• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô nói đến đây dừng lại, Thành Công gật đầu một cái, "Vậy tôi ..” 

Lưu Họa Y ngừng một lát, lòng như gương sáng, hiểu rõ hắn muốn nói gì, vội vàng nói: "Những lời cậu nói đêm hôm đó tôi coi như chưa từng nghe thấy, cậu cũng quên đi." 

Lâm Thành Công cười khổ sở, "Đêm hôm đó bất quá 

là nổi giận với anh trai, không muốn thấy anh ấy tổn thương chị dâu nên mới nói càn.” 

Lưu Họa Y nghe hắn gọi mình là chị dâu, liền thở phào nhẹ nhõm. 

"Thành Công, cậu về trước đi. Tôi muốn ở một mình một chút.” 

Lâm Thành Công gật đầu, xoay người rời đi. 

Lưu Họa Y nhìn bóng lưng cao ngất của hắn, cảm nhận được vẻ cô đơn không nói ra được. 

Lưu Họa Y nhếch mép, dọc theo con đường quen thuộc đi về phía phòng vẽ. 

Cô không mong đợi người đàn ông kia sẽ ở đó, giống như Chú Hiểu nói, có lẽ hắn vốn không tồn tại trên thế giới này. 

Lưu Họa Y cúi đầu, có chút mờ mịt. Có lẽ ở nhà họ Lâm, nơi duy nhất cô cảm thấy có thể thoải mái thả lỏng nhất chính là chỗ này. 

Cửa kho hàng, cũng chính là phòng vẽ đang mở, nhưng không có ai ở đó. 

Lưu Họa Y ngồi dựa ở bên cửa sổ, xuyên qua cửa sổ nhìn ra phía ngoài, có thể thấy một thế giới khác. 

so. 

Cô nhếch mép, khó trách hắn lại thích ngồi ở bên cửa 

Lưu Họa Y đang bất động ngầm nghĩ, chợt thấy cạnh cửa bỗng nhiên có một bóng người quen thuộc tiến vào. 

Lưu Họa Y ngẩng đầu, nhìn mắt mũi quen thuộc kia, trong nháy mắt cô cảm thấy sợ hãi. 

Cô sợ người kia là Lâm Thành Nhân. 

Hắn từng bước đến gần cô, trong mắt ngạc nhiên mừng rõ không che giấu. 

Lưu Họa Y cũng đứng dậy, đi đến bên hắn. 

Một đoạn ngắn, nhưng lại giống như dùng hết sức lực của cả một đời. 

"Anh... Tại sao lại ở đây?" Cô thốt lên, hắn nhíu mày, tựa hồ cô hỏi một vấn đề rất ngốc nghếch. 

Chính xác là rất ngốc. 

Lưu Họa Y suy nghĩ một chút, nơi này vốn chính là địa bàn của hắn, hắn ở đây là chuyện đương nhiên. Nhất thời trừng mắt nhìn hắn, linh quang chợt lóe, sải bước tiến lên, đưa tay sờ lên mặt hắn. 

Có độ ẩm. Có da thịt. 

Cô nháy mắt mấy cái, hắn cũng cười cười, không nhúc nhích mặc cho đôi tay trắng nõn nhỏ bé của cô càn rõ trên mặt hắn. 

"Ai nấy đều nói trong nhà kho này có ma quỷ lộng hành, vừa vặn mấy ngày trước tôi tới tìm anh, anh lại không có ở đây." Lưu Họa Y ngượng ngùng cười, thu tay vê. 

"Tôi không phải ma, là người.” 

"Ừ ừ, tôi biết mà.” Lưu Họa Y thuận miệng đáp, bỗng 

nhiên sửng sốt một chút, quay đầu trợn to hai mắt. 

vẻ. 

 

Hắn cười tủm tỉm, trong ánh mắt tràn đầy ý cười vui 

"Anh. Anh... Anh... biết nói?" 

Hắn cười một tiếng, "Biết. 

Lưu Họa Y cũng đờ ra theo hắn: "Anh biết nói." Anh biết nói? . 

"Chuyện xảy ra khi nào?" Lưu Họa Y mặt đầy hưng 

Người đàn ông nhếch miệng cười, tựa hồ đang suy tư, "Gần đây thôi. Có lẽ là ông trời thương hại tôi nên phái thiên thần xuống chữa khỏi tôi, nên sau khi tôi ngủ một giấc tỉnh dậy liền nói được." 

Lưu Họa Y haha một tiếng. 

Sự xuất hiện của hắn lúc này đối với cô mà nói, là một chuyện vô cùng tuyệt vời, ít nhất, cô có thể đem toàn bộ 

chú ý đặt lên người hắn. 

Lưu Họa Y hưng phấn nhìn hắn, nhìn đến nỗi người nọ da đầu tê dại, rốt cuộc không chịu nổi nữa, chậm rãi nói: "Cô có điều gì muốn hỏi thì hỏi đi." 

Lưu Họa Y lập tức cao hứng vỗ tay. 

"Anh có quan hệ thế nào với Lâm Thành Nhân? Tại sao phải ở nơi này mà không phải trong biệt thự? Tại sao trước đây không thể mở miệng nói chuyện? Tại sao nơi này lại bị coi là khu vực cấm?” 

Lưu Họa Y một hơi đưa ra mấy vấn đề liên tiếp, người đàn ông nheo mắt lại, cười nói: "Cô từ từ thôi, không nên gấp gáp.” 

"Đầu tiên nói về khu vực cấm này đi. Nơi này đúng là khu vực cấm, trước kia đã từng xảy ra vài chuyện kỳ quái, nhưng tôi cũng không ở đây, chẳng qua là thường tới đay vẽ, bởi vì nơi này tương đối yên tĩnh." 

"Dĩ nhiên, bọn họ cũng sẽ không biết. Cho nên cô cũng phải giữ bí mật nhé." Hắn nháy mắt mấy cái với cô, dáng vẻ đáng yêu hoạt bát. 

"Sau đó thì sao? Anh làm sao đột nhiên nói được?" Lưu Họa Y nghiêng đầu, trước đó bất kể cô cónói thế nào hắn đều chưa từng mở miệng nói một câu. 

Hắn cúi đầu, trong mắt lóe lên một tia áy náy. 

"Thật ra tôi vốn có thể phát ra một ít thanh âm, chỉ là không nói được một câu đầy đủ, nên vẫn đang phải chữa 

trị.” Hắn nói tới đây liền ngừng lại, không nói nữa. 

Lưu Họa Y cũng không hỏi lại, cô nghĩ, có lẽ trên người hắn cũng từng xảy ra những chuyện khiến hắn đau khổ. 

"Còn Lâm Thành Nhân thì sao?" Đây mới là vấn đề cô muốn biết nhất. 

Lâm Thành Nhân? Người đàn ông cúi đầu, trong mắt xẹt qua một tia ảm đạm, Lâm Thành Nhân trong miệng cô chính là người đàn ông lòng dạ độc ác đó. 

Hắn cúi đầu dáng vẻ trầm tư, khiến Lưu Họa Y nghĩ rằng đã gợi lên quá khứ không vui của hắn, vì vậy lập tức vỗ vai hắn, cười nói: "Không muốn nói cũng không sao, dù sao cũng không quan trọng." 

Một tia suy nghĩ xẹt qua trong đầu cô. 

Dáng vẻ hẳn và Lâm Thành Nhân giống nhau như vậy. Lại còn ở một góc nào đó trong biệt thự. Hắn còn không muốn nhắc tới Lâm Thành Nhân. 

Chẳng lẽ... 

Hắn là con riêng? Người không được đưa ra ánh sáng? 

Nhưng cô lại nghe thấy hắn hỏi, "Cô và Lâm Thành Nhân có quan hệ gì?" 

Lưu Họa Y cười khổ, "Tôi cũng không biết. Chúng tôi là vợ chồng hợp pháp, nhưng là hắn cưới tôi chẳng qua vì trả thù. Hôm nay tôi trở thành đối tượng giao dịch của  vhắn.” 

 

Người đàn ông sửng sốt một chút, một tia sáng xẹt ngang trong mắt, nhưng trong nháy mắt trở nên ảm đạm. 

Có gì đáng để vui vẻ chứ ? Môi của hắn bên mím lại khổ sở. 

"Hắn đối xử với cô... không tốt phải không?" 

Lưu Họa Y cười một tiếng, trong mắt tràn đầy đau thương, "Cái gì gọi là tốt? Cái gì lại gọi là không tốt chứ ?" 

 

Hắn không trả lời, chẳng qua là đưa tay ra chắn trước cặp mắt cô. 

"Cô cứ coi như không nhìn thấy tôi trong mắt đi... cô sẽ gợi nhớ đến hắn..." 

Lưu Họa Y nhếch môi, hắn là một người cực kỳ dịu dàng trong mắt cô mới đúng. 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK