. Là bệnh nhân đó. Sao lại mắng chị như thế?"
Lâm Thành Công tức giận, nhưng nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô thì chỉ nhếch mép một cái không hỏi nữa,
còn rốt cuộc có phải hay không, trong lòng anh ấy cũng tự biết. Theo như Chú Hiểu nói, lúc ấy trong nhà chỉ có Hạ Vân Linh và cô...
Lâm Thành Công suy nghĩ một lúc, ánh mắt dần dần lạnh đi.
Cùng lúc đó, ở bên ngoài, Hạ Vân Linh nghe xong đoạn đối thoại giữa hai người thì cười khẩy, trong lòng kinh ngạc.
Lâm Thành Công này bắt đầu nghi ngờ mình rồi sao, nếu đã vậy, mình không thể để anh ta ở bên cạnh Lưu Họa Y nữa, phải tìm cách tách anh ta ra. Nếu không anh ta thông minh như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ đoán được kế hoạch của mình.
Hạ Vân Linh suy nghĩ một lúc, đôi mắt quyến rũ nhẹ nhàng nâng lên, lóe lên một vệt sáng lạnh lẽo, cô ta nở một nụ cười đầy thâm ý.
Chuyện này càng lúc càng thú vị.
Đương nhiên Lưu Họa Y không thể nói chuyện giữa cô và Hạ Vân Linh cho Lâm Thành Công biết, dù sao thì anh ấy cũng là em trai của Lâm Thành Nhân.
Cô bĩu môi, "Thành Công, tin chị đi, chị rất hiểu Vân Linh, cậu ấy sẽ không hại chị đâu."
Lâm Thành Công thấy Lưu Họa Y quá cố chấp, anh ấy cũng không còn cách nào khác, đành quyết định không nói đến chuyện này nữa.
Lâm Thành Công nhìn gương mặt trắng bệch của cô, vô cùng đau lòng.
Đồ ngốc này, trông thì mạnh mẽ kiên cường, nhưng lòng dạ lại mong manh như thủy tinh. Chuyện gì cũng giấu trong lòng, lúc nào cũng lo nghĩ cho người khác mà hoàn toàn không để tâm đến bản thân mình.
Lâm Thành Công thở dài, điện thoại di động trong túi vang lên, anh cau mày, nhìn Lưu Họa Y một cái, rồi rời khỏi phòng bệnh.
Nghe điện thoại xong, Lâm Thành Công dặn dò Lưu Họa Y mấy câu, sau đó vội vàng rời đi.
Lưu Họa Y trợn mắt nhìn phòng bệnh trống rỗng, nhưng cô còn chưa kịp buồn thì Lương Minh Thành đã chạy tới.
"Sao anh lại tới đây?"
"Tôi nghe Thành Công nói em đang nằm viện, đã xảy ra chuyện gì?" Lương Minh Thành nhìn thấy lớp băng mỏng quấn trên bụng cô thì cau mày một chút.
"Không có gì, tôi chỉ ngã cầu thang thôi."
"Ngã cầu thang? Vậy em... Đứa bé có bị sao không?" Lương Minh Thành kêu to một tiếng, sau đó vội vàng nhỏ giọng.
Đứa bé... Lưu Họa Y lắc đầu cười khổ, "Chúng ta đều đoán sai rồi, không có đứa bé nào cả. Kết quả lần kiểm tra bằng que thử thai đó không đúng.
Lương Minh Thành ngẩn người, "Vậy em đã nói với Lâm Thành Nhân chưa?"
Lưu Họa Y gật đầu.
Lương Minh Thành đồ trán, mặt ủ mày chau: "Vậy anh ấy...
"
Lưu Họa Y nhẹ nhàng lắc đầu, cô không nói gì, trong đôi mắt xinh đẹp chỉ có sự thất vọng.
Thái độ của Lâm Thành Nhân rất rõ ràng, anh hoàn
toàn không muốn có đứa bé này, cũng không muốn dính líu gì với cô, thứ duy nhất tồn tại giữa hai người bọn họ, chỉ có thù hận.
Anh hận cô, nên mới giữ chặt cô bên cạnh mình.
Nhìn dáng vẻ thất vọng của Lưu Họa Y, Lương Minh Thành cũng đoán được kết quả.
"Là lỗi của tôi, nếu không phải do tôi nói bừa, em đã không..."
Lưu Họa Y cười một tiếng: "Chuyện này không liên quan đến anh, là do tôi nghĩ sai thôi."
וו
Lương Minh Thành mỉm cười gượng, không nói gì.
Anh ta biết giữa Lưu Họa Y và Lâm Thành Nhân có những chuyện mà người ngoài không hiểu được, anh ta cũng nhận ra Lâm Thành Nhân không hề yêu Lưu Họa Y, nếu không Lâm Thành Nhân đã không đưa người phụ nữ kia xông tới tìm cô.
"Em nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi vẫn chờ em quay lại biểu diễn đó, không được quay đầu giữa chừng đâu." Anh ta nói đùa, muốn khiến Lưu Họa Y vui vẻ một chút.
Anh ta biết Lưu Họa Y là một người ngoài cứng trong mềm, thật ra cô yếu đuối hơn những gì cô thể hiện rất nhiều.
Một người phụ nữ như thế, khiến anh ta không thể không đau lòng.
Lương Minh Thành suy nghĩ một lúc, rồi nhìn gương mặt cố tỏ ra vui vẻ của Lưu Họa Y, trong lòng có một cảm giác kỳ lạ.
Từ sau hôm Lâm Thành Nhân măng cô, anh không đến bệnh viện thêm một lần nào nữa.
Trong suy nghĩ của anh, tất cả đều là một vở tuồng do Lưu Họa Y tự dựng nên, cái mà cô gọi là mang thai, chỉ là để chia rẽ anh và Hạ Vân Linh.
Lâm Thành Nhân xoa xoa mi tâm, tắt máy vi tính trước mặt.
Hạ Vân Linh đặt trà xanh ủ lên bàn, rồi ôm lấy anh từ phía sau.
"Thành Nhân.
Lâm Thành Nhân đưa tay ôm cô ta, đặt cô ta ngồi lên chân mình.
"Sao thế? Sao còn chưa đi ngủ?"
Hạ Vân Linh vùi đầu vào ngực anh, ngọt ngào đáp, "Em đang chờ anh.”
"Ồ? Chờ anh làm gì?" Anh cong môi, nở một nụ cười xấu xa, hai bàn tay sờ nắn cái eo mảnh khảnh của cô ta. "Đáng ghét.” Hạ Vân Linh vỗ nhẹ lên tay anh, hờn dỗi
nói.
"Ngày mai em đến bệnh viện thăm Họa Y, anh có muốn đi cùng em không?"
Lâm Thành Nhân cau mày, hai bàn tay đang lộn xộn cũng dừng lại.
"Không đi." Giọng nói lạnh như băng.
Hạ Vân Linh mím môi, cười thầm trong lòng, nhưng trên mặt lại không thể hiện chút vui vẻ nào.
"Nhưng, dù sao anh cũng là... chồng của cậu ấy, cậu ấy nằm viện lâu như vậy, anh không đến thăm một chút sao?" Hạ Vân Linh thăm dò.
Lâm Thành Nhân không nhìn cô ta, cũng phớt lờ ánh
mắt dò xét đó.
"Em muốn anh đi lắm sao?" Lâm Thành Nhân hỏi.
Hạ Vân Linh tỏ vẻ đang phân vân, "Em... chẳng qua là em thấy Họa Y..."
Lâm Thành Nhân giương mắt, nhìn dáng vẻ ngập ngừng của cô, "Hừ. Loại đàn bà như cô ta không xứng để anh tới thăm. Ngay từ đầu cô ta không nên gạt anh chuyện mang thai. Cô ta càng không nên có suy nghĩ chia rẽ chúng ta."
"Em cũng cảm thấy cậu ấy làm thế là không đúng, nhưng phải chăng cậu ấy có nỗi niềm gì khó nói?" Hạ Vân Linh cắn môi, căng thẳng nhìn anh.
"Nỗi niềm khó nói? Cô ta thì có gì khó nói chứ?" Lâm Thành Nhân phất phất tay, muốn Hạ Vân Linh đừng nói nữa.
có.
đi."