Lâm Thành Nhân bỗng nhiên sửng sốt, tại sao mình lại cân nhắc đến cô? Nếu mình tìm được người đàn bà kia, hẳn phải để cho Lưu Họa Y nhìn thấy mình cùng cô ấy
ngọt ngào hạnh phúc. Để cho một mình cô thống khổ mới đúng.
Lâm Thành Nhân trở lại phòng bao, nốc xuống một hớp rượu lớn.
Mãi đến buổi sáng hôm sau Lâm Thành Nhân mới trở về nhà. Uống rượu suốt đêm, bây giờ đầu nhức đến sắp nut ra.
Lưu Họa Y mặc bộ áo ngủ khá thoải mái, phơi bày đối
chân trần trắng nõn đi tới đi lui trong phòng khách.
Lâm Thành Nhân thu hồi mệt mỏi trong mắt, ánh mắt lạnh lẽo, châm chọc nói: "Ban ngày cô ăn mặc như vậy muốn tằng tịu với ai?"
Lưu Họa Y quay đầu, trợn to mắt nhìn Lâm Thành Nhân vẻ mê mang không hiểu.
Hắn sao lại trở về vào lúc này...
"Tôi..." Cô há miệng một cái, không biết nên nói như thế nào.
Cô bất quá là mới vừa tỉnh ngủ, mặc quần áo ngủ xuống tìm chút đồ ăn có được không.
Lâm Thành Nhân sải bước đi đến chỗ cô, thân người cao lớn đè xuống, vây khốn cô vào trong gọng kìm sắt.
"Sao hả? Mới một buổi tối tôi không có ở đây, cô đã cảm thấy cô đơn đến nỗi ăn mặc như vậy đi khắp nơi lắng lơ với người khác?" Hắn vừa nói vừa cúi người xuống gặm cắn cổ cô.
Lưu Họa Y khẽ run rẩy, hắn cảm thấy người trong ngực bắt đầu nổi phản ứng.
"Thật đúng là phóng đăng, không hổ là người đàn bà lắng lơ dâm loạn, nhanh như vậy đã có phản ứng. Nhưng kịch hay vẫn chưa bắt đầu đâu."
Đôi mắt Lâm Thành Nhân trầm xuống, người đàn bà này luôn có thể đốt lửa ham muốn của hắn bất cứ lúc nào.
Lưu Họa Y căm hận nhìn hắn, hắn đơn giản chỉ là một tên khốn kiếp. Có thể hứng tình bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu.
Lâm Thành Nhân thô bạo xé quần áo cô, Lưu Họa Y cá người run rẩy, nếu không phải có tay hắn níu lại, e rằng cô đã sớm trợt ngã trên đất.
Cảm thấy cơ thể mát rượi, cặp mắt mù sương của Lưu Họa Y nửa mở nửa khép, hai tay túm thật chặt cổ áo hắn, thở gấp: "Không muốn... Ở đây.
...” Lâm Thành Nhân nheo mắt lại, nhìn dáng vẻ sắp khóc lên của cô, hít một hơi, bèn không nói không rằng ôm ngang hông cô trở về phòng.
Cô tựa vào trong ngực hắn, hai gò má đỏ ửng, hơi thở gấp gáp hào hển...
Nửa giờ sau, Lâm Thành Nhân thở hổn hển trượt trên người cô xuống.
Tựa vào đầu giường, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Lưu Họa Y.
Lưu Họa Y trong đáy mắt thoáng qua một tia áo não: Mình thật vô dụng. Mỗi lần đều bị hắn ăn đến xương cốt không còn.
"Ngày hôm qua không phải cô nói muốn mời Thành Công ăn cơm sao? Vậy thì làm ngay hôm nay đi. Nếu muốn cô cũng có thể mời bạn cô đến.”
"A?" Lưu Họa Y mở to hai mắt nhìn hắn.
Lâm Thành Nhân mím chặt môi, liếc cô một cái không nói gì.
Lưu Họa Y bỗng nhiên lấy lại tinh thần, hắn nói là để cho bạn cô tới dùng cơm?
Lâm Thành Nhân đầu óc ăn phải cháo lú đến tức cười rồi sao?
Lưu Họa Y kinh ngạc nhìn hắn, Lâm Thành Nhân không nhịn được liếc cô một cái: "Có mời hay không tùy cô."
Cô nheo lại mắt, cong thành một mảnh trăng
khuyết.
Mời chứ. Cô dĩ nhiên sẽ mời rồi.
Trước đây Cẩn Mai cói hỏi cô lúc nào có thể đưa cô tới biệt thự tham quan một chút, nhưng cô ngại Lâm Thành Nhân, nên cũng chưa cho Cẩn Mai một câu trả lời khẳng định.
Bây giờ xem ra lại là cơ hội tốt.
Lát nữa sẽ nhờ Chú Hiểu chuẩn bị nguyên liệu làm
mấy món ngon.
Lâm Thành Nhân nhìn dáng vẻ cười trộm của cô không khỏi thất thần, Lưu Họa Y... Cô cũng không phải người làm cho tôi chán ghét như vậy.
Hắn đưa tay ra, muốn vuốt ve mặt cô, nhưng trong nháy mắt thu về.
Lâm Thành Nhân mày đang làm gì vậy.? Cô ấy là con
gái kẻ thù của mày. Ngươi cưới cô ta bất quá là vì báo thù.
Tuyệt đối không phải để yêu thương.
Làm sao có thể động lòng trắc ẩn với cô? Đàn bà
giống như cô căn bản không cần thương yêu. Không cần mày thương hại.
Lâm Thành Nhân cố gắng bình tĩnh lại, lúc mở mắt ra lần nữa trong mắt tràn đầy hoang mang run rẩy.
Buổi tối, Huỳnh Cẩn Mai đúng hẹn tới.
Vì để hấp dẫn ánh mắt Lâm Thành Nhân, cô cố ý mặc một cái quần yếm lụa mỏng, màu trắng rất hợp với màu tóc hồng hồng lả lơi rơi tùy ý trên bờ vai, tóc uốn xoăn lọn nhỏ, lộ ra cần cổ trắng nõn nhỏ nhắn.
Tóc dài xõa vai vừa khéo che kín nửa ngực, nhưng lại loáng thoáng lộ ra một loại cám dỗ mông lung.