Lâm Thành Công ngạc nhiên, trong nháy mắt liền hiểu. Cũng như hắn sống trong một gia tộc khổng lồ như vậy từ nhỏ đến lớn, làm sao không biết hôn nhân lợi ích là gì.
"Nhưng nếu chị đã gả cho anh ấy thì chính là VỢ anh ấy rồi. Anh ấy không nên nói như thế với chị."
Vốn cho rằng hai người là yêu thật lòng sau đó mới kết hôn sống chung với nhau, anh trai đối xử tốt với cô, hắn cũng chỉ đành từ bỏ ý định theo đuổi cô. Nhưng nghe được anh trai làm nhục cô như vậy, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một ham muốn phải bảo vệ cô.
Nếu bọn họ căn bản không yêu đối phương, vậy sao không để cho hắn yêu cô.
Lâm Thành Công trong lòng bỗng nhiên dâng trào lên một ý tưởng. Hắn còn đang tự khen ngợi chính mình thì liền lập tức gạt bỏ ý định ngay.
Không được. Người kia là anh trai mình.
"Tôi nghĩ hẳn cậu biết Tập đoàn kiến trúc An Gia, sau khi mẹ tôi qua đời, ba tôi liền cưới một người đàn bà khác. Hàng năm ba đều ở bên ngoài, căn bản không quan tâm chuyện trong nhà, hết thảy chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do mẹ kế làm
chủ. Sinh ra và lớn lên ở trong loại gia đình như chúng tôi, hôn nhân bất quá là lợi ích, lúc cần tiền, cần thế, cần lực liền có thể trực tiếp trao đổi lợi ích lẫn nhau."
"Cho nên, chuyện người này có yêu tôi hay không và tôi có yêu hắn hay không căn bản không quan trọng. Cậu cho là, tôi không muốn tìm một người cùng tôi yêu nhau và sống đến đầu bạc răng long sao? Nhưng mà, tôi không được lựa chọn..."
Lưu Họa Y ngẩng đầu lên, bầu trời tối om om, nhìn không thấy bờ bến.
Lâm Thành Công ngơ ngác nhìn cô, không nói ra được câu nào.
Bởi vì hắn biết, mỗi một câu Lưu Họa' nói ra đều không sai .
"Vậy tại sao...?".
"Bởi vì anh tôi. Từ nhỏ anh ấy đã nâng niu tôi lòng bàn tay, bên cạnh anh ấy, tôi chính là một công chúa nhỏ. Bất kể tôi lớn đến bao nhiêu, anh ấy vẫn cưng chìu tôi giống như khi còn bé. Ở trong lòng tôi, anh ấy chính là tín ngưỡng. Là người tôi sùng bái nhất, tôi vẫn cảm thấy trên thế giới này, anh ấy là lợi hại nhất."
"Nhưng mà... người luôn ở trong lòng tôi, anh trai tôi ấy, bây giờ anh ấy đang nằm trong bệnh viện, có thể vĩnh viễn cũng không tỉnh lại."
"Anh ấy...Thế nào?"
"Anh ấy thành người không có tri giác, bị mẹ kế tôi đưa sang Mỹ, bà ta uy hiếp tôi nếu như không lấy Lâm Thành Nhân, sẽ không chữa trị tới nơi tới chốn cho anh ấy. Cho nên tôi không có cách nào khác... Tôi chỉ có thể gả cho hắn."
Trong gió lạnh thấu xương, Lâm Thành Công nhìn trên mặt cô lộ ra vẻ tuyệt vọng, lòng thật giống như bị đâm từng nhát đến ứa máu.
Hắn đưa tay ra muốn ôm cô, nhưng chợt nhớ cô là chị dâu mình.
"Chị đừng... đau khổ như vậy." Hắn khàn giọng, không biết an ủi cô như thế nào.
Hắn thấy ngấn lệ trong mắt cô, cũng thấy cô gắng gượng nuốt nước mắt vào trong.
Tại sao phải cố gắng kiên cường chống đỡ? Tại sao không có ai có thể cho mình bả vai dựa vào?
Lưu Họa Y lắc đầu, "Tôi chỉ muốn tìm anh tôi, đưa anh ấy về nước."
"Anh ấy ở nơi nào?"
"Tôi không biết, mẹ kế chỉ nói là đem anh đưa đến một viện điều dưỡng cao cấp nào đó ở Mỹ. Bất quá tôi nghĩ, bà ta hẳn là không hảo tâm như vậy."
Cô tự giễu cợt cười to một tiếng.
"Mỹ à?" Lâm Thành Công chau mày, ngay sau đó hiện ra vẻ tươi cười, "Tôi ở Mỹ có rất nhiều bạn, có thể giúp chị tìm hiểu một chút."
Lưu Họa, mừng rỡ như điên, "Có thật không?"