Sắc mặt Lưu Họa Y tái nhợt như màn sương ban
Lâm Thành Nhân nhìn Lương Minh Thành đang đứng bên cạnh, không muốn tình cảnh trở nên khó coi hơn, lạnh lùng nói: “ Cô cùng tôi trở về."
“Tôi không về.” Lưu Họa Y phản bác, dùng ánh mắt giễu cợt nhìn anh và Huỳnh Cẩn Mai.
“Lưu Họa Y. Cô đừng có không biết xấu hổ như vậy.
“Lâm Thành Nhân ai không biết xấu hổ còn chưa biết đâu?"
Khuôn mặt cô lạnh lẽo như một tảng băng.
“Huỳnh Cẩn Mai, tôi không trách cô, có điều cô có biết bây giờ tôi cảm thấy như thế nào không? Huỳnh Cẩn Mai tôi đã từng xem cô là người bạn tốt nhất, nhưng hôm nay cô lại ngủ với chồng tôi. Điều khiến tôi đau đớn nhất không phải anh ta lăng nhăng bên ngoài, mà là sự phản bội của
cô."
Nước mắt Huỳnh Cấn Mai không ngừng rơi, khóc tỉ tê " Tớ..."
“Cô không cần nói gì cả. Từ nay về sau Lưu Họa Y tôi không có người bạn này nữa. Quan hệ của chúng ta một đao chấm dứt từ đây.
Sau này cô đi cầu độc mộc của cô, tôi đi đường quan dương của tôi.
“Tôi nói đủ rồi cô nghe thấy chưa? Lưu Họa Y. Chuyện này không liên quan gì đến cô ấy, cô theo tôi trở về trước đã."
“Tôi nói rồi tôi sẽ không trở về, anh đi đi. Anh đưa cô ta đi đi. Nhân lúc tôi còn chưa cảm thấy buồn nôn, mau cút đi."
“Cô...."
“Thành Nhân, đừng nói nữa, chúng ta đi thôi.” Huỳnh Cẩn Mai lắc đầu, mặt đầy thống khổ.
Lưu Thành Nhân vỗ về cô, ánh mắt oán hận nhìn Lưu Họa Y, rồi cùng Huỳnh Cẩn Mai rời đi.
Huỳnh Cẩn Mai ở trong ngực anh khóc thút thít, Lâm Thành Nhân giúp cô thuận khí, an ủi: “ Đừng khóc."
Huỳnh Cẩn Mai lắc đầu “ Thành Nhân, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Cô ta cắn chặt môi dưới, bây giờ Lưu Họa Y đã biết quan hệ của bọn họ, chỉ cần Lâm Thành Nhân đồng ý ly
dị. Như vậy tất cả mọi vấn đề sẽ được giải quyết.
Lâm Thành Nhân cúi đầu xuống hôn nhẹ lên trán cô ta “ Đừng lo lắng, để anh xử lý là được rồi."
Huỳnh Cẩn Mai gật đầu, trong lòng bắt đầu hoài nghi, Lâm Thành Nhân nói vậy là có ý gì?
Trở lại biệt thự, Lâm Thành Nhân dắt Huỳnh Cẩn Mai đi vào, ánh mắt cô ta sáng lên, trong lòng vô cùng mừng rõ. Biệt thự này của bọn họ so với biệt thự nhà họ Lâm thật sự là khác nhau một trời một vực.
Huỳnh Cẩn Mai ngẩn người, Lâm Thành Nhân đem cô trở về biệt thự. Có phải từ nay về sau cô ta có thể ở lại nơi này không? Như vậy....
Cô không phải đã trở thành nữ chủ nhân của nơi này rồi sao.
Mai.
“Cậu chủ." Chú Hiểu tiến lên, cau mày nhìn Huỳnh Cẩn
Người phụ nữ này là ai?
Ánh mắt Chú Hiểu đầy nghi ngờ.
Lâm Thanh Thông cũng nhìn ra sự hoài nghi của Chú Hiểu, nhưng cũng không giải thích gì nhiều, chỉ nói: “ Chú Hiểu, chú chuẩn bị cho cô Huỳnh một gian phòng."
Huỳnh Cẩn Mai vừa nghe xong, lập tức nói: “ Thành Nhân em...
Η
Lâm Thành Nhân không biết cô ta nghĩ gì trong lòng, chỉ nhíu mày một cái, “ Cẩn Mai tối nay em hãy nghỉ ngơi cho khỏe. Anh vẫn còn chuyện cần phải xử lý."
Vừa nói anh vừa bước lên lầu.
Anh đem Huỳnh Cẩn Mai trở về cũng chỉ là muốn an ủi cô ta, anh không hề có ý định để cô ta thay thế vị trí của Lưu Họa Y.
Huỳnh Nhan Nhan nắm chặt quả đấm, ánh mắt oán hận rất nhanh bị Chủ Hiểu nhìn ra.
“Cô Huỳnh mời đi theo tôi”
Đưa Huỳnh Cẩn Mai lên lầu, Chú Hiểu cố ý sắp xếp phòng cô ta cách xa chỗ của Lâm Thành Nhân một chút.
“Chú Hiểu, xin cho hỏi Thành Nhân ở trong căn phòng kia sao?"
Chú Hiểu cười một tiếng, trong mắt tràn đầy khinh bỉ, cậu chủ bình thường cũng ngủ trong phòng của cô chủ, có điều cần suy ngẫm, cô Huỳnh không nên gây ra tiếng
động là tốt nhất.
Chú Hiểu nói xong quay người rời đi, để Huỳnh Cẩn Mai lại một thân một mình, nhìn bóng lưng mà tràn đầy oán hận.
Lại dám xem thường cô ta. Chờ khi cô ta trở thành cô chủ của ngôi biệt thự này, nhất định sẽ đuổi cổ ông ta đầu tiên. Huỳnh Cẩn Mai tức giận nghĩ.
Còn bên kia, sau khi Huỳnh Cấn Mai và Lâm Thành Nhân vừa đi, Lưu Họa Y lập tức ngã xuống đất.
Đôi mắt cô tràn đầy đau thương, nước mắt giàn giụa nhưng quật cường không chịu rơi.
Lương Minh Thành tận mắt nhìn thấy tất cả, mở miệng nhưng không nói nên lời. Nhìn bộ dạng cô như vậy, trong lòng anh ta bỗng nhiên cũng thấy khó chịu.
Lâm Thành Nhân cũng không phải là thật sự yêu cô, khó trách cô thà tình nguyện ra ngoài làm việc cũng không tiêu tiền của anh.
Ân oán giữa bọn họ.....
Lương Minh Thành thở dài, “ Cô vẫn ổn chứ?"
Lưu Họa Y cố gắng nhếch mép một cái, “Khá ổn. Anh đừng nói chuyện này cho...Thành Công.
"
Cô không muốn Thành Công biết, cũng không muốn hắn vì cô mà mâu thuẫn với Lâm Thành Nhân.
Lương Minh Thành gật đầu, cởi áo khoác ngoài khoác lên người cô.
“Hôm nay về sớm một chút đi, ngày mai đúng giờ đi làm."
Lưu Họa Y giương mắt, “ Thật sao?"
“Ừ, đường nhiên là thật. Lương minh Thành nhướng mày.
Nếu cô mất việc vào lúc này, thì cuộc sống của cô sẽ càng trở nên khó khăn hơn.
“Cảm ơn.” Cảm ơn anh Lương Minh Thành, không vào lúc này sa thải tôi.
Cô vốn cho là sau chuyện này, Lương Minh Thành vì Lâm Thành Nhân mà không giữ cô ở lại.
“Được rồi. Tôi tiễn cô.”
“Không cần đâu, tối nay tôi trở về trường học ở. Con đường bên cạnh chính là trường học của chúng tôi." Lưu Yến Thành cười, vốn là muốn quay về nhà ở với bố, nhưng bộ dạng bây giờ của cô nhất định rất tiều tụy, cô không muốn bố cô lo lắng cho cô, vì vậy....vẫn là nên quay về trường."
Lương Minh Thành gật đầu, Lưu Họa Y trước khi mở cửa, anh ta kéo cô lại, suy nghĩ một chút nói: “ Nếu như không vui thì rời đi là được rồi, ngàn vạn lần đừng miễn cưỡng bản thân mình.
“Tôi biết rồi." Cô gật đầu.
Cô có thể rời khỏi anh sao? Có thể sao?
Lưu Họa Y than thở, nếu như chuyện đơn giản như vậy
thì tốt rồi. Cô cũng không cần đau khổ như vậy.