Trong quán bar ồn ào hỗn loạn, bên tai Lâm Thành Nhân vang lên giọng nói quen thuộc.
Mắt hắn nheo lại nhìn người đàn bà ăn mặc diêm dúa
cầu kỳ trước mắt, vóc dáng tuyệt mỹ, cần lồi thì lồi cần lõm thì lõm, Lâm Thành Nhân vươn tay kéo cô ta đến gần.
Hắn không nhớ cô ta là ai. Chỉ cảm thấy giọng nói có vé quen quen, hơn nữa dáng người cô rất đẹp. Là mẫu hình hắn thích. Không giống Lưu Họa Y, vóc người chẳng khác TV màn hình phẳng, muốn ngực không có ngực, muốn mông không có mông, chẳng khác nào ôm một khúc gỗ, cứng đơ không cảm xúc.
" Ngủ một đêm với tôi, tôi cho cô mười triệu.”
Người đàn bà trong mắt lóe lên một tia vui mừng, hai tay bám lên hai vai hắn, Lâm Thành Nhân khóe miệng cong lên đầy giễu cợt.
Nhìn đi. Chính là như vậy, một khi có tiền cái gì cũng có được trong tay.
Loại đàn bà bỏ tiền mua một đêm vui thế này càng ngày càng nhiều, chỉ cần hắn thích, bất cứ lúc nào cũng có l thể bò lên giường tận lực mua vui cho hắn.
Cô?"
"Xin lỗi, anh ấy say rồi."
Lâm Thành Nhân ngẩng đầu, chân mày khẽ nhíu, "Là
Huỳnh Cẩn Mai mặc chiếc quần yếm ngắn màu đỏ sexy đứng ở trước mặt hắn, nhẹ nhàng gật đầu.
Huỳnh Cẩn Mai vốn là ngồi uống rượu với bạn ở đằng xa, lúc Lâm Thành Nhân vừa đến cô đã nhìn thấy, ánh mắt không tự chủ được nhìn theo chuyển động của hắn.
Nhìn thấy hắn ngồi một mình uống rượu giải sầu, Huỳnh Cẩn Mai liền tiến lên.
Người đàn bà nhìn Huỳnh Cẩn Mai một chút lại nhìn Lâm Thành Nhân một chút, lắc mông bỏ đi.
Cô ngồi bên hắn, chậm rãi đến gần hắn, "Anh Thành Thông.”
Lâm Thành Nhân bắt lấy tay cô, tà mị cười, "Hay là Cẩn Mai uống với tôi một ly?”
Huỳnh Cẩn Mai không đợi hắn mời lần thứ hai, liền bưng ly rượu lên uống.
Buông ly rượu xuống, Huỳnh Cẩn Mai nhẹ giọng nói: "Thành Thông, anh uống nhiều rồi.”
Uống nhiều rồi?
Hắn đúng là uống nhiều rồi, nếu không làm sao bây giờ trong đầu nhất nhất đều là Lưu Họa Y?
Đôi mắt đục ngầu nhìn về phía Huỳnh Cẩn Mai, kéo cô vào trong ngực mình, Huỳnh Cẩn Mai kêu lên: "Lâm Thành Nhân.
"
Lâm Thành Nhân bắt lấy cằm cô, không thương tiếc cắn mạnh lên.
Huỳnh Cẩn Mai bị đau đến nỗi lạnh run.
Cô không có phản kháng, yên lặng thừa nhận hắn thô lỗ động tác.
Cô biết, đây là cơ hội duy nhất cô có thể leo lên giường Lâm Thành Nhân.
"Đau không?" Lâm Thành Nhân buông cô ra, thấy
trong mắt cô ngấn lệ.
Huỳnh Cẩn Mai gật đầu.
Lâm Thành Nhân buông cô ra, "Cô đi đi."
Ánh mắt Huỳnh Cẩn Mai xẹt qua một tia ảm đạm, cô đưa tay níu hắn lại, người ngả vào trong ngực hắn, ôm chạt lấy hắn, "Em tình nguyện.”
"Bất kể anh làm gì, em đều tình nguyện.
Lâm Thành Nhân cười khẽ, lại là một người đàn bà dâm đang để tiện.
Ánh mắt Hắn lạnh lẽo, lập tức xốc Huỳnh Cẩn Mai theo mình đi ra ngoài.
Tầng hai của quán bar là phòng bao là chuyên cung cấp cho hội viên VIP sử dụng, bên trong cũng giống như khách sạn, phòng tắm, giường lớn nhất nhất đều có đủ.
Mở cửa phòng, hắn bỗng nhiên ôm lấy Huỳnh Cẩn Mai, đè cô trên vách tường, thô bạo xé quần áo cô. Lưu Họa Y...
Côi không muốn chiều theo tôi nhưng có rất nhiều người đàn bà chỉ sợ không kịp leo lên giường tôi.
Không biết điều...
Lâm Thành Nhân trong mắt hiện lên tơ máu, hắn túm tóc cô, rúc đầu vào cổ cô gặm cắn.
Huỳnh Cẩn Mai lần đầu tiên bị đối xử như vậy, trong lòng kinh hãi, mặc dù sợ hãi nhưng lại không muốn mất đi cơ hội tốt như vậy, sau mấy phen giãy giụa, cô đưa tay ra lần lên hai vai Lâm Thành Nhân.
Cuộc chiến từ trên tường chuyển sang trên giường, đôi mắt bị tình dục phủ mờ càng lúc càng đục ngầu. Hắn gắt gao khóa chặt Huỳnh Cẩn Mai, gầm nhẹ: "Cầu xin tôi.”
Huỳnh Cẩn Mai chịu đựng sự thô bạo của hắn, khóc thút thít: "Cầu xin anh..."
Đối với sự hiểu ý chiều lòng này, Lâm Thành Nhân tỏ ra hài lòng, động tác cũng nhẹ hơn. Đưa tay vuốt ve gò má trắng nõn của cô, "Lưu Họa Y... Như vậy mới ngoan."
Lưu Họa Y?
Huỳnh Cẩn Mai đột nhiên giật mình tỉnh lại. Lâm Thành Nhân lại coi cô là Lưu Họa Y?
Đáng chết.
Cô lại thành người thay thế của cô ta? .
Huỳnh Cẩn Mai phẫn nộ.
Nhưng cô không kịp phản ứng nữa, Lâm Thành Nhân đã chồm lên người cô...
Sáng hôm sau tỉnh lại, đầu Lâm Thành Nhân đau như sắp nứt.
Tối hôm qua không biết kềm chế, uống quá nhiều rượu, chuyện gì xảy ra sau đó hắn cũng không nhớ nữa. Hắn mở mắt ra, đây không phải là phòng bao của quán bar sao? Hắn đột nhiên quay đầu lại, một khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt hắn.
Đáng chết.
Hắn khẽ rủa một tiếng.
Lâm Thành Nhân không phải không chơi đùa với đàn bà, ngược lại hắn còn chơi rất ác. Đủ loại các loại đàn bà, lần đầu cũng có không phải lần đầu cũng có, trong sáng có, quyến rũ có, hắn đều từng chơi hết.
Nhưng lúc đối mặt với người đàn bà trước mắt này, nội tâm hắn bỗng nhiên nảy sinh bản năng kháng cự.
Theo bản năng hắn nhớ tới Lưu Họa Y.
Nếu để cô biết mình lên giường cùng bạn thân nhất của cô, chắc cô sẽ điên mất.
Lâm Thành Nhân hít một hơi, xoay người bước xuống giường, đi vào phòng tắm.
Nước từ vòi sen chảy xuống xối ào ào lên người hắn,
hắn dần dần tỉnh táo lại.