Mục lục
Nhiệm vụ sinh đẻ – Cố Hạnh Nguyên – Full truyện dài tiểu thuyết cực hay.
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhiệm Vụ Sinh Đẻ CHƯƠNG 85: CON ĐI TÌM ÔNG ẤY

Ngước mắt lên, vào giây phút nhìn thấy tóc tai của mẹ rối bời, sắc mặt tái nhợt, đầu đầy mồ hôi bước vào cửa, đôi mắt sáng ngời của cậu hốt hoảng…

“Mẹ, mẹ làm sao vậy?”

Vóc dáng nho nhỏ vội vàng bước xuống từ bàn học, mang đôi dép lê nhỏ, nhíu mày chạy đến bên cạnh của Cố Hạnh Nguyên.

Cố Hạnh Nguyên cụp mắt xuống, đờ đẫn trong hai giây.

Chợt, cô không nhịn được nữa mà ngã ngồi xuống đất.

Đột nhiên ôm Trình Trình vào trong ngực, thân thể của cô đều đang run run rẩy rẩy…

Trình Trình bị mẹ ôm rất chặt, cậu ngước mắt lên nhìn cánh môi không có màu máu của mẹ, hỏi theo bản năng: “Có phải là ba lại ức hiếp mẹ…”

Một tiếng “ba” này của con trai, chấn động đến nổi trái tim của Cố Hạnh Nguyên muốn nứt ra.

Rốt cuộc nước mắt cũng không kìm được mà nhỏ giọt rơi xuống.

“Mẹ, thật sự là ba đã làm mẹ tức giận đến khóc hả?” Từ nhỏ tâm tư của Trình Trình đã nhạy cảm, sự run rẩy và nước mắt của mẹ đủ để chứng minh suy đoán của cậu không hề sai.

Bất chợt, bàn tay nhỏ nhắn của cậu nắm chặt lại thành nắm đấm, lửa giận bốc lên: “Mẹ đừng sợ, con sẽ đi tìm ông ấy để tính sổ…”

Nói xong, Trình Trình liền muốn tránh thoát cái ôm của Cố Hạnh Nguyên, chạy ra bên ngoài.

“Đừng con…” Cố Hạnh Nguyên vội vàng ôm chặt con trai lại, giọng nói nghẹn ngào: “…Cục cưng của mẹ, đừng đi, thật vất vả mẹ mới tìm con về được, mẹ không muốn mất đi con…”

“Nhưng mà con không thể để cho ba ăn hiếp mẹ được.” Trình Trình nói vô cùng nghiêm túc, mặc dù năm năm qua, ba ở trong lòng của cậu chính là một nỗi đau mãi mãi không có cách nào chạm đến được, có thể tha thứ cho việc ba bỏ rơi cậu, nhưng tuyệt đối không thể tha thứ được cho việc ba ức hiếp mẹ.

“Mẹ cũng không biết nên giải thích với con như thế nào…” Cô thở sâu một hơi: “Cục cưng đừng lo lắng, mẹ không sao cả.”

“Mẹ có thể lừa gạt Dương Dương, nhưng mà không thể lừa gạt con được đâu, trên đời này ngoại trừ ba ra, con không nghĩ ra được còn có ai có thể khiến mẹ vừa sợ vừa khóc… Con rất xin lỗi mẹ, là do con vẫn chưa lớn lên, con không có đủ năng lực để bảo vệ cho mẹ…”

Giọng nói trẻ con non nớt của Trình Trình, không biết tại sao lại khiến cho cô nhớ đến câu nói mà Diệp Long đã từng nói: “Bởi vì không lớn mạnh, cho nên không trở thành người che gió chắn mưa cho mẹ được”.

“Trình Trình…” Cô lập tức nghẹn lời, cảm động đến nỗi nước mắt nóng hổi đảo quanh trong mắt.

Dùng sức hít lấy hương thơm sữa trên người của con trai, giống như tất cả tủi nhục và đau đớn đều được chữa trị thần kỳ. Cô mới hiểu được, trên đời này chỉ có con của mình mới là động lực duy nhất chống đỡ để cô dũng cảm tiến lên phía trước.

Ôm con trai thật lâu, giống như là đã hạ quyết tâm, cô đẩy con trai từ trong lồng ngực của mình ra, nghiêm túc nhìn Trình Trình, giọng nói trầm thấp: “Đứa nhỏ ngốc này, mẹ phải làm cho mình mạnh mẽ lên bảo vệ cho con và Dương Dương mới được…”

“Nhưng mà mẹ…”

“Xuỵt!” Đầu ngón tay mềm mại của cô che cái miệng nhỏ của con trai lại, đôi mắt chứa nước mắt lấp lánh mỉm cười từ ái: “Đừng lo lắng, mẹ thật sự không sao đâu mà, chỉ cần hai anh em của các con đều khỏe, như vậy thì mẹ sẽ không sợ cái gì nữa?”

“Thật sao ạ?” Bàn tay nhỏ mềm mại của Trình Trình cẩn thận lau nước mắt thay cho mẹ mình: “Mẹ đừng sợ, con rất khỏe mà. Chỉ là… có lẽ Dương Dương không tốt lắm…”

Chợt nghe thấy tên của Dương Dương, hô hấp của cô siết chặt: “Dương Dương sao vậy? Chẳng lẽ ba của con ngược đãi thằng bé?”

Trình Trình yên lặng gật đầu, trong đôi mắt đen láy lướt qua một tia áy náy: “Ngày hôm nay con lén lút gọi điện thoại cho em ấy, em ấy nói là ba vì dì mà đánh em ấy một trận… bây giờ mông của em ấy vẫn còn đang đau nữa.”

“Ba của con lại đánh thằng bé?” Trong lòng của Cố Hạnh Nguyên run lên một cái, tấm lòng của người mẹ đau đớn, bàn tay không khỏi nắm chặt lại: “Là dì nào? Sunny?”

“Dạ.” Trên gương mặt sa sầm của Trình Trình lộ ra vẻ rối rắm: “Mẹ, hay là để con đổi với Dương Dương về đó đi, nếu không với tính tình nghịch ngợm của Dương Dương, càng đối đầu với ba thì lại càng bị ông ấy ra tay tàn nhẫn.”

Ra tay tàn nhẫn?

Cố Hạnh Nguyên nghe thấy bốn chữ này thốt ra từ trong miệng của con trai, cô không khỏi nghẹn ngào.

Bắc Minh Thiện à Bắc Minh Thiện, anh thất bại đến nổi ngay cả con trai của mình cũng đều hận anh như vậy.

Đôi mắt cô co lại, Dương Dương bị đánh, đó là chuyện còn nghiêm trọng hơn so với đánh cô, huống chi chỉ là vì Sunny!

Phẫn nộ và tức tối đan xen nhau!

Nắm tay nắm chặt lại, cô bình tĩnh nhìn con trai của mình: “Trình Trình, tính tình đó của ba con, không phải cứ đổi con về thì chuyện này có thể giải quyết được.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

Trình Trình lo lắng, một mặt không thể để cho ba nhìn thấy có hai Trình Trình được, một mặt khác lại hi vọng cậu và Dương Dương, cùng với mẹ, ba người có thể đoàn tụ với nhau, vui vẻ sống cùng với nhau, nhưng mà đều đã nói tay gấu và vây cá đều không thể chiếm được hết, rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ đây?

Cố Hạnh Nguyên cũng phát sầu: “Nếu như biết Dương Dương bị nhốt ở đâu thì tốt rồi.”

“Hừm…” Trình Trình gật gật đầu: “Lúc mà Dương Dương gọi điện thoại cho con, hình như con nghe thấy âm thanh trò chuyện của bảo mẫu ở trong điện thoại, nói là Dạ…Phẩm gì gì đó.”

Đầu ngón tay của Cố Hạnh Nguyên run lên một cái: “Dạ Ánh nhất phẩm?”

“Hình như là vậy á…” Trình Trình cũng nghe không rõ ràng cho lắm, cho nên cũng không xác định chắc chắn được.

“Ôi trời ơi…” Cố Hạnh Nguyên hít một ngụm khí lạnh, nếu như Dương Dương thật sự ở Dạ Ánh nhất phẩm, trong lòng của cô dấy lên tia hy vọng: “Mẹ biết chỗ đó rồi.”

“Thật hả mẹ?” Đôi mắt của Trình Trình đột nhiên phát ra ánh sáng.

“Ừm.” Cố Hạnh Nguyên liên tục gật đầu, mi tâm thả lỏng: “Mặc kệ Dương Dương có ở đó hay là không, tối ngày hôm nay mẹ cũng phải tự mình đi đến đó một chuyến.”

“Con cũng đi nữa.” Trình Trình trả lời.

Cố Hạnh Nguyên dịu dàng nhìn thoáng qua con trai, lại ôm thằng bé thật chặt một lần nữa.

“Trình Trình, mẹ biết là con lo lắng cho Dương Dương, nhưng nếu cho con đi theo thì mẹ sẽ bị phân tâm, mẹ hi vọng con ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt. Có được không con?”

Trong đôi mắt long lanh của Trình Trình có sự thất vọng rõ ràng.

Cậu lập tức hiểu chuyện mà gật đầu: “Dạ, vậy con sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ mẹ với Dương Dương về.”

“…” Cố Hạnh Nguyên nhẹ nhàng hôn lên vầng trán nhỏ của con trai: “Ngay dưới mắt của ba con, sao mẹ có khả năng đưa Dương Dương về nhà được đây? Đứa nhỏ ngốc này, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, mẹ sẽ chăm sóc cho em trai thật tốt, con ở nhà một mình cũng phải cố gắng chú ý an toàn, khóa chặt cửa và cửa sổ lại có biết chưa?”

“Mẹ yên tâm đi, con có thể tự chăm sóc tốt cho mình mà.”

Trình Trình thề thốt.

Sự giáo dục của nhà Bắc Minh, chỉ là một đứa bé năm tuổi, răng cũng còn chưa mọc hết mà đã bị ép phải trưởng thành sớm.

Cố Hạnh Nguyên chợt cảm thấy cánh mũi chua chua…

Buổi tối, gió thổi mát rượi.

Sau khi thả Cố Hạnh Nguyên ở trên đường, Bắc Minh Thiện tự lái xe lượn một vòng trong thành phố.

Chuông điện thoại vang lên.

Trong cuộc họp cấp cao của Bắc Minh vào buổi chiều hôm nay, anh đã đập vỡ một chiếc điện thoại di động.

Hình Uy liền nhanh chóng chuẩn bị một cái điện thoại khác cho anh, đồng thời cũng đã sao chép lại tất cả số điện thoại di động và tin nhắn ở trong điện thoại cũ.

Giờ phút này, cảm xúc của Bắc Minh Thiện bực bội, căn bản cũng không có tâm trạng nghe.

Nhưng mà tiếng chuông điện thoại vẫn không dừng lại, cứ tiếp tục vang lên một lần lại một lần.

Cuối cùng, anh cũng không kiên nhẫn lấy điện thoại di động lên, nhìn lướt qua màn hình điện thoại di động, trầm mặc ba giây, ấn nghe.

“A lô, Vicent?” Đầu dây bên kia điện thoại vang lên một giọng nói già nua mà buồn chán.

Bắc Minh Thiện nhíu mày theo thói quen, giọng nói vẫn giống như trong quá khứ, bình tĩnh không có một tia gợn sóng: “Sư phụ.”

“Ây, có phải là sư phụ đã quấy rầy giấc ngủ của con rồi không?”

Bắc Minh Thiện chậm rãi cho xe dừng sát ở ven đường: “Không có, con đang lái xe, cho nên không nghe thấy. Đã muộn như vậy rồi mà sư phụ còn chưa nghỉ ngơi à, bệnh cũ tái phát không tốt lắm đâu…”

“Vicent, Ánh Uyển đang ở chỗ của con hả? Ta vừa mới tỉnh dậy, phát hiện nó không có ở đây.”

Một cái tay khác của Bắc Minh Thiện móc một điếu xì gà ra, châm lửa lên.

“Không có.” Anh lẳng lặng hít một hơi thuốc lá, sau đó phun ra một vòng khói mờ ảo.

“…” Đối phương im lặng một hồi, cuối cùng cũng thở dài một hơi: “Vicent, mấy ngày nay tinh thần của Ánh Uyển cứ hoảng hốt, rốt cuộc là hai người các con làm sao vậy? Ta chưa từng nhìn thấy nó tiều tụy như vậy…”

Đôi mắt sâu thẳm của Bắc Minh Thiện lạnh lẽo, chắc hẳn là Tô Ánh Uyển vẫn còn chưa nói chuyện bọn họ chia tay cho ba của cô ta biết.

Anh lạnh lùng tỉnh táo: “Sư phụ, người không cần phải lo lắng, Ánh Uyển là người lớn, sẽ biết chừng mực.”

Cô ta đã không mở miệng nói, vậy thì anh cũng không cần thiết phải giải thích. Dù sao sức khỏe của sư phụ không tốt, không chịu được kích thích gì.

“Vicent à, thật ra những năm gần đây sư phụ rất cảm kích con vẫn luôn chăm sóc cho hai ba con của bọn ta, nhưng mà lần này…” Giọng nói trong điện thoại dừng lại một chút: “Không biết tại sao ta thật sự rất lo lắng cho Ánh Uyển, đột nhiên lại không thấy nó đâu nữa, điện thoại thì còn ở trong nhà, cũng không biết là đã chạy đi đâu. Vicent, con đi tìm nó giúp ta đi, có được không?”

Bắc Minh Thiện nhắm mắt lại, im lặng phun ra một vòng khói.

Lúc mở mắt ra lần nữa, sự mệt mỏi vừa nãy trong đôi mắt đã tiêu tán không thấy đâu.

Bật mở gạt tàn thuốc trong ngăn kéo của chiếc xe, đốt ngón tay thon dài của anh dụi tắt tàn thuốc.

“Vâng, sư phụ yên tâm nghỉ ngơi đi, để con đi tìm cô ấy.”

Cúp điện thoại, chiếc Hummer bao bọc thép chợt quay đầu lại, hiên ngang chạy đi.

Dạ Ánh nhất phẩm.

Bóng đêm thâm trầm, gió đang thổi qua, trên bầu trời có vài ngôi sao lác đác.

Chiếc xe Hummer bọc thép của Bắc Minh Thiện chạy đến dưới lầu của Dạ Ánh nhất phẩm.

Tắt xe.

Anh liếc nhìn tòa nhà chọc trời từ ô cửa sổ của xe hơi, ngón tay lấy một điếu thuốc khác châm lửa.

Các đốt ngón tay cứng rắn xoa xoa huyệt thái dương có chút mệt rã rời, trong đầu xẹt qua gương mặt đong đầy nước mắt của Cố Hạnh Nguyên.

Sau đó, anh đặt điếu thuốc lên đôi môi mỏng của mình, hít một hơi thật mạnh.

Làn khói mập mờ…

Anh lái xe lượn tầm vài vòng, mới khiến cho cảm xúc tức giận của mình dần dần bình tĩnh trở lại.

Từ lúc sinh ra cho đến bây giờ, trong trí nhớ của anh, anh vẫn luôn là một người có hình tượng tao nhã, bình tĩnh, tự chủ, anh chưa bao giờ mất đi sự tự chủ giống như tối ngày hôm nay.

Anh thừa nhận rằng khi anh lái xe đến gần nhà của cô, khi mà anh nhìn thấy cô ngồi xe của người đàn ông đó về nhà, không chỉ nói lời tạm biệt mà còn bị người ta ôm ấp ở trong lòng, hôn mà cũng không phản kháng. Nếu như không phải sự bình tĩnh của anh đã được tôi luyện trong nhiều năm, suýt chút nữa anh đã lấy cây gậy đánh gôn đập thẳng vào cửa kính ô tô của người ta.

Người phụ nữ Cố Hạnh Nguyên này, quả nhiên đã phá vỡ mọi kỷ lục của anh.

Ngón tay thon dài sạch sẽ kẹp một điếu thuốc, hít một hơi thật mạnh.

Kể từ lúc mà anh quyết định đưa cô về lâu đài Barcelona, từ lúc mà anh quyết định tặng cho cô sợi dây chuyền bằng thép cao cấp quý giá bao năm, anh đã tuyên bố chủ quyền của mình đối với cô.

Một tia ảo não phất qua trong mi tâm lạnh lùng của anh, nhìn lướt qua ngôi sao ở trên bầu trời, sao cô lại không nghe lời và trầm tĩnh giống như Sunny?

Lần nào cũng vậy, cô không ngoan ngoãn, cô không nghe lời, thậm chí ngày càng đối nghịch với anh, không làm anh tức chết thì tuyệt đối không bỏ qua!

Hút một hơi cuối cùng, sau đó lại dụi tắt đầu mẫu thuốc vào trong cái gạt tàn thuốc.

Giống như đang bóp tắt cảm giác mất khống chế đó của anh.

Mở cửa xe ra, lần này anh không hề do dự tí nào bước đi lên lầu cao nhất của Dạ Ánh nhất phẩm.

Mọi người đều nói, trên đời này kể từ khi có các tòa nhà cao tầng xuất hiện, khoảng cách giữa con người và bầu trời được kéo gần lại với nhau, nhưng mà lại xa vời.

Tô Ánh Uyển ngồi một mình trên chiếc ghế dài trên sân thượng.

Thân thể cuộn lại thành một cục, ngơ ngác ngước nhìn bầu trời đen tối bao la.

Nước mắt dường như hết khô rồi lại ướt, ướt rồi lại khô.

Sau đó…

Một người đàn ông với vóc dáng thon dài, lẳng lặng ưu nhã đứng sừng sững ở trước mặt của cô ta, chặn mất ánh mắt đang ngửa lên nhìn bầu trời của cô ta.

Trong nháy mắt, nước mắt như vỡ đê.

“Thiện…” Trong tiếng nói nghẹn ngào của Tô Ánh Uyển có sự mừng rỡ bất ngờ, càng có nhiều hơn chính là bi thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK