Gương mặt tuấn mỹ cao ngạo, đôi mắt sáng quắc như trời sao đêm đông lạnh giá, trong đôi mắt minh triết lạnh bằng lộ ra cốt cách quý tộc kiêu ngạo không thể kháng cự.
Lưu Họa Y... Lưu Họa ... Lâm Thành Nhân nắm chặt hai quả đấm, suy nghĩ có chút hỗn loạn, động tác đạp cần ga càng thêm dùng sức.
Lúc này, trên quốc lộ, ầm ĩ tiếng động cơ xe chói tai, phá vỡ ban đêm yên tĩnh, hai chiếc xe thể thao cao cấp một chiếc màu xanh da trời cùng một chiếc màu trắng đuổi bắt nhau trên cung đường chật hẹp, không ai nhường ai.
Ánh trăng sáng tựa hồ không theo kịp bánh xe nhanh như điện chớp, đường núi trở nên càng ngày càng tối.
Còn một vòng cua nữa, nhất định phải phân thắng bại!
Dưới chân núi đèn đuốc sáng choang, một đám người túm tụm trước điểm đích hò reo hoan hô, người người đứng xen lẫn nhau, không phân biệt được là đang ủng hộ bên này hay là bên kia.
Tất cả đều trông chờ xem đêm nay người thăng là ai?
Hai chiếc xe mỗi lúc một bám sát, liên tục xoay đến cháy khét vôlăng qua hai khúc cua lớn, mọi
người nín thở trừng mắt nhìn, chỉ thấy chiếc Maserati màu trắng đề số phóng vọt lên, nhanh chóng vượt qua chiếc xe bên trái.
Tất cả mọi người hoàn toàn đứng hình tại chỗ...
Mẹ nó chứ quá kích thích!
Rõ ràng tại khúc cua này, độ gấp khúc cực gắt, hơn nữa đường cũng vô cùng hẹp, dù với những loại xe đạt vận tốc trên 200km/h như thế này, tay đua chuyên nghiệp cũng sẽ không mạo hiểm qua mặt ở một khúc cua không đủ sức chứa hai chiếc xe!
Cứ thế hết lần này tới lần khác chủ nhân chiếc xe màu trắng triển khai kỹ thuật điêu luyện vô cùng đẹp mắt! Khiến mọi người tán dương không dứt!
Hai chủ xe đồng thời bước xuống, ai nấy ở hiện trường lấy lại tinh thần, tiếng hoan hô bỗng nhiên vang lên như sấm.
"Thông, hôm nay thế nào? Pha cắt đầu cuối cùng quá kích thích! Thiếu chút nữa dọa chết tớ!" Phan Hùng Cường tựa vào trước mũi xe, đưa bai nước cho hắn.
Ánh đèn quá mờ ảo, trên trán Lâm Thành Nhân lại có tóc mái che kín, cho nên Phan Hùng Cường không phát hiện vết thương trên trán hẳn.
Nếu hắn biết Lâm Thành Nhân bị Lưu Họa Y dùng ấm trà thủy tinh đập lên đầu, cho nên tâm tình phiền muộn mới phóng xe như bão lốc, hắn chắc chắn sẽ không chút lưu tình mà phình bụng cười to!
Dẫu sao, trong thế giới từ nhỏ tới lớn luôn luôn là trung điểm chú ý, tán dương của đại thiếu gia nhà họ Lâm, hắn chưa bao giờ bị người ta đập!
Lâm Thành Nhân liếc hắn một cái không nói gì, đổ ực vào miệng một hớp nước thật lớn.
"Đúng rồi, vẫn chưa hỏi cậu sau khi cưới “sinh hoạt” thế nào?" Phan Hùng Cường hài hước trêu gheo.
"Cậu nghĩ sao?" Lâm Thành Nhân quay đầu nhìn hắn, Phan Hùng Cường bĩu môi thầm nghĩ, thật ra dáng vẻ con gái nhà họ Lâm không hề tệ, chỉ có điều thật đáng tiếc, lại rơi vào tay Lâm Thành Nhân!
Aizzzzzz! Đúng là đúng người sai thời điểm! Sinh không đúng lúc.
Phan Hùng Cường mặt đầy tiếc hận.
Hai người lái xe trở lại thành phố, Lâm Thành Nhân dừng xe trước cửa nhà, sau khi ở trên xe hút hết nửa hộp xì gà, rốt cuộc cũng xuống xe.
Vào nhà, lên lầu, nhẹ nhàng mở cửa phòng, Lâm Thành Nhân từng bước một đến gần, Lưu Họa Y đang ngủ say nhìn hết sức dịu dàng, không giống trong ngày thường luôn giương móng như con mèo hoang.
Lâm Thành Nhân nhếch nhếch khóe miệng, đáy mắt là nụ cười mà bản thân không hề ý thức.
Cởi quần áo ra, Lâm Thành Nhân chui vào trong chăn, vươn bàn tay ra vuốt ve cổ.
Trong mơ, Lưu Họa Y nhíu mày, chỉ cảm thấy bên người một luồng khí ấm áp, cổ rụt người lại, xích gần một chút về phía có hơi ấm, chọn một tư thế thoải mái, tiếp tục ngủ thiếp đi.
Lâm Thành Nhân nhìn động tác của cô chợt lắc đầu, ngọn lửa dục tình trong thân thể chớm bùng lên bị hắn hung hãn ép xuống...
Buổi sáng thức dậy, Lưu Họa Y phát hiện bên gối còn sót lại một chút ấm áp, cô hơi thất thần, ánh mắt hoảng hốt, chẳng lẽ... tối hôm qua không phải là mơ?
Là Lâm Thành Nhân? Cô trùm kín chắn, chỉ lộ ra hai mắt. Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Lưu Họa Y bò dậy mở cửa, người giúp việc nữ trong tay cầm một bộ quần áo đứng trước cửa.
"Tiểu thư, thiếu gia nói cô thay quần áo rồi đi xuống ngay."