• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh nắng rực rõ. 

Trong bệnh viện. 

Lâm Thành Công chậm rãi đẩy Lưu Họa Y đi trên sân 

"Hôm nay trời đẹp quá. Giá mà chị có thể tự bước 

Lâm Thành Công đứng phía sau cô, đưa đầu về trước 

 

nhìn cô, "Vết thương của chị còn chưa lành, vốn dĩ không nên ra ngoài hoạt động, em đưa chị ra ngoài thế này, chị nên vui mừng rơi nước mắt mới phải. Lại còn muốn tự đi." 

Lưu Họa Y cười nhẹ: "Vâng, nghe lời cậu hai." 

Lâm Thành Công bĩu môi, rồi tiếp tục đẩy cô đi về 

phía trước. 

"Thành Công, chị có thể xuất viện chưa?" Lưu Họa Y đột nhiên hỏi. 

Lâm Thành Công ngây ra một chút, "Chị muốn xuất viện à?” 

Lưu Họa Y gật đầu: "Phải, chị ngồi trong bệnh viện cả ngày ngột ngạt lắm, e là dù khỏe mạnh cũng trở thành ốm yếu." 

Lâm Thành Công thở dài, ngồi xuống trước mặt cô, nói: "Chị chờ em đi hỏi bác sĩ, nếu bác sĩ cho phép xuất viện thì được, nếu không thì chị phải ngoan ngoãn ở đây." 

Lưu Họa Y gật đầu. 

Thật ra thì vết thương của Lưu Họa Y đã ổn hết rồi, về nhà nghỉ ngơi cũng được, chỉ cần chờ tháo băng là xong. 

Nhưng Lâm Thành Công mong cô ở lại bệnh viện thêm vài ngày, như vậy thì cô không cần phải về nhà đối mặt với Lâm Thành Nhân và Hạ Vân Linh, không cần phải buồn lòng vì bọn họ. 

Sau khi được bác sĩ cho phép, Lâm Thành Công nhanh chóng hoàn thành thủ tục xuất viện cho Lưu Họa Y. Anh đẩy Lưu Họa Y trở về phòng bệnh, Lưu Họa Y ngồi trên giường, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, Lâm Thành Công ở bên cạnh thu dọn đồ đạc cho cô. 

Từ trước tới giờ, đây là lần đầu tiên cậu hai nhà họ Lâm tự tay thu dọn đồ đạc cho người khác. 

Nhìn anh ấy gấp quần áo chẳng ngay ngắn chút nào, Lưu Họa Y cảm thấy buồn cười. Một cậu chủ chưa bao giờ phải chạm đến việc nhà như anh ấy, bây giờ lại vụng về gấp quần áo cho cô, chuyện này làm khó anh ấy rồi. 

Nghe thấy tiếng cười của Lưu Họa Y, Lâm Thành Công trợn mắt nhìn cô một cái, rồi lúng túng thở dài. 

Ánh nắng chiếu vào phòng, vương trên khuôn mặt tái nhợt của cô, khiến cô trông điềm đạm dịu dàng hơn. 

"Được rồi, đã thu dọn xong, chúng ta về nhà thôi." Lưu Họa Y gật đầu, cô phấn khởi ra mặt. Lâm Thành Công dìu cô ra khỏi bệnh viện. 

Nhìn những chiếc xe chạy trên con đường lớn rải nhựa và cảm nhận luồng gió lạnh thổi qua người khiến Lưu Họa Y cảm thấy rất vui vẻ. 

Cô hít sâu một hơi, tận hưởng không khí mới mẻ bên ngoài. 

Xe chạy một lúc thì đến biệt thự, Lưu Họa Y nhảy xuống xe trước, cô tung tăng nhảy hai vòng trong cái sân quen thuộc, Lâm Thành Công chạy ra sau xe lấy hành lí của cô. 

Nhìn thấy dáng vẻ phấn chấn của cô, Lâm Thành Công lắc đầu bật cười. 

Quả nhiên là cô ấy bị nhốt ở bệnh viện lâu quá rồi... 

Nghe thấy tiếng ồn bên dưới, Lâm Thành Nhân mặc chiếc áo lông màu đen, bước tới cửa phòng. 

Thấy Lưu Họa Y đang cười vui vẻ chạy vào nhà, anh cau mày, chán ghét ra mặt. 

Cô ta xuất viện nhanh đến thế à? Sao không chết trong bệnh viện luôn? Cô ta đúng là vô liêm sỉ, còn dám quay lại đây. 

Trong phút chốc, nụ cười trên khuôn mặt của Lưu Họa Y biến mất, cô không vui vẻ gì nữa, vẻ mặt cũng chẳng còn hòa nhã. 

Hừr. 

Lưu Họa Y và Lâm Thành Nhân đều im lặng, một người đứng, một người ngồi. 

Lâm Thành Công xách hành lí vào nhà, trong nháy mắt, sắc mặt của Lâm Thành Nhân lại càng khó coi hơn. Từ nhỏ đến lớn, Thành Công luôn là cậu chủ được nuông chiều. Sao nó lại mang đồ cho ả đàn bà dơ bẩn này. 

Lâm Thành Nhân tức giận trợn mắt nhìn Lưu Họa Y mấy lần. 

Lâm Thành Công vừa vào cửa đã nhìn thấy khung cảnh kỳ quái này. Ai cũng lạnh mặt, đều không ưa đối phương. 

"Lâm Thành Công, em trở thành người khuân vác từ bao giờ thế?" 

." Lâm Thành Công ngẩn người, nhìn sắc mặt âm u của Lâm Thành Nhân, bĩu môi: "Không có. Chỉ là chị Họa Y xuất viện, em mang đồ giúp chị ấy." 

"Chị Họa Y... Gọi thân thiết quá nhỉ.” 

Lâm Thành Nhân đưa mắt nhìn cả hai một lượt rồi nói: "Em lên lầu trước đi." 

Lâm Thành Công gật đầu với Lưu Họa Y một cái, sau đó mang hành lí lên lầu. 

 

Lâm Thành Nhân đứng dậy, tới bên cạnh cô, nhỏ giọng, "Lưu Họa Y, tôi cảnh cáo cô, đừng có giở trò với Thành Công, nếu không tôi sẽ không tha cho cô." 

Lưu Họa Y cười nhạt: "Anh có từng tha cho tôi à?" 

"Cô đừng nghĩ tôi không biết cô đang giở trò gì. Tôi nói cho cô biết, tôi sẽ không bỏ Vân Linh đâu." Lâm Thành Nhân hung tợn nói. 

Lưu Họa Y nghe anh nói như vậy, lửa giận lại bùng 

lên. 

Thế nào là sẽ không bỏ Vân Linh. Rốt cuộc anh ta còn muốn uy hiếp Vân Linh đến khi nào. 

"Lưu Họa Y, cô giả vờ mang thai, muốn chia rẽ tôi và Vân Linh. Suýt thì tôi đã tin cô. May mà ông trời có mắt, để tôi nhìn thấy bộ mặt thật của cô. Để tôi biết cô là một ả đàn bà độc ác." 

Anh nói xong, Lưu Họa Y tức đến mức suýt thì khạc ra máu. 

Còn vờ như tình cảm sâu nặng lắm, cái gì mà chia rẽ anh ta và Vân Linh. Anh ta không hề yêu Hạ Vân Linh. Lưu Họa Y thật sự rất mừng vì Vân Linh đã cho cô biết sự thật, bằng không thì cô đã tin Lâm Thành Nhân, khiến Vân Linh sa vào cái bẫy của anh. 

Anh ta còn nói cô giả vờ mang thai? Anh ta nghĩ cô muốn mang thai với anh ta lắm sao? 

Lưu Họa Y giận dữ, nhưng còn chưa kịp mở miệng tranh cãi thì anh đã nói tiếp: "Tốt nhất là cô tránh xa Thành Công một chút." 

"Anh." Lâm Thành Công đứng ngay trên lầu, la lớn. Lâm Thành Nhân và Lưu Họa Y cùng nhìn về hướng đó, Thành Công vội vàng chạy xuống. 

"Em dọn đồ xong rồi, chị lên lầu trước đi." Lâm Thành Công trầm mặt, nói với Lưu Họa Y. 

Lưu Họa Y liếc mắt nhìn Lâm Thành Nhân một cái, rồi 

xoay người lên lầu. 

"Sao em lại đưa cô ta về nhà?" 

Lâm Thành Nhân nhìn em trai, "Chuyện của anh, em đừng xen vào." 

Lâm Thành Công phản bác: "Vậy chuyện của em, anh cũng đừng quan tâm." 

"Em." Lâm Thành Nhân chỉ tay về phía em trai, Lâm Thành Công lớn tiếng chất vấn anh: "Người phụ nữ kia hại Lưu Họa Y ngã cầu thang, anh lại còn che chở cho cô ta, rốt cuộc là anh đang nghĩ gì." 

Lâm Thành Nhân híp mắt, dừng một chút: "Cô ta nói với em là Vân Linh hại cô ta ngã cầu thang?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK