Ông cụ Bắc Minh và Giang Tuệ Tâm thấy Bắc Minh Thiện săn sóc với Cố Hạnh Nguyên như vậy thì rất là bất mãn.
Thị trưởng Bùi và Bùi Huyền Kim ngồi bên bàn cũng càng lúc càng khó coi.
Hai vợ chồng anh cả Bắc Minh, Bắc Minh Triều Lâm thì yên lặng ăn cơm, họ vốn nhát gan nên ở những trường hợp như vậy, trước giờ họ không dám lên tiếng.
Diệp Long thì lại ăn cơm trắng, ăn không biết ngon…
Không khí trên bàn ăn hôm nay rất lạ thường.
Chỉ có người không tim không phổi như Bắc Minh Đông mới ăn sạch sành sanh ngon lành, vừa ăn vừa khen ngon: “Ôi, ngon hơn nhiều đồ ăn nhanh ở trường quay mà tôi vẫn thường dùng.”
Giang Tuệ Tâm liếc nhìn con trai mình, bà không khỏi thở dài, khi nào thì Đông Đông của bà mới tiến bộ được đây.
“Hạnh Nguyên, ăn nào…” Bắc Minh Thiện còn chưa nói xong, đột nhiên…
Rầm!
Ông cụ Bắc Minh đột nhiên vỗ bàn mạnh một tiếng, cắt ngang lời anh.
Mấy người ở đây cũng sợ đến run người.
“Làm càn! Thằng hai làm gì vậy, rốt cuộc trong mắt con có còn ông già này không?” Ông cụ Bắc Minh không thể nhịn được nữa, ông hét lên ngay trước mặt mọi người: “Con còn dẫn bạn gái con về. Còn ra thể thống gì nữa. Chẳng lẽ cháu muốn khoe khoang mình phong tao thế nào? Muốn làm ta tức chết?”
Bắc Minh Thiện lạnh lùng nhìn cha mình, từ tốn để đũa xuống rồi lấy khăn tay ra nhàn nhã lau miệng: “Ba nói nghiêm trọng quá, con chỉ muốn chính thức giới thiệu với mọi người, cô ấy cũng không phải là bạn gái mà là người phụ nữ của con- Cố Hạnh Nguyên.”
Giọng điều của anh rất bình tĩnh nhưng lại như một quả bom nổ tung trong tim tất cả mọi người.
Ông cụ Bắc Minh xanh cả mặt, Giang Tuệ Tâm cũng bất giác nhíu mày.
Hai vợ chồng Bắc Minh Triều Lâm kinh ngạc xong thì cũng thở phào nhẹ nhõm. May quá, họ sợ Diệp Long sẽ lấy người phụ nữ không rõ lai lịch này lắm.
Sắc mặt Diệp Long tái nhợt.
Cha con thị trưởng Bùi thì cứng đờ một lúc không nói được câu nào.
Cố Hạnh Nguyên không ngờ Bắc Minh lại tuyên bố, giới thiệu mình ngay trước mặt người nhà anh như vậy.
Nhưng mà hàm nghĩa sau mấy chữ người đàn bà của tôi lại khiến lòng cô không rung động nổi.
Trên sống lưng lại thấy lạnh buốt hơn, cô đưa mắt nhìn vẻ mặt của Diệp Long, lẽ nào Bắc Minh Thiện muốn dùng phương thức này để khiến Diệp Long hết hy vọng hoàn toàn với cô sao?
“Khụ khụ khụ…”Bắc Minh Đông phản ứng lại đầu tiên, suýt nữa thì sặc, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, anh ta cười ha ha nhìn Bắc Minh Thiện: “Này Bắc Minh Nhị, không tệ nhé, còn đào được góc tường của thằng cháu Diệp Long. Cái này đúng là sự kiện cướp dâu nổi danh trong lịch sử của Đường Minh Hoàng thời hiện đại, chỉ có điều là chú cướp cháu dâu?”
“Vô liêm sỉ!” Ông cụ Bắc Minh vứt hết mặt mũi trước mặt hai cha con thị trưởng Bùi, lớn tiếng quát.
Bắc Minh Thiện lạnh lùng liếc nhìn ba mình, khóe miệng hơi nhếch lên, anh nói tiếp: “Nếu ba dễ bị tức chết như vậy thì chỉ e ba đã bị thằng ba làm cho tức chết từ lâu rồi.”
“Bắc Minh Nhị.” Bắc Minh Đông lo lắng liếc nhìn ông cụ Bắc Minh: “Tối nay anh gọi người nhà về ăn cơm mà, tự nhiên vô duyên vô cớ kéo tôi xuống nước làm gì?”
Bắc Minh Thiện nhíu mày, nhìn lướt qua sắc mặt tái xanh của cha con thị trưởng Bùi, anh dừng một chút rồi mới lên tiếng: “Nếu mọi người đã no cả rồi thì giờ ta nói chuyện chính đi. Thị trưởng Bùi, ông định tổ chức hôn lễ vào ngày nào?”
Mọi người lại khiếp sợ!
Vừa nãy Bắc Minh Thiện còn săn sóc gắp đồ ăn cho Cố Hạnh Nguyên, giờ lại nói đến chuyện kết hôn với Bùi Huyền Kim rồi? Rốt cuộc là sao đây?
Thị trưởng Bùi kinh ngạc không thôi, nhưng ông cũng bình tĩnh lại rất nhanh, vội nở nụ cười rồi gật đầu: “Vậy à, Thiện không nói sớm một chút, mọi người không phải hiểu lầm đúng không nào? Hôn sự của hai người thì tôi chỉ mong tổ chức càng nhanh càng tốt, trước khi tôi tổng tuyển cử thì càng vui.”
Thị trưởng Bùi suy nghĩ một chút rồi nhìn về phía ông cụ Bùi: “Quyết định làm tháng này luôn đi. Anh Chính thấy sao?”
Ông cụ Bắc Minh vừa nghe thì vui mừng khôn xiết, ông gật đầu đồng ý: “Được, cuối tháng này đi. Tôi đồng ý!”
Đang lúc mọi người còn tưởng rốt cuộc Bắc Minh Thiện cũng chịu cưới Bùi Huyền Kim thì Cố Hạnh Nguyên lại thấy hoảng sợ… bởi vì cô không tin nổi, Bắc Minh Thiện sẽ đồng ý cuộc hôn nhân này! Ngay cả chuyện mà Tô Ánh Uyển còn không làm được, vậy mà Bùi Huyền Kim lại có thể hay sao?
“Này, chiêu này của anh hay thật đấy!” Bắc Minh Đông nhìn Cố Hạnh Nguyên một chút rồi lại nhìn Bùi Huyền Kim đang thẹn thùng, anh ta sợ hãi thốt lên, sau đó mờ ám nháy mắt với Bắc Minh Thiện mấy cái: “Cái này gọi là xoay trái quay phải à? Thê thiếp đều ôm cả hay sao, cá nước giao hòa đến khi hửng sáng, Bắc Minh Nhị, xem ra anh nên bồi bổ sức khỏe nhiều vào.”
“Yến Yến.” Giang Tuệ Tâm liếc con trai một cái: “Con bớt bớt lại đi.”
Bắc Minh Thiện nghe Bắc Minh Đông nói xong thì hơi cong môi lên, nở nụ cười rất nhẹ…
“Thằng ba này, cậu đóng phim nhiều quá nên có thêm lời kịch hả, người cũng thanh cao hẳn. Chỉ có điều cậu nói sai rồi. Tôi chỉ có thiếp không có thê, người muốn kết hôn mà tôi vừa nói là cháu cả Diệp Long mà…”
“Hả?”
“Sao?”
Tất cả mọi người lại khiếp sợ! Rầm rầm rầm, như thể có mấy tiếng sấm chớp ầm ĩ nổ vang ở nhà Bắc Minh.
Ngón tay Cố Hạnh Nguyên run lên, vậy là chỉ vì muốn Diệp Long cắt dứt hoàn toàn suy nghĩ với cô mà tước đoạt cả hạnh phúc của Diệp Long hay sao? Lần này cô cũng hiểu được Bắc Minh Thiện tàn nhẫn như thế nào.
“Vô liên sỉ! Thằng hai, con có ý gì?” Ông cụ Bắc Minh không bình tĩnh nổi.
“Bắc Minh Thiện, cậu định lừa tôi à?” Khuôn mặt của thị trưởng Bùi vặn vẹo.
“Thiện….” Bùi Huyền Kim rưng rưng nước mắt.
“…” Giang Tuệ Tâm không thèm nhìn ai mà chỉ nhìn chằm chằm Cố Hạnh Nguyên, lòng vương trăm mối.
“Ôi trời…” Bắc Minh Đông lại đang thảng thốt.
“…” Còn vẻ mặt Diệp Long thì không còn chút máu, anh ta vẫn giữ im lặng, nhưng giờ rốt cuộc cũng không nhịn được phải gầm lên: “Chú hai, trong lòng chú không muốn thì chú cũng không có quyền ép tôi làm như vậy!”
Bắc Minh Thiện lạnh lùng nhìn lướt qua những người đang trợn mắt nhìn anh, anh đưa tay lên, sau đó gọi Hình Uy phía sau lưng: “Đưa đồ lại đây.”
Hình Uy gật gù, vội vàng mang tài liệu đã chuẩn bị từ lâu, đưa một bản đến trước mặt vợ chồng Bắc Minh Triều Lâm.
Bắc Minh Thiện lau tay rồi ung dung nói…
“Đây là giấy nhượng lại 20% cổ phần mà ba từng ký cho tôi, bây giờ tôi cho mấy người, ngoài ra, công trình Ánh cũng chuẩn bị giao cho Diệp Long đảm nhận. Hai điều kiện này cộng lại cũng ít nhất phải hơn nghìn tỉ, anh cả Bắc Minh à, con trai anh có nên cưới người vợ này không?”
Bắc Minh Triều Lâm nhanh chóng lướt nhìn tập tài liệu, đôi mắt trợn tròn còn hơn cả chuông đồng, ông ta không dám tin, nhìn về phía Bắc Minh Thiện: “Cậu hai, cậu cho 20% cổ phần mà còn muốn giao lại công trình Ánh cho Diệp Long sao? Anh không nghe nhầm chứ? Hơn nghìn tỉ… trời ơi… Diệp Long, con lấy người vợ này cũng đáng giá lắm!”
Lời của Bắc Minh Triều Lâm vừa mới dứt, nó chẳng khác nào một phán xét tử hình với Diệp Long.
Đúng là bản tính con người, trước lợi ích to lớn đặt ra trước mắt thì hôn nhân có tính là gì đâu?
Đột nhiên Cố Hạnh Nguyên có chút không đành lòng, nếu không phải vì cô, Bắc Minh Thiện cũng không chèn ép Diệp Long đến mức này….
Rầm!
Lần này đến lượt thị trưởng Bùi vỗ bàn thật mạnh.
“Bắc Minh Thiện! Cậu quá đáng lắm! Cậu nghĩ muốn đưa con gái của tôi cho ai thì cho có phải không?” Khuôn mặt già nua của thị trưởng Bùi đỏ ửng, khí thế đó như thể hận không thể đánh nhau với người kia.
Nhưng vẻ mặt của Bắc Minh Thiện vẫn rất tự nhiên, không chút sợ hãi, anh lười biếng nhìn Hình Uy.
Hình Uy lập tức hiểu ý, lấy một bản tài liệu khác đưa tới trước mặt thị trưởng Bùi.
“Thị trưởng Bùi cứ bình tĩnh, đừng nóng, xem kỹ tài liệu này đi đã.” Bắc Minh Thiện lạnh lùng, khóe môi cong lên thành nụ cười giễu cợt.
Quả nhiên, thị trưởng Bùi lật từng tờ giấy ra xem, vẻ mặt dần tái xanh.
“Đồ đê tiện! Bắc Minh Thiện, cậu hèn hạ lắm! Cậu tưởng mình có được tài liệu mật này thì có thể uy hiếp được tôi à?” Thị trưởng Bùi tức giận đến mức run rẩy chân tay.
Thực ra, sau khi xem xong nội dung chi tiết của tài liệu này, ông cũng đoán được nó có thể kéo ông xuống khỏi vị trí thị trưởng này, còn có thể tống ông vào ngục, cho nên ông ta mới điên cuồng hét lên như giãy giụa sắp chết.
Bắc Minh Thiện nhíu mày lại, mỉm cười: “Đương nhiên, thị trưởng Bùi không thể bị uy hiếp rồi. Chỉ có điều tổng tuyển cử sắp tới, ông không thể để xảy ra chút sai lầm vậy nhỉ? Tôi không chắc tài liệu này mà bất cẩn để lộ ra ngoài thì hậu quả sẽ thế nào…” “Bắc Minh Thiện! Rốt cuộc cậu muốn như thế nào?” Thị trưởng Bùi thẹn quá hóa giận, một tay ông ta tức tối xé rách cả tập tài liệu đó: “Cậu khổ tâm làm nhiều chuyện như vậy, đơn giản chỉ vì muốn con gái tôi phải gả cho cháu trai của cậu chứ gì! Được, tôi gả!”
“Ba!” Bùi Huyền Kim nhìn cha mình không thể nào tin nổi.
“Ôi, thị trưởng Bùi đừng nói như oan ức vậy chứ, tốt xấu gì cháu chắt nhà Bắc Minh chúng tôi cũng là dòng dõi ngàn tỉ đấy, cưới thiên kim nhà Thị trưởng Bùi thì cũng đâu phải trèo cao.” Bắc Minh Thiện trào phúng cong môi.
Cố Hạnh Nguyên cảm giác lạnh từ đầu đến chân.
Ở trên bàn ăn này, lần thứ hai những người cha người mẹ đáng ghê tởm như vậy. Cô không khỏi đau lòng thổn thức vì Diệp Long hoặc là vì Bùi Huyền Kim.
Nhưng mà cô cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Bắc Minh Thiện làm như vậy, nhìn anh từng bước tước đoạt hạnh phúc của từng người… Cô mới giật mình hiểu ra, anh nói đúng, anh cưng chiều cô như vậy đáng quý biết bao… nhưng cũng làm người ta thấy sợ, bởi vì người đàn ông này là ma quỷ, anh đâu có trái tim…
Mặc dù ông cụ Bắc Minh chỉ biết phùng mang trợn mắt nhìn Bắc Minh Thiện, nhưng khi nghe thấy hai bên cha mẹ của Diệp Long và Đại Nhi đồng ý, ông lại không tiện nói gì nữa.
Ông chỉ nhìn Thị trưởng Bùi một chút, bất đắc dĩ lắc đầu: “Ông Bùi à, xin lỗi ông…”
Sau đó ông cụ nhìn Diệp Long với vẻ mặt như tro tàn: “Cháu à, ông nội có lời muốn nói, những năm qua ông nội khiến cháu phải uất ức rồi…”
Thế là chuyện thông gia của hai nhà Bắc Minh và Bùi được quyết định như vậy.
Một bữa cơm vui vẻ lại như trở thành tang sự, ai nấy đều mặt mày ủ rũ.
Chỉ có một mình Bắc Minh Thiện, vui vẻ, sung sướng tràn trề…
Trên lầu, trong phòng của Trình Trình.
“Đói bụng quá, đói bụng quá, đói bụng á đi…”
Dương Dương nằm nhoài trên giường, ôm bụng mệt mỏi lăn qua lăn lại, miệng thì than đói như Đường Tăng niệm kim.
Trình Trình cởi lớp ngụy trang nặng nề xuống, sau khi tắm rửa sạch sẽ, cậu bé cũng ngồi bên mép giường, yên lặng đọc sách.
Chỉ là tiếng rên như muỗi của Dương Dương làm tai cậu bé ong ong, khiến người ta khó mà chịu nổi. Cậu liếc nhìn Dương Dương một chút: “Đói bụng thì đi tìm Bối Lạp mà chơi, đừng rên rỉ ở đây nữa, anh cũng đói…”
“Hư! Hây ya!” Dương Dương trở mình xuống giường, cậu nhóc bò dậy, đôi mắt sáng bừng: “Sao em lại quên mất Trái Banh nhỉ! Em đi tìm nó đây!”
Trình Trình còn không buồn nhìn Dương Dương một cái, cậu cau mày, đọc sách: “Đừng chạy lung tung ra ngoài, nhân tiện mang Bối Lạp tới, anh phải huấn luyện cho nó làm sao để chui vào túi hành lý mới được.”
“Ôi? Bắc MinhTrình Trình anh muốn đưa Bối Lạp ra nước ngoài à?” Dương Dương vừa nghe đã sáng bừng hai mắt: “Anh có thể đóng gói em vào túi mang đi không? Em nhớ tôm hùm châu Úc lắm…