• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ngay cả một lời giải thích cũng không muốn nói với hắn. Người đàn bà đáng chết này, chẳng có chỗ nào không giống tiện nhân, vậy mà lại dám đối xử với hắn như vậy, có còn chút tự giác nào rằng mình là thiếu phu nhân nhà họ Lâm không? 

"Lưu Họa Y cô đúng là không biết xấu hổ, cô đã đi quá 

giới hạn rồi. Bên ngoài biết bao nhiêu đàn ông muốn lăn xả vào cô, để cho cô tha hồ phóng đăng. Cô còn không tha cả Thành Công.” 

"Cô đúng là đồ lắng lơ. Y hệt mẹ cô." 

Lưu Họa Y đang cúi đầu bỗng nhiên giật phắt lên, nhìn hắn với vẻ không thể tin được. 

Hắn có thể làm nhục cô. Nhưng tuyệt đối không được làm nhục mẹ có. 

"Anh. Sao anh có thể nói như vậy. Bọn em không có gì hết." Lâm Thành Công chặn phía trước người Lưu Họa Y, giận đỏ mắt. 

"Không có gì? A a, vậy nói đi tại sao các người ôm ôm ấp ấp ở đây?" 

Lâm Thành Công ngấn ra, đưa mắt nhìn Lưu Hoa Y một chút rồi lại nhìn Lâm Thành Nhân một chút, tình thế thật khó xử. Cuối cùng, hắn cắn răng, có lẽ không nên nói 

ra. 

"Nói?." Lâm Thành Nhân cười lạnh, "Không nói ra được đúng không? Thành Công mày có biết mày đang làm gì không? Cô ta là ai ? Cô ta là chị dâu mày. 

"Anh... Em không có..." Lâm Thành Công bất đắc dĩ 

thở dài. 

sâu. 

"Vô liêm sỉ.” Lâm Thành Nhân nhìn hai người thật 

"Anh im đi." Lưu Họa Y bỗng nhiên hét lớn một 

tiếng. 

"Anh có tư cách gì huơ tay múa chân với tôi? Anh có tư cách gì nhục mạ mẹ tôi?" Lưu Họa Y lạnh lùng nhìn hăn. 

Đôi mắt thâm thúy u ám của Lâm Thành Nhân tựa như thanh trủy thủ nhọn hoắt, đâm thật sâu vào tim cô. Hắn xông đến chỗ cô, dang tay lên, một cái tát giáng vào mặt cô. 

Lâm Thành Công sửng sốt, Lâm Thành Nhân cũng ngây ngẩn. 

Tại sao cô không tránh? 

Lâm Thành Công xông lên ôm cô, "Chị không sao chứ? Có đau không?" 

Lưu Họa Y lắc lắc đầu, nước mắt lã chã rơi xuống, đây là lần thứ hai hàn động thủ đánh cô. 

"Anh, sao anh có thể đối xử với cô ấy như vậy?. Cho 

dù không thích không thương anh cũng không được động thủ đánh cô ấy." 

Lâm Thành Công đỏ mắt, tức giận nhìn Lâm Thành Nhân. 

Ánh mắt hắn hơi mờ mịt, hắn làm sao biết cô không né tránh? Cô vốn có thể tránh... 

Nhìn đứa em trai từ nhỏ coi mình là tấm gương sáng vì cô mà gầm lên với mình, đáy lòng Lâm Thành Nhân dâng lên chua xót. 

"Thành Công, mày có biết mày đang nói cái gì không?" 

Lâm Thành Công cười lạnh một tiếng, "Tôi biết. Hôm nay tôi nói cho anh biết. Tôi thích Lưu Họa Y. Từ lần đầu tiên gặp mặt tôi đã thích cô ấy." 

"Bởi vì anh là anh cả tôi nên cho tới bây giờ tôi không dám nói những lời như vậy. Tôi vốn cho là dù anh không thương cô, anh cũng sẽ không làm tổn thương cô ấy. Nhưng mà... Tôi thật không ngờ..." Lâm Thành Công vừa nói, trong mắt vừa lộ ra một chút tuyệt vọng cùng đau lòng. 

Lâm Thành Nhân nghiến răng nghiến lợi, "Mày có biết không, cô ta là...” 

"Tôi không biết. Tôi cũng không muốn biết. Tôi chỉ biết tôi thích cô." 

Ngực Lâm Thành Nhân phập phồng, hồi lâu, hắn nhẹ 

giọng cười một tiếng, "Được . Lâm Thành Công, mày đúng là trưởng thành rồi." 

Hắn lạnh lùng nhìn hai người, xoay người rời đi. 

Lưu Họa Y ngã ngồi dưới đất, hai tay che mặt, không tiếng động thút thít khóc. 

"Cậu... Tại sao... lại nói như vậy." 

Lâm Thành Công ngồi xổm người xuống ôm cô, nhẹ giọng nói: "Tôi nói thật, tôi thật sự thích cô." 

Lưu Họa Y khóc càng thêm nức nở, tại sao... lại ngốc như vậy. Nói ra ngay trước mặt hắn. 

Lâm Thành Công thở dài, mặc cho cô khóc tỉ tê, cứ thế ôm cô vào trong ngực. 

Lâm Thành Nhân ngồi vào trong xe, khởi động xe, "Vèo” một tiếng, xe giống như tên rời cung xông ra ngoài. 

lại. 

Từng trận gió lạnh táp vào mặt, hắn dần dần bình tĩnh 

Trong mắt lóe lên một tia ảo não. 

Hắn đúng là quá kích động. Thấy Thành Công ôm cô ở cùng một chỗ với nhau, đáy lòng hắn liền không tự chủ được mà dâng lên lửa giận. 

Lâm Thành Nhân khép hai mắt lại. 

Gần đây suy nghĩ của hắn thật quá dễ dàng bị cô tác động tới. Không phải như vậy. 

Tròng mắt thâm thúy Lâm Thành Nhân phản xạ suy 

tưởng vô hình, hắn than thở, Thành Công ơi là Thành Công, mày có biết cô ta là kẻ thù của chúng ta hay không. Sao mày lại có thể yêu cô ta chứ ? Tại sao lại như vậy? 

Đáng chết. 

Đêm thu gió lạnh thấu xương, nhưng lại có vẻ thê lương vắng lặng không thể nói được thành lời. 

Lâm Thành Nhân lái xe đến bờ sông. Ánh đèn nê ông khúc xạ xuống sông kết hợp cùng sóng gợn lăn tăn, ánh sáng dập dềnh lan lan trên mặt nước. 

Hắn đốt một điếu thuốc, trong gió lạnh căm căm nhìn càng thêm buồn tẻ. 

Hắn không ngờ Thành Công sẽ thích Lưu Họa Y. Khi hắn thấy người ôm nhau, ánh mắt hắn cùng trái tim hắn đều không tự chủ được mà đổ hết lên người cô, tức giận tự nhiên bùng lên xâm chiếm đầu óc. 

Lâm Thành Nhân hít sâu một hơi khói, chậm rãi phun ra một vòng khói. 

Lưu Họa Y, tôi sẽ không để cho cô được như ý. 

Trong mắt Lâm Thành Nhân tóe ra một tia tàn nhẫn khiến người kinh hãi, nếu lúc này có người ở đây, nhất định sẽ bị dọa sợ run. 

Lâm Thành Nhân lấy điện thoại di động ra thuần thục bấm một chuỗi số, trong điện thoại truyền tới một giọng đàn ông quen tai. 

"Thiên Cơ, đem tất cả tài liệu chuẩn bị đầy đủ gửi sang cho tôi 

Bên đầu kia điện thoại trầm mặc một chút, "Thiếu gia ngài nghĩ thông suốt chưa? Thật sự muốn làm như vậy?" 

Lâm Thành Nhân không chút do dự, "Đừng nói nhảm, làm nhanh đi. 

"Được." 

Cúp điện thoại, Lâm Thành Nhân tựa lưng vào ghế ngồi, thần sắc lạnh tanh. 

Hắn muốn như vậy thật sao? 

Đúng vậy. Nếu hắn không có bắt gặp cảnh tượng ngày hôm nay, nếu không nghe Thành Công nói những lời đó, có lẽ... hắn sẽ không nhanh như vậy. 

Nhưng bây giờ... 

Hắn nhất định sẽ cho Lưu Họa Y một đòn nặng nề. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK