"Tới rồi à? Thoải mái ngồi đi.” Lưu Họa Y cầm nồi xẻng trong tay, cô mặc một chiếc váy màu phỉ thúy xanh biếc, giấu sau chiếc tạp dề lấm lem dầu mõ. Cô đi tới chỗ Huỳnh Cẩn Mai giơ giơ nồi giơ xẻng lên, còn mình lại tiếp tục lủi vào trong bếp.
Lâm Thành Nhân buông cuốn tạp chí tài chính kinh tế trong tay xuống, giương mắt lướt qua Huỳnh Cẩn Mai một chút, trong mắt một tia sáng thoáng qua, lại tiếp tục cúi đâu.
Lâm Thành Công là người đến cuối cùng, chân trước vừa bước vào cửa, liền bắt đầu lớn tiếng kêu đói quá đói quá.
Lâm Thành Nhân trợn mắt nhìn hắn một cái, cong lên khóe miệng, "Cậu hai nhà tôi làm sao lại để đói bụng bên ngoài thế hử?"
Lâm Thành Công liền nhét vào trong miệng một cái bánh ngọt, trợn mắt trợn mũi nuốt ực xuống, vỗ ngực một cái, "Em đã phải từ chối đại tiệc nhà giàu để chờ chị dâu mời ăn bữa cơm này đó. Buổi tối em chắc chắn phải ăn nhiều một chút, căng bụng mới thôi."
Lưu Họa Y cười cười với hắn, chỉ chỉ bánh ngọt trong tay hắn, "Vậy bây giờ cậu ăn ít một chút, để bụng lát ăn cho no."
Lâm Thành Công ném cái bánh trong tay xuống, nhảy đến trước mặt cô, lấy lòng nói: "Có cần tôi giúp đỡ gì không?"
"Đi đi đi. Qua làm phiền anh cậu đi."
Lâm Thành Công xịu mặt xuống, rầu rĩ lê về sofa.
"Lâm...” Huỳnh Cẩn Mai ngẩng đầu nhìn Lâm Thành Công, mới thốt ra được một chữ, liền thấy Lâm Thành Công cúi đầu xuống cầm điện thoại ra chơi một mình. Từ đầu đến cuối, hắn không hề nhìn Huỳnh Cẩn Mai lấy một cái.
Huỳnh Cẩn Mai mặt mày cứng ngắc, lúng túng nhếch mép một cái, cúi đầu.
Tự đáy lòng cô mắng chửi Lưu Họa Y cùng Lâm Thành Công trăm ngàn lần.
Nếu có một ngày cô có thể đường đường chính chính bước chân vào nhà họ Lâm, nhất định bắt Lâm Thành Công mặt mày vui vẻ gọi cô là "Chị dâu.”
Luy long Lum
Lưu Họa Y đáng chết này, kêu cô tới để khoe khoang cô sống rất hạnh phúc sao? Vì để cho cô thấy cô ta cùng người nhà họ Lâm sống chung một nhà rất êm ấm hài hòa sao?.
Trong lòng cô dâng trào tức giận, hận không thể đạp Lưu Họa Y ra ngoài, còn mình thay thế trở thành vợ Lâm Thành Nhân, đường hoàng làm bà chủ nhà họ Lâm.
"Xin lỗi để cho tiểu thư Cẩn Mai chê cười, em trai tôi tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện." Lâm Thành Nhân chuyển hướng ánh mắt, liếc một cái lên người Huỳnh Cẩn Mai.
"Anh Thành Thông nói quá lời rồi." Huỳnh Cẩn Mai gật đầu một cái, khóe miệng cười mủm mỉm.
"Không biết gia đình của tiểu thư đây là...?"
Huỳnh Cẩn Mai sửng sốt một chút, ngay sau đó nói: "Gia đìn chỉ làm ăn nhỏ, chắc là anh Thành Thông đây chưa từng nghe qua, là Tập đoàn Nhân Á."
Tập đoàn Nhân Á.
Lâm Thành Nhân cười một tiếng, vị tiểu thư này thật đúng là khiêm tốn quá mức rồi. Toàn thành phố này, hai tập đoàn bất động sản và kiến trúc nổi tiếng nhất, ngoài Tập đoàn An Gia cùng Tập đoàn Nhân Á thì còn ai vào đây, chỉ sợ không người không nghe không người không biết mà thôi.
"Huỳnh Hải Hạ là ba của cô?"
Huỳnh Cẩn Mai gật đầu, Lâm Thành Nhân trong truyền thuyết không thích nói chuyện cùng người khác, nhưng bây giờ lại đang thăm hỏi cô.
Trên mặt Huỳnh Cẩn Mai lướt qua một nụ cười châm biếm, chẳng lẽ Lâm Thành Nhân cảm thấy vừa ý cô?
"Cần Mai thật là khiêm tốn, Tập đoàn Nhân Á nổi tiếng số một số hai trong ngành, tôi làm sao lại chưa nghe qua cho được. Huống chi ba cô cùng tôi đã từng hợp tác trên phương diện làm ăn. Đúng rồi, không biết ba cô gần đây khỏe không?"
Huỳnh Cẩn Mai ngẩn ra, "Cảm ơn anh Thành Thông quan tâm. Ba tôi vẫn rất khỏe mạnh.
"Hừ. Chán ngắt.
"
Huỳnh Cẩn Mai vừa trả lời xong, chỉ nghe Lâm Thành Công hừ lạnh một tiếng, đứng lên nhìn Lâm Thành Nhân nói: "Em đi xuống bếp xem chị dâu một chút."
Huỳnh Cẩn Mai ngẩn ra, cô thấy hết sức rõ ràng, trong mắt Lâm Thành Công chợt lóe tia chán ghét rồi biến mất.
Đúng vậy. Lâm Thành Công đúng là không nuốt nổi dáng vẻ cố tình tỏ ra thẹn thùng của cô. Nhìn lâu sẽ khiến người ta cảm thấy buồn nôn, ăn cũng không nổi nữa.
Loại đàn bà này rõ ràng là muốn leo lên giường anh trai mình. Mà anh cũng thật là, ngược lại giống như hoàn không phát hiện, còn cùng cô trò chuyện thân tình quan tâm.
Lâm Thành Công âm thầm khó chịu.
Cũng không biết cô ta và cô gái ngốc nghếch Lưu Họa Y bạn bè kiểu gì. Cô không biết thế nào là dẫn sói vào nhà sao?.
Nếu là lúc này Lưu Họa Y nghe được lời trong lòng hắn, nhất định sẽ vỗ tay khen ngợi, rốt cuộc dùng thành ngữ chính xác rồi.
Thấy Lâm Thành Công vào trong bếp, tâm tư Lâm Thành Nhân chợt phân tâm một chút rồi ngay lập tức bình thường lại, khóe mắt cười lên: "Party trên du thuyền tổ chức đợt trước, không biết Cẩn Mai có đi không?"
"Dĩ nhiên là có." Huỳnh Cẩn Mai gật đầu một cái, tựa hồ nhớ tới cái gì bỗng nhiên cười lên, "Nói đến party du thuyền tôi mới nhớ tới, đêm hôm đó tôi uống say. Liền tìm đại một căn phòng trống, đặt lưng xuống là ngủ mất tiêu...
Tôi nghĩ chắc là tôi đã làm ra rất nhiều chuyện xấu hổ." "A? Vậy à?"