Tại sao phải quan tâm đến Lưu Họa Y?
Nếu là cô biết bạn mình chủ động leo lên giường mình không phải tốt sao? Không phải càng có thể đả kích cô
sao?
Hắn đứng dưới vòi sen, mặc cho nước tuôn không ngừng lên khuôn mặt anh tuấn của hắn, để cho mình hoàn toàn tỉnh táo.
Lâm Thành Nhân. Từ lúc nào mày trở nên thiếu quyết đoán như vậy?
Mày phải vĩnh viễn ghi nhớ. Cô ta là con gái kẻ thù mày. Mày lấy cô ta là vì trả thù. Không phải để thương yêu.
Lâm Thành Nhân tắm xong mặc quần áo tử tế ra khỏi phòng tắm, Huỳnh Cẩn Mai đã ngồi dậy, mặt mày tái nhợt, cúi đầu không dám nhìn hắn.
"Nói đi, muốn bao nhiêu tiền?"
"Một triệu mua một đêm không phải đêm đầu của cô, đủ chứ?"
Huỳnh Cẩn Mai sắc mặt ảm đạm không nói gì, che kín chăn trên người.
"Sao hả? Chê ít à?"
"Không... Không phải." Trong mắt cô lóe lên một tia không cam lòng.
"Không phải là được. Sau khi thu dọn xong cô đi thẳng
đến tập đoàn Đế Quốc lấy séc là được."
Lâm Thành Nhân vừa nói vừa sửa sang âu phục trên
-
người, sải bước ra ngoài.
"Lâm Thành Nhân. Anh thật sự quên em rồi sao?"
Lưu Họa Y mơ màng nghe thấy có người đang nói, cô cảm giác cả người mình nóng ran như bị lửa thiêu đốt, khiến cô chẳng có chút sức lực nào.
Lưu Họa Y cố gắng mở mắt ra, song làm thế nào cũng chẳng mở được.
Cô loáng thoáng nghe thấy có người nói bên tai cô, “ Nghe lời, ngủ thêm chút nữa đi."
Giọng nói ấy phải dịu dàng đến độ đổ được một ngọn tháp.
Lưu Họa Y nghĩ, trong nhà họ Lâm, chỉ có Lâm Thành Công mới có thể nói chuyện với cô như vậy thôi.
Cô lờ mờ thấy người đó đắp chăn cho cô, lấy tay sờ trán cô, thay cho cô túi chườm đá khác.
Lưu Họa Y mệt mỏi nhếch khóe miệng, sau đó chìm vào giấc ngủ say.
"
Lần nữa tỉnh lại thì trời đã tối. Cố họng Lưu Họa Y khô khốc, cô định bụng xuống lầu lấy nước, nhưng vừa động cơ thể chút thôi, thân dưới đã cảm thấy đau đớn mãnh liệt. Lưu Họa Y đau đến mặt mũi vặn vẹo.
Dường như nghe thấy tiếng động, cửa phòng bị mở ra, Lâm Thành Nhân nhăn mày đến gần cô, “Em muốn làm gì?
By you are dang
“Nước...
Lưu Họa Y khàn giọng, Lâm Thành Nhân dìu cô về giường, “Đường động đậy. Tôi đi lấy cho em."
“Nào." Anh ôm lưng cô, đỗ cô dậy.
Lưu Họa Y uống từng ngụm nước nhỏ.
“Tôi đã xin nghỉ giúp em rồi, em cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi. Có việc gì thì gọi tôi."
Vừa nói, anh vừa đắp chăn cho cô, sau đó ngồi trước máy tính mình xem tài liệu.
Lưu Họa Y quay đầu đi, không nhìn anh nữa.
Anh đối xử với cô ra sao, trong lòng cô rõ ràng. Bây giờ lại giả làm người tốt à? Sao hả, cho một bạt tai rồi giờ bỏ thêm viên đường đúng không?
måt.
Cô là trẻ con chắc? Đâu có dễ dỗ như vậy.
Tâm tình của cô được Lâm Thành Nhân thu hết vào
Sáng sớm ngày hôm sau, Lưu Họa Y lập tức đến trường.
Mặc dù cơ thể vẫn còn hơi đau nhức, nhưng miễn cường vẫn có thể hoạt động.
Cô vừa đến lớp, Tiêu Thanh Lạc đã vọt tới, nhéo lỗ tai cô, “Lưu Họa Y. Mau khai thật hôm qua đi đâu."
“Ê nè. Đau đó." Cô lườm cô ấy, Tiêu Thanh Lạc bèn bỏ tay xuống.
“Hôm qua tớ bị bệnh, cậu nghe giọng còn khàn đây
này.”
may yong
Tiêu Thanh Lạc nghe giọng nói chuyện của cô bất thường thì hừ lạnh một tiếng, rồi ngồi xuống bàn, “Tha thứ cho cậu đấy. Còn mất công bà đây lo lắng cả buổi. Sợ cậu bị thằng trai lạ nào bắt cóc đấy."
“Tớ đâu có dám." Lưu Họa Y cười nói.
“Đúng rồi. Hôm qua giáo sư Chu tìm cậu cả ngày đấy, không biết có chuyện gấp gì không? Cậu mau đi tìm thầy ấy đi."
Giáo sư Chu? Chu Nhật Bình.
Lưu Họa Y vỗ đầu một phát, xong đời rồi. Mình định nói chuyện về việc đó với thầy ấy mà quên luôn mất. Vốn dĩ không hề nhớ tới.
“Tớ tìm giáo sư Chu trước. Quay lại tìm cậu sau nha." Lưu Họa Y cầm ba lô, chẳng hề để ý ai là người đang giảng dạy, cứ thế mà chạy đi mau.
Cốc cốc cốc.
Sau ba tiếng gõ cửa, Lưu Họa Y đẩy cửa vào. “Giáo sư Chu"
“Lưu Họa Y đấy à. Nghe nói hôm qua em bị bệnh? Khá hơn chút nào chưa?"
Lưu Họa Y gật đầu, “Cảm ơn giáo sư đã quan tâm. Em khỏe hơn nhiều rồi."
“Nghe nói hôm qua giáo sư tìm em ạ?"
Giáo sư Chu ra hiệu cho cô ngồi xuống, “Ừ, chuyện lần
By you are dang
trước tôi nói với em, em suy tính thế nào?"
Lưu Họa Y rủ mi mắt xuống, “Em rất vui khi có thể được thầy tán thưởng, nhưng em sợ không đến Hương Cảng được."
“Tại sao?" Giáo sư Chu giật mình.
Cơ hội tốt như thế mà cô chịu bỏ qua sao? Ông vốn tưởng cô sẽ đồng ý một cách dễ dàng, lại chẳng ngờ... “Ừm... Vì vài lý do cá nhân ạ.'
Giáo sư Chu trầm ngâm, cười, “Vì tình hả?”
Cô chỉ cười, không trả lời.
“Được rồi. Nếu em chủ động buông tha thì cơ hội ngàn năm có một này sẽ vào tay người khác."
“Xin lỗi, giáo sư Chu.
Đi ra khỏi văn phòng, lòng cô chua xót.