"Đinh “”
Đèn phòng phẫu thuật tắt, bác sĩ đẩy giường bệnh đi ra.
"Bệnh nhân đã không còn nguy hiểm, tối nay cần phải quan sát kỹ càng, nếu không còn triệu chứng khó chịu gì nữa, thì ngày mai có thể chuyến vào phòng bệnh bình
thường." Bác sĩ vừa nói, vừa đẩy Lưu Họa Y vào phòng theo dõi.
Lúc tỉnh lại, Lưu Họa Y phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh, theo phản xạ, cô vội vàng đặt tay lên bụng, hoảng sợ ra mặt.
Lâm Thành Nhân nằm trên ghế sopha ở bên cạnh, thấy cô tỉnh lại, anh lập tức ngồi dậy.
"Tỉnh rồi à?"
Lưu Họa Y nắm chặt tay anh như đang nằm cọng rơm cứu mạng, "Lâm Thành Nhân, đứa bé... đứa bé có còn không?
Lâm Thành Nhân kéo tay cô xuống, đôi mắt lạnh lùng khinh thường nhìn cô: "Lưu Họa Y, cô còn muốn giả vờ tới khi nào?”
Lưu Họa Y khó hiểu nhìn anh, "Anh nói gì? Lâm Thành Nhân, tôi hỏi anh con của chúng ta thế nào rồi?"
Lâm Thành Nhân buông tay, cười nhạt: "Cô còn giả vờ à? Lưu Họa Y, cô không hề mang thai."
Không mang thai.
Ba chữ này như sét đánh ngang tai, Lưu Họa Y không tin nổi những gì cô vừa nghe.
Không thể nào, cô đã kiểm tra rồi. Rõ ràng que thử thai hiện hai vạch mà. Nhưng vì sao Lâm Thành Nhân lại nói cô không mang thai?
"Không thể nào."
Lâm Thành Nhân tức giận, hận không thể bóp chết cô, "Lưu Họa Y, cô còn muốn cãi à? Chính miệng bác sĩ đã nói trong bụng cô không có đứa bé nào cả. Cô chỉ bịa ra chuyện này để chia rẽ tôi và Vân Linh mà thôi. Cô là thứ đàn bà độc ác. Không chỉ thân thể dơ bẩn. Mà cả tâm địa của cô cũng không sạch sẽ gì.”
sao?
Lâm Thành Nhân dứt lời, đẩy cửa bước ra ngoài. Lưu Họa Y ngơ ngẩn, cô thật sự không mang thai
"Họa Y." Hạ Vân Linh mở cửa xông vào, dáng vẻ gấp gáp.
"Họa Y, tớ xin lỗi, tớ xin lỗi, tớ không cố ý. Tớ chỉ muốn nói với cậu... Tớ thật sự không cố ý kéo cậu ngã đâu." Hạ Vân Linh ủ rũ nói, dường như còn muốn tự tát bản thân hai
cái.
Lưu Họa Y thở ra một hơi, nhìn cô ta rồi nhẹ nhàng nói: "Tớ biết cậu không cố ý, là là do tớ đứng không vững nên mới ngã... Cậu đừng lo lắng, tớ không sao."
Hạ Vân Linh ngẩng đầu lên, "Cậu thật sự không trách tớ sao?" Lưu Họa Y lắc đầu, ý bảo cô ta cứ yên tâm.
Hạ Vân Linh thở phào nhẹ nhõm, vậy mới phải. Nếu không cô ta cũng không biết sau đó nên diễn thế nào.
"Họa Y, tớ vừa nghe Lâm Thành Nhân nói... cậu không mang thai?" Cô ta thăm dò.
Ánh mắt của Lưu Họa Y mờ mịt, "Đúng là anh ta nói
thế... Nhưng mà Văn Linh, tớ đã kiểm tra rồi. Hơn nữa cái kia của tớ, đến giờ vẫn chưa có."
Ánh mắt của Hạ Vân Linh hiện lên một chút lo lắng, "Có phải cậu đã nghĩ sai không? Hay là kiểm tra thêm một lần nữa?"
Nhất định cô ta phải tìm hiểu rõ ràng, xem rốt cuộc trong bụng Lưu Họa Y có con của Lâm Thành Nhân hay không.
Lưu Họa Y bối rối, nhưng rồi cô gật đầu. Cô cũng muốn biết rốt cuộc mình có mang thai hay không.
Hạ Vân Linh bảo cô chờ ở đó, cô ta xuống lầu mua một hộp que thử thai rồi quay lại.
Hạ Vân Linh dìu Lưu Họa Y vào nhà vệ sinh, đến khi Lưu Họa Y bước ra, nhìn thấy sắc mặt ảm đạm của cô, cô ta đã biết kết quả.
Quả thật cô không mang thai. Vậy là kết quả của lần
kiểm tra trước không đúng.
Hạ Vân Linh thở phào nhẹ nhõm, cô ta thầm vui mừng.
Đối với cô ta, Lưu Họa Y không mang thai thật sự là một chuyện tốt. Cô ta còn đang lo lắng nếu như Lưu Họa Y thật sự có thai, liệu Lâm Thành Nhân có thay đổi thái độ, quay sang đối xử tốt với Lưu Họa Y hay không. Nhưng bây giờ không cần phải lo lắng chuyện đó nữa, bọn họ không những không hòa hoãn, mà ngược lại, càng lúc càng hiểu lầm nhau.
Trái tim đang treo thấp thỏm của Hạ Vân Linh cuối cùng cũng hạ xuống.
Trên giường bệnh, Lưu Họa Y u sầu, cô không ngờ trời cao lại xem cô như một trò đùa, lúc cô không chuẩn bị gì thì khiến cô lầm tưởng bản thân có thai, đến khi cô vui mừng sẵn sàng chào đón một sinh mạng mới, thì trời cao lại bảo đó chỉ là sai lầm, căn bản không có đứa bé nào.
Hạ Vân Linh đảo tròng mắt, rồi vô nhẹ lên lưng Lưu Họa Y một cái, dịu dàng nói: "Họa Y, cậu đừng suy nghĩ nhiều. Nếu nhìn theo một góc độ khác, cậu không có đứa bé này chưa chắc đã là chuyện xấu. Cậu có từng nghĩ, nếu có đứa bé này, làm sao cậu rời khỏi anh ta được? Bây giờ không còn ràng buộc nữa, có lẽ cậu sẽ dễ dàng thoát khỏi anh ta hơn.”
Lưu Họa Y quay đầu, mờ mịt nhìn cô.
Là vậy sao? Thật sự là như vậy sao? Không có đứa bé này, cô sẽ có thể rời khỏi Lâm Thành Nhân sao?
Lưu Họa Y cười cười, trong lòng mệt mỏi.
"Vân Linh, cậu về sớm nghỉ ngơi đi, tớ cũng muốn nghỉ ngơi một chút."
Cô nhẹ nhàng mở miệng tiễn khách, vừa làm phẫu thuật xong, cơ thể vẫn còn yếu, cô thật sự rất mệt mỏi.
"Không sao, tớ ở với cậu thêm một lúc nữa." Dường như Hạ Vân Linh không nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của cô, cô ta nói xong thì ngồi xuống.
"Âm ——" Ngay lúc này, đột nhiên cửa phòng mở ra, Lâm Thành Công đứng ở cửa, vẻ mặt sốt ruột.
Anh vọt tới bên giường của cô, nhìn thấy gương mặt tiều tụy của cô thì đau lòng vô cùng, nhất thời anh không chú ý tới Hạ Vân Linh đang đứng bên cạnh.
"Sao thế? Sao chị lại ngã cầu thang?"
Tối hôm qua có mấy người bạn kéo anh ra ngoài uống rượu, uống đến tận khi trời sáng, khi trở về thì thấy trên sàn nhà có vết máu chưa lau. Anh hỏi Chú Hiểu, Chú Hiểu nói Lưu Họa Y và Hạ Vân Linh đều bị đưa đến bệnh viện, lúc đó anh mới vội vàng chạy tới.
Trên đường đi anh có gặp Thiên Cơ, Thiên Cơ nói Lưu Họa Y đã phẫu thuật xong, tỉnh lại rồi.
"Không sao, do không cẩn thận thôi." Lưu Họa Y cười một tiếng, đương nhiên cô không thể nói cho Lâm Thành
Công biết là Hạ Vân Linh lõ tay kéo cô ngã, nếu không thì không biết anh ấy sẽ tức giận đến mức nào.
Lâm Thành Công cau mày, "Sao lại không cẩn thận, chị chỉ sơ ý mà ngã đến mức chảy máu nhiều vậy sao?" Anh ấy vừa nói, vừa vô thức đưa mắt nhìn Hạ Vân Linh đang đứng bên cạnh, Hạ Vân Linh ngẩn người, lui về sau hai bước nhỏ.
Lưu Họa Y thấy sắc mặt của Lâm Thành Công không tốt, cô vội vàng mở miệng nói: "Thật sự là do bất cẩn, dù
sao bây giờ chị cũng không sao, thấy không? Không cần lo lång cho chi."
Lâm Thành Công không nhìn cô ta nữa mà nhìn Lưu Họa Y, "Chị xem, trông chị tiều tụy đến thế này, em có thể không lo sao?"
Lưu Họa Y cười ngượng ngùng.
Hạ Vân Linh ở bên cạnh thầm kinh ngạc, mặc dù cô ta
biết Lâm Thành Công luôn khăng khăng bảo vệ Lưu Họa Y, nhưng bây giờ nhìn lại, có cảm giác không chỉ đơn giản là bảo vệ, dường như còn có điều gì khác...
Cô ta vừa nghĩ vừa nhìn hai người chằm chằm.