• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

cứ cười đi!" 

Lưu Họa Y trợn mắt, nghe y nói như vậy ngược lại thu hồi nụ cười. 

"Lúc nãy tôi nhờ người phục vụ đưa cái này cho cô nhưng bị cô từ chối. Tôi nghĩ cô nhất định là cảm thấy tôi không đủ chân thành! Đúng không? Tiểu thư xinh đẹp!" . 

Lựu Họa Y nhìn y một chút, lại nhìn cái hộp trong tay y, nghiêm túc nói: "Xin lỗi anh, hình như anh hiểu sai ý tôi rồi." 

"Chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, tôi không có lý do gì để nhận món quà của anh! Cũng không phải là cảm thấy anh không đủ thành ý!" . 

"Nhưng là đây cũng không phải thứ quý giá gì, tại sao không thể nhận?" Y kinh ngạc hỏi. 

"Vấn đề không phải ở chỗ quý giá, mà là ở chỗ, tôi không quen biết anh, cho nên không thể nhận!" 

Lưu Họa” bất đắc dĩ thở dài, nghe khẩu âm của hắn nhất định là ở nước ngoài nhiều năm rồi! 

Chàng trai cái hiểu cái không, đột nhiên hé ra nét mặt tươi cười, mở hộp ra, là một cái dù hoa lê dưới mưa xinh đẹp yên lặng nằm bên trong. 

Lưu Họa, nhìn sang, nhất thời khẽ thở phào nhẹ nhõm, thì ra là cây dù đi mưa! 

"Tôi chẳng qua thấy cô nhìn mưa to ngoài cửa sổ ngẩn người, nên muốn đưa cái dù này cho cô!" 

"Dáng vẻ ngẩn người của cô rất đáng yêu!" Lưu Họa” nghe y nói năng loạn xạ, chân mày không tự chủ giật giật. 

"Được rồi! Như vậy tôi nhận cây dù này! Cám ơn anh!" 

Chàng trai khoát tay một cái, tùy ý nói: "Không sao, trong sách nói cứu một mạng người hơn xây bảy cấp phù đồ! Huống chi tôi người tôi cứu là một vị cô gái xinh đẹp! Tôi đúng là hồng ân trời ban!" 

Lưu Họa, giật giật khóe miệng, sắc mặt có chút quái dị! 

Anh trai này... Không biết dùng thành ngữ thì không nên dùng bừa bãi! 

Cứu một mạng người hơn xây bảy cấp phù đồ Hồng ân trời ban... Những câu này đều không phải dùng như vậy! 

Trước trở về nước dầu gì cũng phải bổ sung ngôn ngữ một chút chứ! 

"Ừ... Món quà này tôi nhận, cám ơn anh! Anh còn có chuyện gì không?" 

Chàng trai đứng thẳng người lên, nụ cười trên mặt càng đậm đà, ánh mắt trong sáng khiến cô cảm thấy có như vậy một cảm giác vô cùng quen thuộc... Người đàn ông này rất quen, giống như đã từng gặp qua ở đầu... 

"Có! Mời cô ăn cơm!" 

Lưu Họa Y lập tức từ chối, "Xin lỗi, lát nữa tôi còn có chút chuyện, tôi không thể ăn cơm với anh được!" 

Chàng trai nghe vậy liền cúi đầu, mặt mày lu xiu. 

Lưu Họa Y nhìn đồng hồ, đứng lên mỉm cười gật đầu với hắn. 

"Vậy cô có thể cho tôi biết tên được không?" 

Lưu Họa, quay đầu lại, trong mắt lóe lên một tia hài hước, nghịch ngợm nói: "Chỉ là cái tên mà thôi, có duyên sẽ tự gặp lại!" 

Đến lúc chàng trai kịp phản ứng lại, cô đã đi xa.

 

Khi về đến nhà thì mưa cũng vừa tạnh, Lưu Họa Y suy nghĩ một chút rồi ném cây dù vào trong xe. 

Đứng ngoài cửa, mơ hồ nghe bên trong vòng ra tiếng nói chuyện, Lưu Họa Y lóng tại lắng nghe. 

"Đại thiếu gia, em trai cậu hôm nay đã về nước, chắc cũng về đến rồi, bất quá... Cậu ấy nói tối nay không về nhà. Chiều mai mới về.". 

Bên trong nhà, Lâm Thành Nhân xoa xoa mi tâm, mặt có vẻ hết cách: "Thằng nhóc đó nổi loạn quen rồi, không cần phải để ý đến nó." 

Em trai? Về nước?. . 

Cô nhăn mày, người này chắc là Lâm Thành Công nhỉ? Nhưng không phải hắn vẫn ở trong nhà sao, tại sao lại nói là về nước? 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK