• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vâng. Cảm giác gần đây là lạ, mấy ngày anh đã không về rồi.' 

Đã mấy ngày không về rồi sao? 

Lưu Họa Y cười một tiếng, không về càng tốt. Không về cô sẽ vui vẻ tự tại, có thể ngủ yên, ăn ngon. 

“Ồ. Chắc anh ta bận rộn nhiều việc. 

Đúng vậy, Lưu Thành Nhân đang bận nằm trong ôn hương nhuyễn ngọc đấy. 

Trong căn nhà trọ ở vùng ngoại ô gần trung tâm thành phố. 

Lưu Thành Nhân xoa ấn đường, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. 

Huỳnh Cẩn Mai đi tới sau lưng anh, đôi tay mềm mại nhẹ nhàng xoa bóp hai bên bờ vai rộng lớn của anh. "Anh đang nghĩ gì vậy?" 

Lâm Thành Nhân khép máy tính lại, "Không có gì, chỉ là đang đọc một số thông tin.” 

Mặc dù mấy ngày nay anh đều ở lại chỗ của cô ta nhưng không hề có chuyện gì xảy ra. 

Không hiểu tại sao, anh không muốn chạm vào cô ta chút nào, chỉ cần chạm vào là anh lại nghĩ đến Lưu Họa 

Y. 

"Hôm đi dạo phố em mua cho anh hai bộ quần áo, anh thử xem có vừa không.” 

"Mua quần áo cho anh?" Lâm Thành Nhân nhướng mày. 

Huỳnh Cẩn Mai xấu hổ lè lưỡi, "Quét thẻ của anh.” 

Lâm Thành Nhân cười nhạo, ôm cô vào lòng, "Tấm thẻ đó vốn dĩ là của em. Anh còn sợ không có ai tiêu tiền giúp anh." 

Huỳnh Cẩn Mai cười tủm tỉm ngã vào trong vòng tay của anh. 

"Đi. Chúng ta đi thử quần áo đi." Cô ta nhảy xuống, kéo anh vào phòng thử đồ. 

Huỳnh Cẩn Mai lấy bộ đồ cô ta mua ra, ướm thử trên người anh từ đăng trước đến đăng sau. Sau đó đứng lại trước mặt anh, đôi tay nhỏ bé leo lên cổ áo anh, lần lượt 

cởi từng chiếc cúc áo. Làn da màu lúa mạch lộ ra, từng đường cong mạnh khỏe tràn đầy sự oai hùng cũng hiện ngay trước mắt cô. 

Cô giúp anh cởi quần áo rồi đưa cho anh một bộ khác. 

Lâm Thành Nhân thay quần áo, Huỳnh Cẩn Mai giúp anh cài cúc. 

Trong mắt cô hiện lên ngạc nhiên xen lẫn vui vẻ, "Xem ra em không lấy nhầm số. Rất vừa người." 

"Đồ ngốc.” Lâm Thành Nhân véo mũi cô cười khúc khích. 

"Đáng ghét.” Huỳnh Cẩn Mai vừa nói vừa ôm eo anh, Anh Lâm, em cảm thấy đây giống như giấc mơ, có phải anh chỉ xuất hiện ở trong mơ của em, khi em tỉnh dậy thì anh cũng biến mất?" 

"Không. Đây không phải mơ. Đây là sự thật." Lâm 

Thành Nhân siết chặt vai cô, nói. 

"Còn nữa, sau này gọi anh là Thành Nhân.” 

Huỳnh Cẩn Mai đỏ mặt, trốn vào trong ngực anh. "Thành Nhân..." 

Cô thì thầm, dùng hai tay bám vào vai anh, vẽ những vòng tròn trên ngực anh. 

Ngày nào họ cũng ở bên nhau, ngủ chung trên một cái giường, nhưng anh chỉ ôm cô mà không làm cái gì khác. 

Nếu không phải trước đây đã từng làm tình cùng anh thì Huỳnh Cẩn Mai còn tưởng anh không ổn. 

Ánh mắt Lâm Thành Nhân tối sầm lại, nắm tay cô" Cẩn Mai, anh còn có việc phải làm, em đi ngủ trước đi." 

Vừa nói vừa lấy tay cô ra, đi vào phòng thay quần áo. Huỳnh Cẩn Mai sững người tại chỗ, vẻ mặt đầy tức giận, lần nào cũng như thế này. Mỗi đêm đều có công việc phải làm. Chẳng lẽ anh và Lưu Họa Y cũng như thế này sao? 

lại. 

Huỳnh Cẩn Mai cực kỳ tức giận, đóng rầm cửa phòng 

Lưu Họa Y. Lưu Họa Y. Tại sao mình đã tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà làm thế thân của cô ta rồi vẫn không có được tất cả của anh?. 

Tại sao cái gì cũng là Lưu Họa Y. 

Chẳng lẽ anh không muốn chạm vào mình cũng là bởi 

Lưu Họa Y sao? 

Huỳnh Cẩn Mai tỉnh táo lại, suy nghĩ cặn kẽ. 

Cô ta cầm điện thoại ra, nhấp vào số Lưu Họa Y. “A lô, cậu đang ngủ à, Họa Y?" 

Đầu dây bên kia, Lưu Họa Y mơ màng, “Ừ.” 

“Tớ hỏi tí, có phải cậu vẫn còn đi làm ở nhà hàng đó không." 

“Ừ." 

“Được rồi, được rồi. Cậu ngủ trước đi." Huỳnh Cẩn Mai cúp điện thoại, ánh mắt tản ra sự độc ác, Lâm Thành Nhân, em muốn xem thử nếu ngày mai biết vợ mình kiếm tiền bên ngoài, thì sẽ anh sẽ nghĩ như thế nào? 

Thật ra không phải không có vợ nhà giàu ra ngoài kiếm tiền, chẳng qua với kiểu đàn ông chủ nghĩa đàn ông quá cao như Lâm Thành Nhân, thì sẽ không cho phép người phụ nữ của mình ra ngoài kiếm tiền. 

Lâm Thành Nhân ngồi trước bàn đọc sạch, mà cứ ảo não suốt. 

Mình làm sao thế nhỉ? Chẳng lẽ... xảy ra vấn đề gì? Không thể nào. Anh lắc đầu, trước đây không lâu, anh có làm với Lưu Họa Y, bản thân anh tuyệt đối không có vấn đê. 

Nhưng mà bây giờ, anh không có tí cảm giác nào trước Huỳnh Cẩn Mai hết. 

Vừa chạm vào cô ta, anh cảm thấy kháng cự từ trong 

ra ngoài. Anh căn bản không hề hứng thú nổi với Huỳnh Cẩn Mai. 

Bây giờ, trong đầu anh đều nhớ đến người phụ nữ Lưu Họa Y đó. 

Đáng chết. 

Anh thấp giọng mắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK