• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không cần anh quan tâm vậy em muốn ai quan tâm?”

Lưu Họa Y chế nhạo ném quần áo xuống, "Cậu chủ Lâm, bây giờ người cần anh quan tâm đang ở phía dưới, không phải tôi.” 

Lông mày của Lâm Thành Nhân giật giật, mơ hồ có thể nhìn thấy vài đường gân xanh nổi lên trên trán. “Lưu Họa Y.” Anh nghiến răng. 

Người phụ nữ này luôn có khả năng khơi dậy cơn tức giận của anh. 

"Lâm Thành Nhân, nếu anh đã đưa Cẩn Mai về nhà, anh nên đối xử tốt với cô ấy. Mà tôi thì không cần tiếp tục ở lại đây nữa.” 

"Vậy em muốn đi đâu? Đi tìm người đàn ông hoang dã của em? Lương Minh Thành hay một cậu ấm khác?" 

“Anh luôn nói chuyện khó nghe như vậy." Lưu Họa Y quát. 

 

"Đó là bởi vì em luôn chỉ xứng đáng được nghe những lời như vậy.” 

Lưu Họa Y cười lạnh, không muốn nói nhiều với anh, cô thu dọn hành lý rời đi. 

Lâm Thành Nhân đứng trước cửa, "Đừng đi." 

"Anh tránh ra." 

"Tôi nói là không được đi. Lưu Họa Y, cô cho rằng đây là nơi cô muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?" 

môi. 

Lâm Thành Nhân đưa tay đẩy cô ngã xuống đất. Lưu Họa Y xoa xoa lòng bàn tay đau nhức, mím chặt 

Một lúc lâu sau, cô mở miệng hỏi: "Lâm Thành Nhân, anh có yêu tôi à?" 

"Yêu? Lưu Họa Y, cô đang đùa sao? Cô có tư cách gì để tôi yêu cô? Loại đàn bà không có liêm sỉ giống như cô, cô còn chẳng phải là người phụ nữ nguyên vẹn, tôi không chê thân thể cô bẩn, cô nên vui mừng mới phải.” 

Lưu Họa Y cười khổ, những lời như vậy cô đã sớm nghe cả triệu lần rồi, không phải sao? Nhưng tại sao khi nghe chính miệng anh nói không yêu mình, lòng cô lại đau như vậy chứ? 

"Nếu như anh không yêu tôi, tôi cũng không yêu anh, vậy không bằng anh buông tha cho tôi.. Chúng ta ly hôn đi." 

Dù sao bây giờ cô cũng không có gì cả, cô còn sợ gì nữa chứ? Cứ làm như những gì Lương Minh Thành nói, không hạnh phúc thì rời đi. 

"Ly hôn? Lưu Họa Y, cô đừng có mơ. Cô muốn rời khỏi tôi để tìm người đàn ông khác phải không? Tôi cho cô biết. Không, bao, giờ." 

Lâm Thành Nhân cười phá lên, khoảnh khắc đó, Lưu Họa Y chỉ cảm thấy anh là một kẻ điên. Một kẻ điên thật sự. 

nào. 

Cô tức giận trợn mắt nhìn anh ta, không nói tiếng 

"Lưu Họa Y, cô muốn rời bỏ tôi? Tôi nói cho cô biết không được đâu, mãi mãi không được. Tôi sẽ không buông tha cô. Tôi muốn giữ cô ở bên cạnh để hành hạ cô cả đời. Để cho cô thấy tôi hạnh phúc. Để cô sống trong đau khổ.” 

Huỳnh Cẩn Mai đang nghe lén ở ngoài cửa đột nhiên thấy tức giận. 

Anh nói sẽ không ly hôn với Lưu Họa Y. Vậy anh xem cô ta là gì? Người yêu phải che giấu cả đời sao? Hay là người tình? Hay là cô ta chẳng là gì cả? 

Huỳnh Cẩn Mai âm thầm siết chặt nắm tay. Không được. Cho dù Lâm Thành Nhân không yêu Lưu Họa Y, chỉ muốn để trả thù cô, cô ta cũng không thể đế Lưu Họa Y ngồi ở vị trí bà chủ nhà họ Lâm mãi được. 

Người hợp với vị trí này nhất phải là cô ta, Huỳnh Cẩn Mai mới đúng. 

Ánh mắt cô ta lộ rõ sự ác độc, nhắm thẳng về phía 

Lưu Họa Y. 

Lưu Họa Y không thể tin nổi Lâm Thành Nhân lại nói được những lời này. Cô sững sờ nhìn anh, lẩm bẩm: "Tại sao?" 

"Tại sao?" Lâm Thành Nhân ngẩng mặt cười lớn, đôi mắt sâu thẳm mê người lại tràn đầy vẻ đau khổ. 

"Cô nghĩ xem vì sao tôi lại cưới cô mà không phải người khác? Cô nghĩ vì sao tôi lại không quan tâm cô, không yêu thương cô? Cô nghĩ vì sao tôi lại phải ra tay với tập đoàn Lưu Hoàng, phải triệt đường sống của cha cô, phải phá nát tất cả hạnh phúc mà cô có?” 

"Tôi làm những chuyện đó là bởi vì cô là con gái của hung thủ giết người.” 

Anh chỉ vào cô, đôi mắt lạnh lùng tàn nhẫn khiến Lưu Họa Y ngơ ngác lắc đầu. 

"Anh nói bậy cái gì đấy? Ai là hung thủ giết người? Lâm Thành Nhân, anh nói bậy bạ cái gì đấy?"Lưu Họa Y khàn giọng hét lên. 

"Mẹ cô chính là kẻ giết người." Lâm Thành Nhân hung hãn nói. 

"Năm đó bởi vì mẹ cô, nên mẹ tôi mới chết ở trong phòng.” 

Lưu Họa Y đột nhiên nhớ tới lời Chú Hiểu đã nói với cô, ông nói Lâm Thành Nhân đã ở trong phòng cùng với thi 

thể của mẹ anh suốt ba ngày. 

Nhưng chẳng phải mẹ anh tự sát sao? 

Lưu Họa Y không chớp mắt, cô chậm rãi nói: "Mẹ anh không phải là tự sát sao? Tại sao lại nói là bị mẹ tôi giết?" 

Lâm Thành Nhân nhìn cô đăm đăm rồi đi tới bên cửa sổ, bộ âu phục được cắt may vừa vặn đang tôn lên dáng người hoàn mỹ của anh. 

 

Anh dựa vào cửa sổ, bóng lưng của anh như điểm xuyết cho bầu trời tối tăm mù mịt, trông cô đơn vô cùng. 

Dường như anh đang trầm ngâm suy tư gì đó, âm thanh từ ngoài cửa sổ truyền vào không chạm đến anh, tựa như đang ở hai thế giới khác nhau. 

"Từ khi tôi và Thành Công vẫn còn rất nhỏ, bọn họ đã bắt đầu cãi nhau. Bọn họ cãi vã suốt ngày bởi đủ thứ 

chuyện khác nhau, cả gia đình lúc nào cũng tối tăm ngột 

ngạt. Khi đó, tôi ngây thơ cho là bọn họ có quan điểm khác nhau nên mới cãi vã, giống như gây gổ với bạn bè khi còn nhỏ vậy. Bọn họ cứ ồn ào như vậy suốt nhiều năm, từ lúc tôi chưa hiểu chuyện cho tới khi đã có nhận thức. 

Dần dần, tôi cũng cảm thấy chán ghét. Tôi ghét hai người bọn họ. Ghét cuộc sống này. Ghét phải nhìn thấy bọn họ. 

Tôi còn nhớ ngày hôm đó, mẹ ra ngoài, tôi ở trong phòng xem TV, ba bảo tôi không được ra khỏi phòng, phải ở yên đó chăm sóc em trai. Tôi ở trong phòng một lúc thì thấy khát nước, chuẩn bị xuống dưới tầng lấy nước uống. Lúc mở cửa phòng, tôi đã nhìn thấy ba đang ôm ấp một người phụ nữ. 

Người phụ nữ kia rất xinh đẹp, làn da trắng trẻo, tôi biết bà ta không phải mẹ tôi. Bà ta và mẹ tôi khác nhau một trời một vực. Mẹ tôi đã từ bỏ sự nghiệp của mình vì gia đình, cũng không còn chăm chút ngoại hình nữa. Bà ấy vì ba tôi mà chấp nhận cuộc sống lẳng lặng ở nhà giặt quần áo, nấu cơm, sinh con. 

Nhưng mà ba tôi thì sao.. không những không nghĩ cho mẹ tôi, ngược lại còn đi tìm một người phụ nữ khác. Tôi đứng ngây ngẩn ở cửa. Mặc dù khi ấy còn rất nhỏ, nhưng tôi cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra." 

Lâm Thành Nhân nói xong, quay đầu lại, vừa tuyệt vọng vừa đau thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK