• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vẻ quật cường của cô rơi vào mắt hắn khiến hắn cảm thấy cực kỳ đáng ghét. 

Khốn kiếp, cô giả vờ cho ai coi? 

Động tác của hắn dường như đều là trừng phạt cô, Lâm Thành Nhân đối xử thô bạo với cô... Cùng với động tác của hắn, trái tim của Lưu Họa Y cũng chìm xuống vực sâu. 

Người bên trên vẫn không ngừng hành hạ, vần vò thân thể cô 

Chợt nghe hắn cười lạnh, giọng nói không cảm xúc: “ Lưu Họa Y, cầu xin tôi đi." 

Cầu xin? 

Lưu Họa Y sửng sốt một chút, chợt ngẩn ra. Hắn bất động, lẳng lặng nhìn cô. 

Nhục nhã như vậy, Lưu Họa Y thật muốn đấm một quyền ngay giữa mặt hắn. 

Nhìn trong mắt cô tức giận thiêu đốt, Lâm Thành Nhân giương khóe miệng, kéo cô qua, động tác thô bạo... 

Lưu Họa Y bỗng dưng đỏ rần mặt, hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Thành Nhân, nhưng lại có một cảm giác khác. 

Hãn nhẹ nhàng ma sát cô sau lưng, thanh âm sắc bén, "Mau cầu xin tôi." 

Cả người cô xụi lơ, khảm trong ngực hắn, cô bấu vào 

bả vai hắn khóc tỉ tê, rên rỉ đứt quãng, "Cầu... xin anh." Nửa giờ sau, Lâm Thành Nhân thở hổn hển ngưng động tác. 

Hắn cả người ửng đỏ đi vào phòng tắm trong phòng làm việc, Lưu Họa Y quay đi không nhìn tới. 

Chờ hắn tắm xong đi ra, Lưu Họa Y đã mặc quần áo xong ngồi một chỗ. 

Trong không khí còn tràn ngập không khí uể oải mập mờ, trên sofa còn có dấu vết sau khi ân ái. Lưu Họa Y cố gắng không nhớ lại những việc mới xảy ra vừa rồi. 

Lâm Thành Nhân không nhìn cô, ngồi vào trước bàn 

làm việc cầm bút lên phê duyệt văn kiện. 

Lưu Họa Y đứng ngồi không yên, lòng rối như tơ vò. Cô đã thỏa mãn yêu cầu của hắn. Tại sao còn muốn giày vò cô? 

"Lâm Thành Nhân..." Cô thấp giọng gọi hắn. 

Lâm Thành Nhân ngẩng đầu lên, "A, thiếu chút nữa quên mất, đại tiểu thư đây có chuyện cần tôi giúp đúng không?" 

Lưu Họa Y sửng sốt một chút, lửa giận vọt lên tận óc, hắn có ý gì? Bây giờ còn vờ vịt không biết phải không? "Lâm Thành Nhân, ba tôi .." Cô cắn cắn môi, hắn mắt lạnh nhìn cô. 

Thoáng cười một tiếng, Lâm Thành Nhân đứng dậy, khinh thường nói, "Lưu Họa Y, cô dùng thân thể thỏa mãn tôi như vậy, tôi đã đồng ý chuyện gì thì sẽ làm được. Cô đừng có nhìn tôi bằng cái mặt đưa đám đó. Côi về nhà đi." 

Nghe hắn như vậy nói, Lưu Họa Y sắc mặt tối sầm, cảm thấy xấu hổ, nhưng lại thở phào nhẹ nhõm, cũng may ba được cứu rồi. 

lại. 

Lưu Họa Y cầm túi lên, đi ra thẳng không quay đầu 

Ra khỏi tập đoàn Đế Quốc, Lưu Họa Y thở ra một hơi 

dài. 

Lần này thật đúng là lộng giả thành chân, hư danh bán mình cứu cha đã thành sự thật. 

Lưu Họa Y mới vừa ngồi lên xe, Lâm Thành Nhân liền gọi điện thoại tới, ánh mắt cô lạnh lẽo, hắn sẽ không đổi ý chú? 

Nhận điện thoại, chỉ nghe Lâm Thành Nhân nói với cô, 

bảo cô nhanh chóng trở về nhà họ Lâm, không được phép chạy lung tung. 

