• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Họa Y khổ cực làm một khay thịt to, cuối cùng chỉ được ăn có hai miếng. 

Thật ra thì nội tâm cô đã sớm tiếc chết rồi. 

Lâm Thành Nhân cười khẽ, liếc cô một cái, "Thật ra tôi 

thích ăn cá chép kho, cua hấp, gà kho ớt thật cay... Chưa kịp nghĩ ra, tạm thời những thứ này trước đi. Mỗi ngày phải đổi món, đổi cách làm khác nhau.” 

Lưu Họa Y khóe mắt hung hăng, vừa trừng mắt với hắn vừa cười trộm với Lâm Thành Công, "Không làm. Không biết làm. Muốn ăn tự làm đi" 

"Đi lên mạng mà tra là biết." Lâm Thành Công bỗng nhiên tiếp lời. 

Lưu Họa Y liếc mắt, tên khốn cậu là sợ thiên hạ chưa đủ loạn đúng không? 

"Bà bếp dạo gần đây bận yêu đương, không rảnh dạy tôi học. Hơn nữa đại thiếu gia nhà ăn gần đây ăn no uống đủ, đã lên cân không ít rồi, còn đòi ăn nữa sẽ thành trái banh chỉ lăn không đi được mất. Tôi chỉ là suy nghĩ giùm cho kiếp đào hoa ong bướm của anh thôi, thôi đừng ăn nữa." 

"Tôi chính là mập thành heo thì mệnh đào hoa cũng nhiều gấp trăm lần so với cô." Lâm Thành Nhân ánh mắt lạnh lùng quét qua. 

Lưu Họa Y rực rõ cười một tiếng, "Đào hoa nhiều thì sao, chẳng phải đều là ong bay bướm lượn, chơi bời qua đường, phóng túng quen thân sao.” 

Thời tiết dần dần chuyển lạnh, Lưu Họa Y cũng đến lúc phải trở về trường đại học. Cô vẫn nung nấu ý muốn ban đầu, chuẩn bị dọn về ký túc xá trường học ở. 

Mặc dù mấy ngày nay chung đụng với Lâm Thành 

Nhân miễn cưỡng coi như hòa bình, nhưng ai biết hắn có khi nào đột nhiên nổi khùng lên thay đổi tâm tính, trở lại vẻ mặt tàn bạo kia của hắn hay không. 

Dù sao hắn luôn là âm tình bất định. 

Lưu Họa Y trầm tư một chút, quyết định làm một bàn thức ăn ngon, chờ Lâm Thành Nhân trở về, thương lượng tử tế chuyện này với hắn. Nói không chừng, đút lót dạ dày hắn cho thỏa mãn vui vẻ, hắn mở lòng đáp ứng thì sao? 

Đến lúc đó mình có thể danh chánh ngôn thuận dọn ra ngoài ở. 

mái. 

Lưu Họa Y suy nghĩ một chút, cảm thấy cả người thoải 

Bất quá trước đó, cô còn có một chuyện tối trọng yếu phải làm. 

Cô quyết định đi gặp người đàn ông bí ẩn trong phòng vẽ kia một lần. 

Hai ngày không thấy hắn, trong lòng Lưu Họa Y, nỗi nhớ cứ như dây leo từng chút đâm chồi, chiếm lĩnh, từ từ leo lên quấn chặt trái tim cô, càng lúc càng gắt gao. 

Cô suy tư rất lâu, bất kể hắn là ai, là em trai Lâm Thành Nhân cũng tốt, hay là hắn bất quá là một người bị vứt bỏ cũng được, cô đều không quan tâm. 

Cô chỉ muốn nghe, từ chính miệng hắn trong nói ra 

một câu. Cô chỉ cần một câu nói đó. 

 

Cô chỉ muốn biết, có phải hắn có cảm giác đối với cô hay không. 

 

Lưu Họa Y cúi đầu cười ngu. 

Nhân lúc Lâm Thành Công cùng Lâm Thành Nhân đều không có ở nhà, cô len lén ra cửa. 

Lúc chạy đến phòng về Lưu Họa Y nhanh mắt phát hiện, bên ngoài phòng vẽ hết sức sạch sẽ. Sạch sẽ đến một cây cỏ dại cũng không có. 

Theo lẽ thường mà nói chỗ này hẳn chỉ có một mình hẳn ở, hắn nhất định sẽ không đi nhổ cỏ, cách duy nhất có thể giải thích chính là, nơi này đã có người đến. Hơn nữa còn dọn sạch cỏ. 

Tròng mắt Lưu Họa Y đảo qua đảo lại thật nhanh, Chú Hiểu nói chỗ này không cho phép ai bén mảng, Lâm Thành Nhân cũng nói chỗ này bình thường sẽ không có người tới. 

Vậy bây giờ... 

Cô đẩy ra cửa, muốn biết kết quả. 

Phòng vẽ lại khôi phục dáng vẻ một kho hàng bỏ hoang. Bên trong ngay cả một bóng người cũng không thấy. 

Lưu Họa Y rợn tóc gáy, sẽ không phải như Chú Hiểu nói như vậy thật chứ ? 

Trong này có... Thứ không sạch sẽ? . 

Vậy hắn... Lưu Họa Y lắc lắc đầu, tự nhủ không nên suy nghĩ bậy bạ. 

cá. 

Thế giới này căn bản không có hồn ma bóng quế gì 

Hắn là người sống sờ sờ. Cô từng hôn hắn, hắn từng ôm cô, bọn họ cùng giao tiếp trò chuyện với nhau, cùng nhau vẽ tranh, nhiệt độ thân thể cùng hơi thở hắn thở ra, hết thảy các thứ này đều là chân thực, chân thực đến nỗi cô cảm nhận được, ký ức vẫn còn nguyên vẹn trên cơ thể cô. 

Lưu Họa Y lắc đầu, không thể tin được. Cô tự nhủ, có lẽ hắn có việc đi ra ngoài. 

Lưu Họa Y lòng dạ rối bời, bần thần ra khỏi phòng vẽ, đi được koảng hơn một trăm thước, cửa phòng vẽ trong đột nhiên xuất hiện một bóng đen, đôi mắt lấp lánh có thần buồn rầu chăm chú khóa chặt trên người Lưu Họa Y, cho đến không nhìn thấy cô nữa. 

Từ sau lần cùng Lưu Họa Y chơi xỏ Lâm Thành Nhân, Lâm Thành Công liền bị Lâm Thành Nhân đày đến biên cương —– công ty. 

Lâm Thành Nhân nói hắn không thể lông bông rảnh rỗi như vậy nữa, phải bắt đầu tập tự mình phụ trách một mảng công việc, tất cả chuyện lớn nhỏ trong công ty bây giờ hắn đều phải nhúng tay vào. 

Lâm Thành Công gương mặt khổ sở, nhăn nhó như trái khổ qua, đáy lòng âm thầm oán trách. 

Điện thoại di động vang lên, cắt đứt luồng suy nghĩ của hắn. 

"Hi, hi. Cậu có nhớ tôi không?" 

Một giọng nói phát âm lơ lớ giống Lâm Thành Công vọng ra từ điện thoại. 

"Đương nhiên, có chuyện gì thì nói mau, ông đây đang phiên chết được." 

"Oh, cậu là bị ông anh lôi vào công ty làm đúng không?" 

"Đừng có chọc ngoáy vết thương của tớ. Cẩn thận tớ bay trở về Mỹ đánh chết cậu." Lâm Thành Công nhếch khóe miệng. 

"NO. Tớ chỉ là muốn thông báo cho cậu. Người mà cậu nhờ tôi tìm kiếm tin tức đã có chút manh mối rồi, chẳng qua là thông tin quá ít, nếu muốn tìm được hắn sẽ còn phải mất thêm một khoảng thời gian nữa." 

Bên đầu kia điện thoại, người bạn nói bằng giọng nghiêm túc. Lâm Thành Công suy nghĩ một chút rồi ngồi thẳng người lên, "Vậy cậu fax qua cho tôi nhanh đi.” 

"OK." 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK