Lâm Thành Công khi về đến nhà nhìn thấy Lưu Họa Y thẫn thờ ngồi trên sofa không nhúc nhích, hắn gọi cô cũng không phản ứng.
"Lưu Họa Y." Hắn cúi người đến bên tai cô, một trận rong to.
Lưu Họa Y bị sợ nhảy nhóm lên, liên vung tay muốn đánh hắn.
"Làm gì vậy hả?"
"Là chị làm gì mới đúng. Chị cứ ngồi đó ngây người ra chi vậy? Gọi chị nửa ngày cũng không phản ứng." Lâm Thành Công trợn mắt nhìn cô.
"Tôi có những thứ này muốn đưa cho chị xem, chị..." Lâm Thành Công muốn nói lại thôi.
Thấy mặt hắn đầy do dự, Lưu Họa Y tựa hồ nghĩ đến cái gì, ngớ ngẩn, "Tôi... Cậu cho tôi xem đi."
Lâm Thành Công đưa qua một cái túi giấy, để lên tay cô, "Chị phải chuẩn bị tâm lý thật tốt trước đã nhé.”
ra.
"Yên tâm." Cô gượng gạo cười một tiếng, mở túi giấy
Giấy trắng mực đen, hết sức rõ ràng.
Năm 2013, Lưu Tử Đằng chuyển vào bệnh viện California, Mỹ. Não bộ bị thương nặng, tổ chức não bị tổn thương nghiêm trọng, đánh giá mức độ vận động bằng 0, không thể nhúc nhích, các bộ phận thân thể suy kiệt toàn dien.
Đầu năm 2014, Lưu Tử Đằng chuyển vào viện điều dưỡng bệnh viện California, bệnh nhân rơi vào hôn mê sâu, chức năng nhận biết, chức năng cảm giác biến mất, tổ chức não chết lâm sàng.
Lưu Họa Y đọc từng câu từng chữ, mỗi một chữ đều giống như một lưỡi dao sắc bén, đâm vào tim cô thật sâu, máu tươi đầm đìa.
Từng giọt từng giọt nước mắt nhỏ xuống trên giấy, tờ giấy fax nhòe chữ.
Cô hoàn toàn không biết thì ra anh trai bị thương nặng như vậy. Anh đã bất tỉnh nhân sự, bên canh không có bất cứ thân nhân nào chăm sóc.
Lưu Họa Y gắt gao cắn môi dưới, trong mắt ngấn lệ khóc nghẹn, căm hận nghĩ tới một người.
Ngọc Anh. Tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho bà. Lưu Tử Đằng bị thương nặng như vậy bà ta còn tự ý đưa anh sang Mỹ, không chữa trị tử tế cho anh, để anh từ người hôn mê trở thành người sống thực vật.
Lưu Họa Y thất thanh khóc rống, Lâm Thành Công đưa tay ra muốn ôm cô, nhưng vừa há miệng một cái, lại không biết an ủi cô như thế nào.
"Tôi đã nói với chị trước rồi, tôi muốn chị phải chuẩn bị tâm lý đàng hoàng..."
Lâm Thành Công bất đắc dĩ thở dài, "Những thứ này chẳng qua chỉ là ghi chép trước đây, anh của chị vẫn chưa tìm được, có rất nhiều đầu mối trung gian cũng bị cắt đứt. Chị cũng đừng quên là... Nhưng nói không chừng tình hình sẽ chuyển biến tốt hơn thì sao?"
"Chị hãy tin tưởng tôi, thêm một chút thời gian nữa nhất định có thể tìm được anh ấy."
cô.
Lâm Thành Công ôm cô vào trong ngực, vỗ nhẹ lưng
Lưu Họa Y gật đầu một cái, nước mắt thấm ướt cả quần áo hắn.
"Tôi sẽ không bỏ qua cho Ngọc Anh. Ngay bây giờ tôi sẽ đi tìm ba. Nếu ba biết bà ta mang anh qua đó rồi bỏ mặc chẳng ngó ngàng gì tới nhất định sẽ ra mặt.” Lưu Họa Y vừa nói vừa đứng lên, siết chặt tờ giấy trong tay muốn xông ra ngoài.
Lâm Thành Công ngăn lại trước mặt cô, "Chị điên rồi à? Chị bình tĩnh một chút được không?"
Lâm Thành Công hít một hơi thật sâu, kéo tay cô, "Họa Y, chị nghe tôi nói. Bây giờ chị cầm cái này đi ra ngoài cũng không có ích lợi gì, Ngọc Anh có thể đã dời Lưu Tử Đằng đi chỗ khác, trong tay chị bây giờ không đủ chứng cớ."
"Chị hãy tin tưởng tôi, tôi nhất định có thể giúp chị tìm được đầy đủ chứng cớ, sau đó sẽ xử lý tội trạng của Ngọc Anh một cách thích đáng."
Lưu Họa Y khóc thút thít, hai hàng lệ nóng thuận thế chảy xuống.
Cô không nhúc nhích nữa, bất động mặc cho Lâm Thành Công ôm cô.
"Ngoan... Tôi sẽ... Bảo vệ chị." Trong mắt Lâm Thành Công tràn đầy đau khổ, hắn nhìn khuôn mặt Lưu Họa Y, tràn đầy tiếc hận.
Sau này, một chút cũng không muốn nhìn chị phải
шевне
khóc lóc đau thương như vậy. Tôi sẽ không để cho chị tan nát cõi lòng nữa.
Sau này, tôi sẽ bảo vệ chị, luôn luôn ở sau lưng lặng lẽ bảo vệ chị, nhìn chị sống hạnh phúc.
"Hai người đang làm gì? ." Sau lưng đột nhiên truyền tới một giọng nói như gầm thét.
Hai người đồng thời ngẩng đầu, Lâm Thành Nhân đứng ở cửa, trong mắt là ngọn lửa hừng hực thiêu đốt,
dường như muốn đốt hai người đang ôm ấp nhau trước mặt thành tro bụi.
"Anh... Không phải..."
וו
"Mày câm miệng." Lâm Thành Công còn chưa nói
xong, chỉ thấy ánh mắt Lâm Thành Nhân lạnh buốt thấu xương giống như hàn băng ngàn năm bắn thẳng vào người hăn.
Lâm Thành Công nhất thời im miệng.
Lưu Họa Y hai hàng lệ nóng, hai mắt mờ mịt mông
lung nhìn hắn, dáng vẻ mềm yếu đáng thương, nhưng đáng tiếc không khiến cho Lâm Thành Nhân gợi lên dù chỉ một chút lòng trắc ẩn.
Cô thấy hắn tức giận muốn nổi điên, mới kịp phản ứng được tư thế của cô và Lâm Thành Công có bao nhiêu mập mờ.
Lưu Họa Y lập tức buông Lâm Thành Công ra, lui về phía sau hai bước, cô há miệng lắp bắp, "Tôi ..” Rồi lại cúi đầu xuống, khó xử cười khổ.
Lần này nguy rồi.
Cô phải giải thích thế nào đây? Nói là cô nhờ Lâm Thành Công hỗ trợ điều tra tung tích anh trai cô? Sau đó trong lòng khó chịu nên tựa vào vai hắn bật khóc?
Không. Tuyệt đối không thể nói. Lâm Thành Nhân sẽ ngăn cản cô. Thậm chí có thể sẽ phá hỏng kế hoạch của cô.
Lưu Họa Y lắc đầu, vẫn phiền muộn, có chút buồn bực.
Lâm Thành Nhân vốn vẫn chờ cô cho mình một lời giải thích, nhưng nhìn thấy cô không hề có vẻ muốn giải thích, cơn giận của hắn liền bùng lên không chỗ phát tiết.