Lâm Thành Nhân nâng cằm cô lên, "Nói chuyện." Lưu Họa Y trợn mắt nhìn hắn, " Ngày mai tôi còn phải đi học. Tôi buồn ngủ.”
Hắn sửng sốt, nhớ lại ngày mai là ngày tựu trường của cô, hắn phủi phủi người cô, rồi tông cửa ra ngoài.
Lưu Họa Y che đầu, lắc đầu than thở. Cô cũng không biết hắn đang muốn làm loạn vì việc gì.
Thật đúng là một tên đàn ông giỏi thay đổi.
Trong ánh nắng tươi đẹp, Lưu Họa Y ngồi lên xe trực tiếp đi đến trường.
Lưu Họa Y không lo lắng việc bị báo chí đăng tải những chuyện vừa qua, dẫu sao cô cũng được bảo vệ rất tốt, không có ai biết cô chính là thiên kim tiểu thư Tập đoàn An Gia.
Sau khi đến lớp, giảng viên giao bài tập xong xuôi, cô trở về ký túc xá.
Ba cô bạn cùng phòng đều là những cô gái từ vùng khác tới, có cô gái miền bắc chanh chua, có cô gái miền tây dịu dàng, cũng cô gái miền trung thích ăn cay..
"Họa Y." Mọi người thấy cô trở về, cũng hưng phấn kéo đến Lưu Họa Y hỏi thăm những chuyện xảy ra trong kỳ nghỉ.
"Họa Y, kỳ nghỉ của cậu thế nào?" Từ Hân Nghi cười hỏi cô.
Kỳ nghỉ? Lưu Họa Y cười một tiếng, "Rất tốt. Cũng giống trước đây thôi, không có gì đặc biệ."
Mới qua một kỳ nghỉ thôi sao? Tại sao cô có cảm giác giống như qua rất lâu vậy. Bắt đầu từ lúc kết hôn với Lâm Thành Nhân, đến lúc gặp người đàn ông kia, rồi ba bị bắt, công ty phá sản... Tất cả những việc này chỉ xảy ra trong một kỳ nghỉ thôi sao?
Lưu Họa Y sửng sốt.
Từ Hân Nghi huơ huơ tay trước mắt cô, "Họa Y cậu nghĩ gì thế?"
Lưu Họa Y hồi thần, "Tớ đang suy nghĩ... Hân Nghi, cậu có biết nơi nào có thể tìm việc làm không? Gần đây tình hình kinh tế của tớ tương đối eo hẹp."
"Từ khi nào cậu cũng cần tìm việc làm rồi?."
Cô ngượng ngùng cười, "Tớ cũng không phải là tiểu thư mà.”
" Gần đây tớ mới nhìn thấy bên kia trường học có một nhà hàng Pháp tuyển người, cậu không phải từng học tiếng Pháp sao? Có thể đi hỏi thử xem."
Nhà hàng Pháp?
Lưu Họa Y suy nghĩ, "Tiền lương như thế nào?" Cô thật sự là cần tiền.
Từ Hân Nghi bĩu môi, "Hình như cũng không tệ đâu. Tầm năm sáu triệu gì đó.”
Năm sáu triệu... Lưu Họa Y trong lòng thầm tính toán chi tiêu một chút, gật đầu, "Cám ơn cậu, Hân Nghi.”
Từ Hân Nghi kéo kéo cô, "Họa Y, buổi tối nhà hàng đó đóng cửa rất muộn, công việc sẽ rất khuya, cậu làm được không?"
"Khoảng mấy giờ?"
"Hơn 11h đêm. Lúc đó ký túc xá cũng đóng cửa rồi, cậu chắc chắn không vào được.”
Lưu Họa Y cắn môi, "Vậy ngày mai tớ đi xem thử một chút rồi tính tiếp.”
Từ Hân Nghi gật đầu.
Đêm đó Lưu Họa Y không gọi điện thoại cho Lâm Thành Nhân mà ngủ luôn trong ký túc xá.
Ở lại ký túc xá, Lưu Họa Y ngủ thật sự rất ngon. Bởi vì không cần lo lắng Lâm Thành Nhân đột nhiên xông vào phòng cưỡng ép cô.
