Lâm Thành Nhân thấy cô xuất thần, cho là cô có thể đã quên mất sợi sợi dây chuyền kia. Dẫu sao, đối với tiểu thư giàu có như vậy trong mắt người đời mà nói, loại dây chuyền còn không phải nhiều đến có thể bện làm dây thừng sao?
"Cẩn Mai biết cái này không?" Lâm Thành Nhân nhìn cô, móc ra sợi dây chuyền có mặt dây hình mẫu tự N. Huỳnh Cẩn Mai thoáng qua vẻ nghi hoặc, sợi dây chuyền này hình như có hơi quen quen...
Trong giây lát nhớ tới cái gì, cô giật mình che miệng "Ở đâu mà anh Thành Thông có được sợi dây chuyền này vậy?" Huỳnh Cẩn Mai nghi hoặc hỏi.
Lâm Thành Nhân nhìn biểu tình giật mình của cô, tận đáy lòng ngạc nhiên mừng rõ vạn phần.
Chẳng lẽ Huỳnh Cẩn Mai chính là cô ấy? .
"Tôi là..."
"Chuẩn bị ăn cơm." Trong phòng bếp Lâm Thành Công ló đầu ra.
"Cẩn Mai mời ngồi vào bàn ăn, cơm nước xong rồi nói sau.” Lâm Thành Nhân cười nói, đôi mắt thâm thúy u ám sâu không thấy đáy bất chợt lóe lên một tia vui vẻ.
Hắn kéo ghế ngồi, lịch sự vươn tay làm động tác mời với cô, "Xin mời"
Lâm Thành Công thấy dáng vẻ này của Lâm Thành Nhân, hơi giật mình.
Người anh luôn luôn lãnh khốc vô tình của hắn từ bao giờ lại học được cái kiểu đối xử dịu dàng với đàn bà vậy? Hắn quay đầu liếc Huỳnh Cẩn Mai thêm chút nữa, người đàn bà này xem ra cũng có chút bản lĩnh đấy, thật phải nhìn bằng con mắt khác rồi.
Lâm Thành Công trở vào phòng bếp, nhìn Lưu Họa Y luống cuống tay chân bĩu môi một cái, "Người đàn bà kia là bạn chị à?"
Lưu Họa Y trở cá trong chảo, đưa chóp mũi lại gần hít hít, mặt đầy thỏa mãn, "Đúng vậy. Mau tới ngửi một cái xem có thơm không này.”
"Quá thơm luôn." Lâm Thành Công sáng mắt lên nhìn cô một cái, nhìn bốn phía và cả ngoài cửa thấy không có ai mới nhẹ giọng nói: "Chị dâu, lần sau nếu được thì chị đừng
gọi người bạn này của chị tới nữa nhé. Chị không nhìn thấy thôi, đôi mắt của cô ta thiếu điều dính chặt lên người anh hai luôn.” Vừa nói vừa đưa tay làm động tác chụp lên måt.
"Cẩn Mai không phải người như vậy. Cậu đừng suy nghĩ nhiều. Có thể cô ấy cảm thấy dáng dấp anh cậu quá sức đẹp, sức hấp dẫn lại rất lớn. Cho nên mới nhìn không rời mắt.”
Lưu Họa Y mỉm cười nhìn hắn, bưng món ăn đã làm xong lên đưa cho hắn, chép miệng: "Đây, bưng ra đi."
"Không nghe lời tôi gì hết. Hừ. Tới lúc đó đừng khóc lóc với tôi." Lâm Thành Công hừ một tiếng, đi ra ngoài. Lưu Họa Y bất đắc dĩ cười một tiếng, Cẩn Mai làm sao có thể thích Lâm Thành Nhân được chứ.
Chắc chắn Thành Công là suy nghĩ nhiều rồi.
Cô lắc đầu một cái, đảo đảo món chè trong nồi. Thành Công nói hắn thích ăn ngọt, phải thêm một ít đường, Cẩn Mai thì phải giữ dáng, bình thường là được. Lâm Thành Nhân...
Lưu Họa Y trừng mắt nhìn, cô không biết khẩu vị yêu thích của hắn. Haiizzz...Trước kia đều là Chú Hiểu nấu cơm, cô cũng chưa từng quan tâm việc ăn uống của hăn.
Hay là...
Lưu Họa Y nhếch môi, mỉm cười gian xảo....
