"Không phải có một tài khoản bà đã chuyển mấy triệu sang Mỹ sao? Thế nào, bây giờ còn không thừa nhận à?"
Lưu Họa Y không phải kẻ ngốc, mấy năm trước cô đã biết Ngọc Anh âm thầm tẩu tán tài sản, chẳng qua là lúc
đó cô còn oán hận ba cô cho nên cũng không muốn quan tâm bà ta, nhưng tình hình bây giờ đã khác.
Nếu Ngọc Anh không quyết định bỏ chạy, có lẽ cô sẽ để lại một ít tiền cho bà ta, nhưng bây giờ, cô muốn bà ta phun ra toàn bộ, trả lại không sót đồng nào.
Ba cô xảy ra chuyện lớn như vậy, không có tiền không làm gì được.
Sức ảnh hưởng của Lâm Thành Nhân ở thành phố này
cực lớn, cô phải tìm cách, mà tất cả các biện pháp cô nghĩ tới, đều cần đến tiền.
Cô không cùng Lâm Thành Nhân đấu võ mồm, cô hận hắn. Nhưng cô có thể phân biệt đúng sai nặng nhẹ.
Việc cần kíp là phải lấy được tiền, điều tra vấn đề của ba, như vậy mới có thể cứu ông ra.
Nghe Lưu Họa Y nói xong, Ngọc Anh cũng không giả vờ nữa, sắc mặt ngoan độc, "Đúng vậy. Tiền ở chỗ tôi, có điều tôi sẽ không đưa cho cô."
Đã sớm đoán được bà ta sẽ nói như vậy, Lưu Họa Y khặm mặt, lấy điện thoại di động lướt qua một folder ảnh ném tới trước mặt bà ta, "Tự bà xem cho thật kỹ đi. Nếu như không muốn tôi tố cáo bà, nhân lúc còn chưa muộn giao tiền ra đây.”
Ngọc Anh biến sắc, nghiến răng nghiến lợi, "Cô. Lưu Họa Y. Thật không nhìn ra cô lại giỏi giả heo ăn thịt hổ như vậy."
Lưu Giai Kỳ bước lên nhìn một cái, cũng sửng sốt, nhìn điện thoại di động không dám tin vào mắt mình, mẹ cô ôm ôm ấp ấp một người đàn ông, "Mẹ..."
Ngọc Anh nắm tay Lưu Giai Kỳ, căm hận nhìn Lưu Họa Y, móc ra một tấm thẻ trong túi xách, ném xuống đất, "Đó."
Nói xong liền kéo Lưu Giai Kỳ bỏ đi.
Căn biệt thự rộng lớn bỗng nhiên trở nên vắng lạnh.
Lưu Họa Y cười khổ, ngã ngồi lên sofa.
Tấm hình kia là mấy tháng trước trong lúc vô tình cô chụp được, mặc dù ghét Ngọc Anh, nhưng cô cũng không muốn công bố chuyện này ra.
Nếu không ba sẽ đau lòng, cái nhà êm ấm giả tạo này cũng sẽ tan tành.
Cô chỉ là bất đắc dĩ.
Lâm Thành Công đi vào, đứng bên ngoài cách Lưu Họa Y mấy bước, nhìn cô mệt mỏi.
"Xin lỗi.” Hắn lên tiếng.
Cô không ngẩng đầu lên, "Không liên quan đến cậu." Cô phân biệt rất rõ ràng, hủy diệt An gia chính là Lâm Thành Nhân, không phải Lâm Thành Công.
ra."
Cô không nên trút cơn tức giận lên người hắn. "Tôi sẽ đi tìm anh tôi nhờ anh ấy giúp đó cứu chủ
"Giúp đỡ?" Lưu Họa Y cau mày cười ra tiếng, lạnh lùng nói, "Thành Công, người đưa cha tôi vào tù là hắn, hắn dễ dàng cứu ba tôi ra như vậy sao?"
Lâm Thành Công ngẩn ra, dời bước đi, lại dừng lại, "Thật xin lỗi. Tôi .. Có thể làm gì giúp cô không?"
"Không cần. Cậu không cần làm gì cho tôi hết, cậu cách xa tôi một chút là tốt lắm rồi.
Trong lòng Lưu Họa Y biết rõ, Lâm Thành Nhân trả thù cô, cũng có một phần nguyên nhân do Lâm Thành Công,
cho nên bất kể vì mình hay là hắn, hai người cũng nên giữ khoảng cách nhất định.
Lâm Thành Công không biết trả lời thế nào, đứng một bên lẳng lặng nhìn Lưu Họa Y gọi hết cuộc điện thoại này , đến cuộc điện thoại kia, sau đó hết cái này đến cái khác bị từ chối.
"Không... được sao?"
Lưu Họa Y lắc đầu, cười thê thảm.
Được ích lợi gì? Cô gọi điện thoại cho tất cả những
người có giao tình với ba, tốt một chút sẽ khéo léo nói mình không ở trong nước, tệ hơn chính là trực tiếp cúp điện thoại.
Bây giờ cô muốn vào thăm ba một chút cũng không được.
Thế giới này, dệt gấm thêu hoa thì nhiều, còn thực sự giúp người khi gặp nạn đã ít lại càng ít.