Lưu Họa Y ngủ một giấc đến mười giờ rưỡi sáng. Giờ học hôm nay đều vào buổi tối, cho nên cô không lo lång.
Cô trang điểm nhẹ một chút, khiến cả người cũng cảm thấy phấn chấn hơn rất nhiều.
Cô vỗ vỗ hai má, nhìn vào mình trong gương cười nói: "Cố gắng lên."
Nhà hàng cách trường học không xa lắm, ra khỏi trường rẽ sang một con phố khác, chỉ cần đi bộ hơn mười phút là tới.
Lưu Họa Y đi theo địa chỉ tìm đến nhà hàng.
Nhà hàng Pháp này có hai tầng, có hai khung cửa thủy tinh rất lớn từ nóc kéo dài xuống tận sàn nhà. Điểm khác biệt so với các nhà hàng khác chính là, tất cả bàn ghế đều làm từ gỗ nguyên khối, Chính giữa đại sảnh có hai hàng cột sừng sững, trên tường trang trí bằng những bức tranh tường mô phỏng danh tác thế giới. Nhưng không biết tại sao cô luôn cảm giác trống vắng, có vẻ như thiếu thiếu thứ gì đó.
Có điều Lưu Họa Y vẫn rất ngưỡng mộ, nếu như một ngày nào đó có cũng có một nhà hàng như vậy thì thật tuyệt vời.
"Chào cô, tôi có thể giúp gì cho cô?"
Cô quay đầu lại, một người đàn ông xuất hiện trước mắt.
Một người đàn ông hết sức hấp dẫn. Không cao ngạo như Lâm Thành Nhân, không ấm áp như Lâm Thành Công, cũng không dịu dàng như người đàn ông thiên sứ, nhưng dáng người và mặt mũi lại xinh đẹp vô cùng.
Đúng. Chính xác là xinh đẹp.
Phải nói phàm là trai đẹp, Lưu Họa Y từng gặp không ít, nhưng người có vẻ đẹp mang phong cách độc đáo giống như hắn thì đã ít lại càng ít hơn.
Lưu Họa Y sững sờ, chẳng trách bây giờ con gái cũng khó tìm được bạn trai. Đàn ông con trai lại còn đẹp hơn cả con gái thì các cô gái còn sống sao được nữa?
"Thưa cô?."
"A?" Lưu Họa Y nhìn hắn như u mê.
"Xin hỏi, tôi có thể giúp gì cho cô?"
"A... Nhà hàng của các anh vẫn còn tuyển người chứ ? Tôi muốn ứng tuyển.”
Người đàn ông xinh đẹp nheo nheo đôi mắt đào hoa, phong tình vạn chủng.
"Đi theo tôi.” Hắn xoay người, bỏ lại bóng lưng cho
Lưu Họa Y bước đi.
Lưu Họa Y vội vàng đuổi theo.
Đi xuyên qua đại sảnh, đi đến phía sau là một hành lang thật dài, bốn phía trồng đầy hoa, vô cùng đẹp mắt.
Lưu Họa Y cười một tiếng, một nơi cảnh trí tuyệt vời như vậy thật khó có ai lại không yêu thích.
Hắn đẩy cửa ra, ngồi lên ghế, nhíu mày nhìn cô.
Lưu Họa Y tay chân luống cuống, hỏi nhỏ: "Thưa anh,
tôi đến xin việc...
"
Hắn gật đầu một cái, "Ừ."
"Vậy... Giám đốc đâu?"
Hắn nheo mắt nhìn cô cười, chỉ vào mình.
Lưu Họa Y lập tức ngớ người, "Anh là giám đốc
"Sai rồi."
"Là ông chủ. Ở đây chúng tôi không có giám đốc, cũng không có quản lý gì hết, cô chỉ có một cấp trên trực tiếp, đó chính là tôi "
Ông chủ... Lưu Họa Y giật giật khóe mắt mấy cái, "À vâng... Chào ông chủ."
"Tới phỏng vấn đúng không?"
"Vâng."
"Tuổi?"
"20."
"Chiều cao, số đo ba vòng?"