Lưu Họa Y cúp điện thoại, nổ máy chiếc xe của mình. 

Lúc trở lại biệt thự, Lâm Thành Công cũng đã về. Thấy Lưu Họa Y vào nhà, không hề nghĩ ngợi liền chạy tới kéo cô trên dưới nhìn kỹ một lần, sau khi chắc chắn Lâm Thành Nhân không giở thói bạo lực với cô, mới thở phào nhẹ nhõm. 

"Thế nào?" 

Lưu Họa Y gật đầu, "Hắn đồng ý tha cho ba tôi 

"Chị đối lại cái gì cho anh ấy?" 

Lưu Họa Y hơi kinh ngạc, không hổ là em trai ruột của hắn, thật sự rất hiểu hắn. 

Cô lắc đầu một cái mỉm cười, không nói gì. 

Ánh mắt Lâm Thành Công càng thêm dữ dội, liếc đến đôi môi hơi sưng đỏ, còn có một chút dấu vết hơi lộ ra ở cô 

áo. 

Hắn sửng sốt một chút, Lưu Họa Y cũng kịp phản ứng, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, kéo cổ áo che lại mình. 

Cô lại... 

Lâm Thành Công cười một tiếng tự giễu, hắn thiếu chút nữa thì quên cô là vợ của anh trai mình. 

Lưu Họa Y lên lầu, khóa trái cửa. Ngã nhào ra giường 

lớn. 

Cô mệt quá, muốn ngủ một giấc, tốt nhất là bất tỉnh, sau đó vĩnh viễn chìm vào giấc ngủ. Như vậy cô có thể không cần nhìn thấy những việc khiến cô chán ghét. Những người khiến cô chán ghét. 

Cô khẽ cười một tiếng, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống. 

Lâm Thành Công gõ cửa, Lưu Họa Y bịt lỗ tai lại, làm bộ không nghe thấy. 

Tiếng gõ cửa càng ngày càng dồn dập, Lưu Họa Y trong lòng thầm rủi, ngồi dậy mở cửa. 

Cô đoán nếu cô không ra mở cửa, chỉ sợ hắn sẽ phá cửa mà vào mất. 

Cô mở cửa phòng, hắn giơ tay lên huơ huơ. 

Lưu Họa Y nhìn vẻ mắt vừa có đau lòng cùng dịu dàng, lại vừa có chút chua chua. 

Thở dài, "Thành Công, sao thế?” 

"Chị còn chưa ăn cơm? Xuống lầu ăn cơm." 

"Tôi không muốn ăn, cậu ăn một mình đi." Lưu Họa Y lạnh lùng nói. 

Lâm Thành Công sợ nhất chính là thấy dáng vẻ này của cô, hắn thà để cô khóc thà để cô làm loạn thà để cô mắng hắn đánh hắn, trong lòng hắn cũng sẽ dễ chịu hơn một chút, nhưng dáng vẻ của cô bây giờ... Lòng hắn đau như dao cắt. 

"Họa Y..." 

Lưu Họa Y thở dài, "Cậu cùng tôi đi ra ngoài một chút được không ?" 

 

Lâm Thành Công lập tức gật đầu.

 

Buổi chiều năm sáu giờ là thời điểm Lưu Họa Y thích nhất, lúc này chân trời ửng hồng lên những tia nắng còn sót lại của một ngày, mà cũng có thể thấy những đám mây trắng.ngao du bồng bềnh khắp bầu trời. 

"Thành Công, thật ra cho đến bây giờ tôi vẫn chưa kịp phản ứng chuyện xảy ra. Bất quá cả này nay, tôi thật giống như cái gì cũng không có, quá nhiều chuyện đã vượt ra khỏi dự liệu của tôi." 

"Tôi hận anh trai cậui, đây là sự thật." 

"Tôi hận hắn phá hủy hết thảy, hạnh phúc của tôi, gia đình của tôi." 

"Nhưng mà Thành Công, tôi không phải một người không phân biệt được đúng sai đen trắng. Cậu đối xử tội như thế nào, trong lòng tôi biết rõ, anh cậu đối xử với tôi như thế nào lại là một chuyện khác.” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK