Chỉ cần vài phút như vậy thôi sao? Lưu Họa Y mừng rõ đến phát điên, cô thực sự thông qua rồi. Tác phẩm của cô đã được công nhận.
Lưu Họa Y rút điện thoại di động ra, muốn gọi điện báo tin mừng, nhưng rồi chợt nhận ra cô chẳng biết chia sẻ chuyện này với ai... Cẩn Mai đang đi cùng với Lâm Thành Nhân, giờ cũng không tiện báo cho cậu ấy, nhỏ bị
Lâm Thành Nhân nhìn thấy thì...
Trong nháy mắt, tâm trạng của cô tệ đi, cô nhếch
khóe miệng, quên đi, cứ rủ Thanh Lạc ra ngoài ăn cơm vậy. Hiện giờ người duy nhất có thể chia sẻ với cô cũng chỉ có mình cô ấy thôi.
Hai người hẹn nhau đi ăn đồ Pháp, nơi đầu tiên mà Lưu Họa Y nghĩ đến chính là nhà hàng của Lương Minh Thành.
Tới đó có thể ủng hộ công việc kinh doanh của anh ta một chút. Sau đó chờ tới khi ăn cơm xong cô cũng có thể thay quần áo đi làm việc luôn.
Quá tốt rồi. Một mũi tên trúng hai đích.
Lưu Họa Y vui vẻ vỗ tay, nhanh chóng quay về ký túc xá thay đồ.
Ở nhà hàng
Lương Minh Thành rầu rĩ ngồi ngoài cửa, không mang chút dáng vẻ nào của một anh chàng thượng lưu, mà ngược lại trông rất giống một tên ăn mày.
Lưu Họa Y kéo Tiêu Thanh Lạc, miệng không ngừng hối thúc: "Nhanh lên nào. Đi nhanh lên xem nào. Tớ đã nói với cậu rồi, tới muộn là không còn chỗ đâu. Đến lúc đó đừng trách tớ không mời cậu ăn cơm được.'
Tiêu Thanh Lạc lườm cô một cái, bước nhanh hơn, "Chân dài thì giỏi rồi. Chân dài có cảm nhận được nỗi khổ của chân ngắn này không?
Tiêu Thanh Lạc hậm hực tức giận.
Tiêu Thanh Lạc có gương mặt trái xoan đúng chuẩn, làn da trắng trẻo xinh đẹp, chỉ có một khuyết điểm duy nhất đó là chân cô ấy... quá ngắn. Vậy cho nên cô chỉ cao 1,55m mà thôi. Lúc đứng bên cạnh Lưu Họa Y, cô ấy tổn thương vô cùng.
Lưu Họa Y buồn cười nhìn vẻ mặt "Tôi không cam tâm” của cô ấy.
Y.
"Ê, ê, ê. Lưu Họa Y. Trai đẹp. Trai đẹp kìa."
Tiêu Thanh Lạc đột nhiên dừng bước, vỗ vỗ Lưu Họa
Nhìn kỹ lại, đó không phải là Lương Minh Thành sao? Sao lại thành bộ dạng này rồi?
Lưu Họa Y vội vã bước tới, Lương Minh Thành ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lưu Họa Y cứ như nhìn thấy mẹ ruột của
mình, hai mắt tỏa sáng rạng rõ.
"Bà nội của tôi ơi, cuối cùng cũng chờ được em rồi." "Chờ tôi?"
"Chứ còn làm được gì nữa. Tôi đâu có số điện thoại của em. Chỉ có thể ngu ngơ ngồi đợi ở đây thôi."
Lưu Họa Y nhướng mày, vô cùng vui vẻ, "Nói đi, chờ tôi làm gì?"
"À thì... Thật ra...Chuyện là...
"Anh nói rõ ràng xem nào." Lưu Họa Y trừng mắt nhìn anh ta.
"Được rồi.”
"Thật ra là thế này, mọi người đều có nguyện vọng nghe em biểu diễn một lần. Cho nên tôi đã đồng ý thay em rồi.”
"Biểu diễn gì? Là sao?" Tiêu Thanh Lạc chạy về phía trước, hai má ửng hồng nhìn ngắm gương mặt của Lương Minh Thành.
"Tớ cũng không hiểu." Lưu Họa Y lắc đầu.
"Nói đơn giản nghĩa là em ở nhà hàng này một ngày, chơi những bản nhạc khách muốn nghe và bản nhạc mà em thích."
"Một ngày?" Lưu Họa Y trừng mắt nhìn anh.
Lương Minh Thành cười trừ, "Thì đều là nhân vật máu mặt cả mà. Chỉ đích danh em phải là người chơi nhạc. Cô Lưu à, em cứ coi như đây là một lần kiếm tiền, đồng ý
nha."
Lưu Họa Y giận dữ nhìn anh, "Chỉ vì tiền mà anh bán đứng tôi sao? Anh thực sự coi tôi là người chơi nhạc kiếm tiền đấy à."
"Có tiền mà không kiếm thì là đồ ngốc.
"Anh nói ai là đồ ngốc đầy?" Lưu Họa Y xoa xoa tay, chuẩn bị tung một quyền vào gương mặt tuấn tú của Lương Minh Thành.
Lương Minh Thành vừa chuẩn bị mở miệng cầu xin tha thứ thì đã thấy Tiêu Thanh Lạc kéo Lưu Họa Y sang một bên, nhỏ giọng nói: "Lưu Họa Y, anh chàng đấy là ai thế? Trời đất ơi, quá đẹp trai. Có thể giới thiệu cho tớ làm quen chút được không?"
Lưu Họa Y liếc mắt nhìn, khóc không ra nước mắt, chị ơi, tôi bị người ta rao bán kia kìa, chị còn có tâm trạng đi ngắm trai à.
Tiêu Thanh Lạc nhìn Lương Minh Thành, đôi mắt lấp lánh hai hình trái tim.
Lương Minh Thành vẫy tay mỉm cười với cô: "Chào người đẹp."
Lưu Họa Y trừng mắt nhìn anh ta.
"Cô Lưu à, đồng ý đi mà. Tôi đã đồng ý với người ta rồi. Em cũng không thể bắt tôi phải nuốt lời được."
"Đúng đấy, Họa Y, cậu đồng ý với anh ấy đi." Tiêu Thanh Lạc tiến lên nói.
"Cậu thì biết gì chứ.”
Lưu Họa Y liếc mắt nhìn anh ta rồi thở dài một hơi,
"Rồi, rồi, rồi. Kiếp trước tôi thiếu nợ anh thật rồi." Lương Minh Thành lập tức cười rạng rõ.
"Vậy được. Em để lại số điện thoại cho tôi trước đi. Khi
nào chọn được thời gian, tôi sẽ gọi điện cho em."
Lưu Họa Y gật đầu, mình ngốc quá, lại bị anh ta bán đứng.
"Đúng rồi, vẫn còn chưa hỏi sao em lại tới đây vào giờ này? Chẳng lẽ biết rõ tôi đang chờ em sao, hai chúng ta có thần giao cách cảm à?" Lương Minh Thành cười nói.
"Anh đi chết đi. Tôi đến để ăn cơm. Hôm nay cô đây chính là khách quý." Lưu Họa Y nâng cằm lên kiêu ngạo nói.
"Hóa ra là thế à... Nhất trí luôn. Hôm nay anh sẽ chăm sóc hai quý cô đây thật chu đáo. Hai người muốn ăn gì cứ gọi thoải mái. Anh mời.”