"Đúng đó." Cô gật đầu một cái, gò má trắng nõn hơi đỏ ửng lên.
"Có lẽ anh không phải là người đâu. Anh chính là thiên thần mắc đọa, bị lạc ở trần gian mới đúng."
Hắn bật cười, vuốt ve mái tóc đen nhánh suôn mềm của cô, có lẽ vậy, tôi chính là một người bị lãng quên, vĩnh viễn bị giam ở góc tối không thấy được ánh sáng, bất quá
tôi có thể làm thiên thần trong lòng cô cũng đủ rồi.
Lưu Họa Y cười một tiếng, "Tôi phải trở về." Cô chỉ ra ngoài cửa sổ, một chiếc xe nhỏ chạy vào, là Lâm Thành Nhân trở về.
Lúc hắn ngẩng đầu lên, trên mặt còn mang nụ cười ôn nhu, hòa tan trái tim đã bị vứt xuống sông băng của Lưu Họa Y.
Lưu Họa Y xoay người rời đi, nhìn cô dần dần đi xa,
ngườ đàn ông siết chặt quả đấm, trong con ngươi thoáng qua một tia dữ dằn, dáng vẻ cực kỳ giống Lâm Thành Nhân.
Lâm Thành Nhân, tôi đã có thể nói, tôi nhất định sẽ không để cho cậu được như ý nữa. Cũng tuyệt đối sẽ không để cho cậu tiếp tục tổn thương cô ấy. Càng không để cho cậu cướp đi hết thảy những thứ thuộc về tôi.
Lúc Lưu Họa Y trở lại biệt thự, Lâm Thành Nhân vẫn chưa vào nhà, cô ngồi trên bàn ăn ăn đại chút gì đó, nói mấy câu cùng Lâm Thành Công rồi đi lên lầu.
Nằm xuống giường, đầu mày cuối mắt Lưu Họa Y lộ ra nụ cười thật nhẹ.
Chợt nhớ tới cái gì đó, Lưu Họa Y hung hăng đập vào đầu mình, đáng chết, cô lại quên hỏi tên hắn.
Liên tục mấy ngày Lưu Họa Y không gặp Lâm Thành Nhân.
Hắn không về nhà, hỏi Thành Công, Thành Công cũng cũng không biết hắn đang làm gì.
Lưu Họa Y đứng ngồi không yên, cô lo lắng ba ở trong tù khổ sở. Nghe nói người bị nhốt vào không ai có thể đi ra ngoài mà không sứt mẻ gì, ít nhất cũng sẽ bị đau đớn trên da thit.
Nhưng lại không gặp được Lâm Thành Nhân, căn bản không có cách nào nghe ngóng được tin tức của ba trong tù.
Mấy ngày nay, các tờ báo lớn và cả internet đều không ngừng cập nhật tin tức mới nhất về Tập đoàn An Gia.
Công ty bị niêm phong, tất cả bất động sản sở hữu tất cả đều bị niêm phong, n thẻ gân hàng, thẻ tín dụng của cô tất cả đều bị đóng băng.
Cô ngồi trên sofa đọc những tin tức này, lòng như bị dao cắt nát, đau đớn không chịu nổi.
Cô bây giờ có thể nói thật sự là mất tất cả.
Điều cô quan tâm không phải tiền, mà là An Gia ba đã khổ cực bán mạng suốt mấy thập niên mới tạo dựng lên, nhưng trong chớp mắt liền bị phá hủy sạch sành sanh.
Lại nghĩ, nếu ba biết được, trong lòng nhất định đau buồn đến chết.
Mơ mơ màng màng qua mấy ngày, rốt cuộc cô cũng gặp được Lâm Thành Nhân.
Hắn mệt mỏi về đến nhà, hai tròng mắt vốn đen thắm đã vằn tia máu.
Ném quần áo xuống, quay đầu nhìn Lưu Họa Y, lạnh lùng nói: "Cha cô ngày mai có thể được thả.”
Lưu Họa Y gật đầu nhìn hắn mặt không cảm giác. Cô không biết hình dung cô có cảm xúc gì khi đối mặt hắn đích ngay lúc này, cảm kích hay là oán hận?
Người đẩy ba vào tù là hắn, người hôm nay cứu ba ra cũng là hắn....
on."
Suy nghĩ một chút, Lưu Họa Y vẫn gật đầu, "Cám
Lâm Thành Nhân giống như thường ngày, lạnh lùng nói cô, "Chẳng qua do cô đánh đổi, không đáng cám
ơn."
Cô mím môi, không nói.
Cô cũng biết, không thể ôm cảm kích với hắn. Bất quá cô vẫn rất vui vẻ, đến khuya vẫn không ngủ được.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng Lưu Họa Y liền vội vã chạy tới trại giam nơi giam ba đứng chờ sẵn.
Chờ mãi đến trưa, ba mới từ bên trong đi ra.
Nhà và công ty đã mất, bất quá những thứ kia đều đã không còn quan trọng, chỉ cần cha có thể bình an vô sự trở về, cô cũng rất thỏa mãn.
Tiền bạc mất đi còn có thể kiếm lại được, cô còn trẻ, có thể tự lực cánh sinh, có thể nuôi ba.
Ba vì các con đã bôn ba vất vả cả đời, bây giờ đến phiên cô hồi đáp.
Đón ba ra từ trại giam, trong nháy mắt Lưu Họa Y nước mắt giàn giụa.
Chỉ vọn vẹn mấy ngày ngắn ngủi, ba thật giống như gia đi mấy chục tuổi, không còn đâu dáng vẻ hăm hở trước kia. Dấu vết thời gian trên mặt ông dần dần hiện rõ.
Thấy Lưu Họa Y đứng ở cửa chờ đợi, ba cô nhất thời lệ nóng tràn mi.
Chỉ có trong lúc nguy nan nhất mới có thể thấu được lòng người ấm lạnh.
Kéo tay cô qua, gật đầu một cái, ông lắp bắp.
"Dì Mai đâu ?"
Lưu Họa Y cúi đầu xuống không nói gì. Dì Mai đã mang theo Lưu Giai Kỳ bỏ đi từ lâu, còn đi đâu cô cũng
không biết.
Ông tựa hồ đã hiểu, khẽ thở dài một cái, nhìn trời xanh mây trắng, dường như đã từng tiên lượng từ trước.
Thuở thiếu thời sau khi cưới mẹ Họa Y, cùng chung lưng đấu cật, khi đó không có tiền, cuộc sống quá khổ cực, ngày nào cũng đều là cơm canh đạm bạc, nhưng lại rất vui vẻ.
Sau đó dần dần có tiền, cuộc sống trở nên giàu có,
ông chỉ luôn xã giao bên ngoài, thịt cá, quên mất cảm giác cuộc sống đạm bạc bình thản ban đầu, bị thế giới ăn chơi trác táng bên ngoài mê hoặc.
Vợ chồng bắt đầu tranh cãi, dung nhan dần dần già nua, trở thành đối tượng ông không muốn nhìn thấy.
Gặp phải Ngọc Anh là bất ngờ lớn trong cuộc đời ông. Khi đó Ngọc Anh là một cô gái nông thôn ra ngoài kiếm sống, mà khi đó ông đã có thành tựu, danh lợi, tiền bạc. Ông coi trọng Ngọc Anh, nhờ vào gương mặt thanh thuần, đôi mắt trong sáng, cho ông cảm giác thế giới này cũng không đến nỗi bẩn thỉu. Nhưng ông lại quên mất người vợ tào khang ở nhà.
Ngọc Anh luôn ở bên cạnh, không cầu danh phận. Ông muốn đền bù cho Ngọc Anh, chỉ có thể cho cô ta rất nhiều rất nhiều tiền. Sau đó Ngọc Anh sinh cho ông một đứa con gái, bắt đầu yêu cầu hắn cưới cô, rời bỏ mẹ Họa Y.
Ông cho rằng cô ta vì đứa trẻ, nên luôn dễ dàng bỏ qua mọi tranh cãi vô lý mà cô dùng mọi cách khơi mào. Cho đến ngày thứ ba sau vợ cả qua đời, ông cưới Ngọc Anh.
Con trai và con gái cũng oán cũng hận ông, trong lòng ông hiểu rất rõ. Chẳng qua là ông còn tin rằng Ngọc Anh chính là tình yêu đích thực cả đời này.
Khẽ thở dài, hôm nay rơi vào tình cảnh như vậy, người
còn ở bên cạnh ngoài con gái mình, còn có ai?
Ông xoa đầu Lưu Họa Y, trong mắt hiện lên ve dịu dàng cùng thương yêu nhiều năm qua chưa từng thấy, "Con gái, ba xin lỗi con."
Thật xin lỗi đã bỏ bê con nhiều năm, chẳng ngó ngàng gì tới như vậy. Thật xin lỗi anh coni, nó nằm trên giường bệnh ở đâu còn không rõ tung tích.
Đáy lòng ba cô oán trách mình, nếu không phải ông chỉ biết mải mê sự nghiệp, làm sao lại để cho hai đứa con mình rơi xuống thảm cảnh này?
bỏi.
Lưu Họa Y nước mắt rơi như mưa, lắc đầu như trống
Ông dắt tay Lưu Họa Y, nhẹ giọng nói: "Đi, con gái, chúng ta về nhà."