Mất một lúc sau cô mới ổn trở lại. Nhìn sắc mặt nhợt nhạt của mình trong gương, cô bèn vỗ vỗ vào mặt mình. Ra khỏi WC rồi ngồi vào bàn ăn, nhìn thấy miếng thịt bò cô lại buồn nôn.
Lương Minh Thành rót ly nước cho cô, "Em không sao
chứ?"
Lưu Họa Y đẩy miếng thịt bò đó ra, "Không sao đâu, chắc là do bị cảm lạnh, cũng có thể là hôm nay bụng tôi không tốt lắm.”
Cô đưa mắt lưu luyến nhìn miếng thịt bò, rồi sau đó gặp salad hoa quả chậm rãi ăn.
Lương Minh Thành chăm chú nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: "Bụng em không tốt thật à?"
Lưu Họa Y gật đầu, "Chắc vậy."
Lương Minh Thành cau mày, "Lưu Họa Y, tôi thấy không phải do bụng em không tốt đâu, hình như là mang thai đấy."
"Mang thai?" Tiêu Thanh Lạc kinh ngạc nói.
Lưu Họa Y sững sờ, mang thai? Rồi sắc mặt cô bỗng dưng thay đổi, dường như đang nghĩ tới điều gì đó.
Lương Minh Thành cũng phát hiện sắc mặt của cô không ổn, anh ta lập tức đứng dậy kéo cô vào trong phòng.
"Em sẽ không bị thật đấy chứ.."
Lưu Họa Y trầm mặc không nói, ánh mắt đờ đẫn. Cô chợt nhớ ra tháng này cô vẫn chưa có kinh nguyệt. Mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện quá làm cô không để ý
tới.
Hôm nay nghĩ lại...
Đêm hôm đó Lâm Thành Nhân với cô... không dùng
bất cứ biện pháp tránh thai nào cả.
coi.
Sắc mặt của Lưu Họa Y đột nhiên trở nên cực kỳ khó
"Em chờ anh một lát.” Lương Minh Thành nói, dùng hết tốc lực để chạy ra ngoài.
Khoảng chừng mấy phút sau, anh chạy về, trên tay cầm theo một chiếc túi nhỏ màu trắng.
"Nhanh đi.” Lương Minh Thành đưa nó cho cô.
Lưu Họa Y mở ra xem, là que thử thai. Cô thẫn thờ bước vào, mở que thử thai ra.
chát.
Nhất định không phải đâu.
Lương Minh Thành đứng chờ ở cửa, trong lòng chua
Trước đây anh ta từng nghĩ nếu như anh ta quen cô sớm hơn thì liệu cô có ở bên anh ta hay không? Nhưng bây giờ khi anh ta và cô dần dần thân thiết thì cô lại mang thai con của người khác.
Thật trớ trêu.
Hy vọng rằng cô ấy không mang thai.
Lưu Họa Y ngồi xổm trong nhà vệ sinh, nhìn chiếc que thử thai hiện hai vạch, không biết phải nói gì nữa.
Đứa bé này là con của cô và Lâm Thành Nhân... Nhưng Lâm Thành Nhân không hề yêu cô. Đứa bé đến với thế giới này là một sai lầm.
Mở cửa ra, Lưu Họa Y nhìn Lương Minh thành đang
đứng canh ở ngoài, cô mỉm cười, khuôn mặt méo mó vô cùng khó coi.
"Thế nào rồi?" Lương Minh Thành lo lắng hỏi. "Tôi... Mang thai rồi."
Gương mặt Lương Minh Thành bỗng cứng đờ, bầu không khí đột nhiên trở nên trầm mặc.
AC
S
"Em có muốn nói cho anh ta biết không?"
"Tôi không biết nữa." Lưu Họa Y lắc đầu, cô thực sự
Shopee - Rẻ Vô Địch
shopee.com
Mua Trực Tuyến Hàng Triệu Sản Phẩm Cùng Shopee. Thanh Toán Đảm Bảo. Hỗ Trợ 24/7
S Shopee
TAI VE
không biết.
Mua gói Cao cấp để loại bỏ quảng cáo 2
Rốt cuộc có nên nói chuyện này với Lâm Thành Nhân hay không, hay là tự đi... phá?
Lưu Họa Y khẽ cắn môi.
"Nói cho anh ta biết đi. Dù sao cũng là con của anh ta mà. Anh ta có quyền được biết." Lương Minh Thành nói, trên mặt lộ rõ vẻ đau khổ.
Anh vô cùng hy vọng đứa bé ấy có thể là con của
mình, như vậy thì cô không cần phải đau khổ như bây giờ, cũng không cần phải lâm vào tình cảnh khó khăn như thế.
"Để em suy nghĩ thêm." Đối với cô, đứa bé này chỉ là ngoài ý muốn, có giữ lại hay không vân là một câu hỏi. Hai người không yêu nhau mà lại có con với nhau, việc này sẽ chỉ mang đến cho đứa bé đau khổ mà thôi. Cô và Lâm Thành Nhân đều lớn lên trong gia đình như vậy, cho nên biết rõ cảm giác khổ đau ấy.
Trở về bàn ăn, Tiêu Thanh Lạc vẫn còn đang khiếp sợ. Vừa nhìn thấy Lưu Họa Y quay lại thì vội vã chạy tới bên cạnh cô, "Lưu Họa Y, cậu thật sự mang thai đấy à?"
"Nói linh tinh gì vậy. Bà đây mới tuổi thanh xuân thôi đấy." Cô cười nhưng trong ánh mắt không giấu được vẻ buồn bã.
nữa.
Tiêu Thanh Lạc thở phào nhẹ nhõm, không bận tâm
Chuyện Lưu Họa Y đã kết hôn ngoại trừ người trong nhà ra thì chỉ có Huỳnh Cẩn Mai biết thôi, còn lại cô không nói cho một ai khác nữa.
Lương Minh Thành đã đổi hết toàn bộ đồ ăn đã nguội lạnh trên bàn thành đồ ăn nóng, nhưng Lưu Họa Y vẫn giữ mãi vẻ lơ đãng nên cũng chẳng biết mùi vị thế nào.
Sau khi ăn xong, Lương Minh Thành kiếm cớ bảo Tiêu Thanh Lạc về trước, rồi ngồi đối diện với Lưu Họa Y.
"Tôi đi dạo với em một chút nhé?"
"Không cần đâu, tôi muốn đi về." Gương mặt của Lưu Họa Y không chút cảm xúc. Ở trước mặt Lương Minh Thành, cô không cần phải che giấu bản thân, không vui là không vui.
Lương Minh Thành cũng chiều theo ý cô, dặn dò vài câu rồi nhìn cô ra về.
Khí trời đã dần chuyển sang đông, gió đêm đã mang theo chút hơi lạnh. Lưu Họa Y quấn chặt chiếc áo khoác của mình, lững thững đi trên đường.
"Cô ơi, cô có thể nhặt giúp con món đồ chơi đó không.” Bỗng nhiên có một đứa bé túm lấy quần áo của cô, Lưu Yên Thanh ngồi xuống hỏi: "Ở đâu?"
Đứa bé chỉ vào chiếc thẻ nhỏ bị kẹt ở trên rãnh đường, Lưu Họa Y nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của đứa bé, mỉm cười nói: "Được rồi."
Sau đó cô ngồi xuống nhặt chiếc thẻ lên.
"Của con này.” Lưu Họa Y đưa cho đứa nhỏ, đôi mắt to tròn của cậu bé cong thành hình lưỡi liềm, ngọt ngào nói: "Cảm ơn cô ạ.
Lưu Họa Y xoa xoa đầu cậu bé, rồi nhìn nó chạy đi chơi cùng đám bạn.
Lưu Họa Y bỗng ngẩn người, đưa tay lên vuốt bụng. Sau này đứa bé trong bụng của cô cũng sẽ đáng yêu như vậy đúng không? Nó cũng sẽ có đôi mắt to tròn, sẽ có
hai chiếc lúm đồng tiền xinh xinh, sẽ có làn da trắng, sẽ có thân hình mũm mĩm lúc đi thì lúc lắc lung lay, rồi sau đó gọi mẹ.
Me...
Trái tim của Lưu Họa Y run nhẹ, ấm áp tựa như pháo hoa nở rộ.
Cô nhìn đứa trẻ đang ở đằng xa, khóe môi khẽ cong lên, đưa ra một quyết định vô cùng quan trọng.