"Không phải, tôi nhặt được." Lâm Thành Nhân nhếch mép, hắn liền nhớ tới cái đêm tuyệt vời kia... .
"A! Thiếu gia thích người ta sao?" Chú Hiểu bỗng nhiên cười nói.
Đường đường chủ tịch tập đoàn Đế Quốc mà lại tham lam châu báu kim cương sao? Lại đi nhặt một sợi dây chuyền chẳng qua dáng vẻ có chút độc đáo?
Chỉ có một lý do có thể giải thích, đó chính là... chủ nhân sợi dây chuyền này khiến Lâm Thành Nhân cảm thấy hứng thú!
Nghe Chú Hiểu nói như vậy, Lâm Thành Nhân hơi sửng sốt, trong mắt thoáng vẻ ngạc nhiên vui vẻ, ngay sau đó lại biến mất không thấy đâu nữa.
Lâm Thành Nhân trầm mặt, mắt đong đầy thâm trầm....
"Chú Hiểu, tính của tôi ngay cả chí còn không biết sao? Tôi sẽ không dễ dàng thích một người!" Lâm Thành Nhân vừa nói khóe miệng lộ ra nụ cười tự giễu.
Chú Hiểu sững sờ, tựa hồ nghĩ đến cái gì, đưa tay ra định xoa đầu Lâm Thành Nhân, nhưng lại rụt
1
L
trở về.
"Tôi đi xuống trước, thiếu gia cũng sớm nghỉ ngơi một chút! Chớ thức quá khuya." Chú Hiểu vừa nói quay người sang, Lâm Thành Nhân không ngẩng đầu lên, chẳng qua là "Ừ" nhẹ một tiếng, hắn không nhìn thấy trong nháy mắt Chú Hiểu xoay người, hốc mắt kia hơi ửng đỏ lên.
Thiếu gia thật đáng thương... Trong lòng Chú Hiểu cảm thấy khổ sở. Sự việc kia chỉ có một mình ông biết, ông nhất định phải giữ kín bí mật này, không để cho thiếu gia bị một chút tổn thương nào! Bất kỳ ai cũng không thể!
Sau khi Chú Hiểu trở về phòng, Lâm Thành Nhân móc điện thoại ra nhấn một chuỗi số.
"Này, cậu ở đâu thế? Tới uống rượu với tớ! Để tớ gọi Thiên Cơ đón cậu." Đôi môi mỏng lạnh lùng mà hấp dẫn nói ra một câu.
Bên đầu điện thoại kia có vẻ ồn ào, không thèm để ý sự lãnh khốc của Lâm Thành Nhân chút nào, chỉ nghe từ đầu bên kia truyền đến một trận cười, xen lẫn với huyên náo chung quanh: "Bảo tớ bỏ người đẹp như hoa như ngọc sang hầu cái đồ nhạt nhẽo như cậu thì thật quá thiệt thòi cho tớ!"
Lâm Thành Nhân nhếch môi, "Không sang? Cho cậu 10 phút lập tức có mặt điểm danh, nếu không tớ sẽ vứt cậu vào rừng rậm Amazon làm mồi cho dã thú!"
Phan Hùng Cường khẽ rủa thầm.
"..." Lâm Thành Nhân không trả lời, nhếch môi cười lên, cúp luôn điện thoại.
Phan Hùng Cường bất đắc dĩ thở dài, quay đầu sang bên người đẹp mặc minijupe màu đỏ rực đầy sexy hôn chụt một cái: " Cục cưng, chúng ta hẹn lại ngày khác nhé, tối nay xin lỗi em, anh bận việc đột xuất."
Không đợi cô gái kịp phản ứng, Phan Hùng Cường sải bước rời đi, ngồi vào chiếc Ferrari màu xanh da trời của mình, vội vã lái đi.
Còn kẻ đầu sỏ Lâm Thành Nhân đang nằm gác đôi chân dài trên ghế sofa nghỉ một chút, tỏ ra không có gì là thú vị.
Vừa vặn mười phút, bên ngoài biệt thự vang lên tiếng xe thắng gấp, Lâm Thành Nhân nhắm hai mắt, nhếch mép.
Lâm Thành Nhân nhanh chóng trở mình ngồi dậy, Phan Hùng Cường nhìn hắn hỏi: "Rượu đâu ? Không phải tới uống rượu sao? Tớ nói cho cậu biết, tớ phải cắn răng tạm biệt các em gái xinh tươi như hoa cố ý tới đây hầu cậu có biết không? Nếu cậu không cho tớ uống rượu ngon tớ sẽ không tha cho cậu đâu!"
Lâm Thành Nhân khinh thị hắn, đứng dậy đi tới tủ rượu trước mặt tiện tay lấy một chai rượu vang, "Mấy cô nàng oanh oanh yến yến kia của cậu không có một ai đáng để vào mắt.".
Cầm chai rượu rít ra ly đưa sang, Phan Hùng
Cường kinh hô: "Chivas 20 năm? Cậu dám mở chai này cho tớ uống?
"Rượu ngon nào không vào miệng cậu, uống cái này đi! Hợp lắm!".
Phan Hùng Cường trong miệng còn lẩm bẩm, Lâm Thành Nhân ngồi ở một bên cũng lười phản ứng, quay đầu nhìn Thiên Cơ hỏi: "Cô gái kia tra được chưa?"
Cô gái? Phan Hùng Cường vừa nghe, mặt đầy hưng phấn nhìn Lâm Thành Nhân.
"Từ lúc nào cậu cảm thấy hứng thú với đàn bà vậy?"
"Im miệng!".
Thiên Cơ buồn cười nhìn hai người, "Tạm thời chưa có, ngày đó phụ nữ trên du thuyền quá nhiều, tên bắt đầu bằng chữ K cũng có trên trăm
cái."
Lâm Thành Nhân gật đầu một cái, trong mắt thoáng qua vẻ thất vọng, "Tiếp tục tìm."
Thiên Cơ gật đầu.
Phan Hùng Cường mặt đầy tò mò nhìn Lâm Thành Nhân, "Đại thiếu gia của tớ, hay là nói cho tớ nghe một chút thử xem? Tớ quen biết phụ nữ nhiều thế nào khỏi nói cũng biết, nói không chừng tớ biết đấy!"
Lâm Thành Nhân không phản ứng, cô gái trong lòng hắn không giống những cô gái khác, cô rõ ràng
là lần đầu... Tuyệt đối không thể nào là những món hàng tạp nham ong bướm dập dìu bên cạnh Phan Hùng Cường được.
Phan Hùng Cường bĩu môi, cầm ly rượu lên nốc cạn một hơi, đôi mắt liếc sang, sợi dây chuyền trên bàn hấp dẫn ánh mắt hắn.
"Chính là cái này? Của cô gái kia!" Trước khi Lâm Thành Nhân kịp phản ứng liền giật phăng sợi dây chuyền nắm trong tay.
Lâm Thành Nhân vừa định mở miệng, liền nghe Phan Hùng Cường thấp giọng nói: "Tớ đã thấy sợi dây chuyền này!"
"Cậu không nhìn lầm chứ? Ở đâu? Là của ai biết không?"
Thấy Lâm Thành Nhân dáng vẻ khẩn trương, Phan Hùng Cường thu lại vẻ đùa cợt trên mặt, nghiêm túc nhìn hắn.
Hắn cùng Lâm Thành Nhân quen biết nhiều năm như vậy, vẫn chưa từng thấy bộ dáng này của hắn!
Phan Hùng Cường cau mày, suy nghĩ kỹ hồi lâu, đột nhiên vỗ đùi cười nói: "Tớ nhớ ra rồi, lần trướctớ đến tiệm trang sức của một người bạn, có nhìn thấy sợi dây chuyền này! Nghe nói hình như là của ông tổng giám đốc công ty xây dựng nào đó tặng cho con gái!"
"Con gái ông ta tên gọi là gì?"