"Cẩn Mai cậu cứ thong thả mà ăn. Tráng miệng còn món chè hạt sen nấm tuyết cậu thích nhất nữa." Lưu Họa Y vừa gắp thức ăn cho cô vừa nói.
"Nhưng tớ gần đây đang giảm cân. Haiizzz, không thể ăn những món calo quá nhiều được." Huỳnh Cẩn Mai có vẻ ong eo.
"Yên tâm đi. Tớ đặc biệt nấu riêng cho cậu. Bảo đảm ít calo không béo đâu mà sợ."
"Chị dâu. Chị không phải mời tôi ăn cơm sao. Làm sao cứ gắp thức ăn cho người khác hoài vậy?" Lâm Thành Công trừng lớn hai mắt, trực tiếp cầm chén đưa đến trước mặt Lưu Họa Y.
"Cậui bao nhiêu tuổi rồi hả? Có tay cũng không biết tự gắp à?" Lưu Họa Y co quắp khóe mắt.
Thằng ranh này sao giống như đang tranh đoạt tình nhân vậy trời.
Lâm Thành Công hừ lạnh một tiếng, nghếch đầu qua, bực bội thu chén về.
Lưu Họa Y thấy hắn giận dỗi, nhẹ giọng cười một tiếng, vội vàng gắp một miếng thịt kho tàu thật to bỏ vào rong chénhắn t
Thành Công cười đến mắt cũng nở hoa.
"Chị dâu, tay nghề của chị thật không tệ chút nào. Đúng không anh cả?"
Lâm Thành Nhân chậm rãi khoan thai nhai thức ăn, hơi gật đầu.
Đích xác là không hề tệ, không ngờ đại tiểu thư từ nhỏ ăn uống toàn sơn hào hải vị như cô còn có tay nghề bếp túc tốt như vậy? .
Lâm Thành Công hài lòng gật đầu, "Chè sen khi nào thì mang lên? Tôi chờ hết nổi rồi."
Lưu Họa Y ý tứ sâu xa nhìn Lâm Thành Nhân, cười nói: "Có ngay. Tôi đi lấy lên."
Bưng mấy bày ra bàn, Lưu Họa Y lần lượt bưng đến trước mặt ba người, sau đó trở về chỗ ngồi, nụ cười trên mặt đặc biệt rực rõ, "Mau ăn đi."
Lâm Thành Công đã vội đến không thể chờ đợi được nữa, múc một muỗng lớn bỏ vào miệng. Mềm mại lại trơn tuột, bỏ vào miệng liền tan luôn trong miệng, còn có một cảm giác lành lạnh ngọt mát.
Lâm Thành Công nheo mắt lại, than thở, "Ăn ngon. Ăn quá ngon.
Huỳnh Cẩn Mai phụ họa: "Ừ. Thật sự rất ngon. Họa Y, tài nấu nướng của cậu càng ngày càng lên tay đó."
"Phải không? Đừng nịnh tớ nha.
"Lâm Thành Nhân, ăn ngon không?" Lưu Họa Y vừa nói, khóe miệng không nhịn được đã nhếch lên, cô nhìn
hắn, cảm giác cười trên sự đau khổ của người khác thật sự rất sướng.
Mau ăn đi. Đây chính là món chè “đặc chế dành riêng cho anh đó.
Lâm Thành Nhân nhìn ánh mắt cười sắp nở hoa tới nơi của Lưu Họa Y, luôn cảm thấy có chút dự cảm chẳng lành. Hắn luôn cảm thấy quái quái chỗ nào đó, nhưng lại không nói ra được là quái chỗ nào.
Hắn nhìn hai người đều ăn nhiệt tình nên cũng yên tâm một chút, bèn múc một muỗng nhỏ bỏ vào miệng. Chân mày lập tức nhíu lại, ngay sau đó trừng mắt
lên.
Hắn nhìn hai người Huỳnh Cấn Mai cùng Lâm Thành Công sắc mặt vẫn như bình thường, cúi đầu nhìn chén chè của mình một chút, hơi nhíu mày.
Lưu Họa Y tỏ ra điềm nhiên cắm đầu ăn chè, nhưng bả vai hơi rung động đã bán đứng cô.
Lâm Thành Nhân chân mày căng thẳng, ánh mắt ác liệt bắn thắng vào cô, Lưu Họa Y ngẩng đầu, trong mắt tỏ ra đắc ý khiến hắn muốn bóp chết cô.
Người đàn bà đáng chết này. Lại dám bỏ muối vào chén chè của mình.
Cô thật sự là chán sống rồi.