CHƯƠNG 396: TRỢ LÝ ĐẶC BIỆT ĐẾN RỒI
Không chỉ vậy Hình Uy cũng có bàn làm việc của mình, chỉ có điều chỗ làm việc của anh ta là vẫn ở trong phòng làm việc của Bắc Minh Thiện.
“Thế nào? Bây giờ cậu không còn là tùy tùng của tôi nữa mà đã trở thành trợ lý đặc biết của tôi rồi. Đương nhiên cũng có thực quyền nhiều hơn. Lần này thì cậu có thể xứng đôi với ngôi sao nổi tiếng kia của cậu rồi chứ?” Sau khi tan họp, Bắc Minh Thiện trở về phòng làm việc của mình, chỉ vào cái bàn làm việc mới kê thêm chếch bên cạnh bàn làm việc của anh nói.
“Cảm ơn chủ nhân, chức trợ lý đặc biệt này đối với em mà nói đã rất cao rồi. Em chỉ sợ em không làm được.” Hình Uy nhìn chiếc bàn làm việc thuộc về mình kia, trong lòng lòng lại bắt đầu bồn chồn .
Bắc Minh Thiện đưa tay vỗ vai anh: “Cậu cứ thoải mái ngồi ở vị trí này, với năng lực của cậu chắc chắn sẽ làm rất tốt. Thật ra tôi nên giao cho cậu vị trí này từ lâu rồi, chỉ là tôi mãi không có thời gian suy nghĩ đến việc của cậu.”
Bắc Minh Thiện nói xong thì ngồi xuống chỗ của mình, sau đó ngẩng đầu nói với với Hình Uy: “Được rồi, bổ nhiệm cũng xong rồi, mọi chuyện sau này đều là dựa vào năng lực của cậu đấy.”
Hình Uy gật đầu nhìn xuống lịch trình hôm nay. Trước hết là sắp xếp người đi đến tập đoàn Gia Mậu giao bản thiết kế mà hôm qua Bắc Minh Thiện đã chọn xong.
Ngày mai sẽ ra tòa. Hình Uy suy nghĩ một hồi rồi nói với Bắc Minh Thiện: “Chủ nhân, ngày mai mở phiên tòa rồi, em nghĩ anh vẫn không nên đi, để em đi là được rồi.”
Bắc Minh Thiện suy nghĩ hồi rồi nói: “Không cần đâu, tôi thấy vẫn là tôi nên đi đến đó một chuyến xem sao.”
Hình Uy gật đầu, sau đó cầm điện thoại lên gọi điện cho Vân Chi Lâm: “Anh Vân, ngày mai chủ nhân quyết định đích thân đến dự phiên tòa, các anh xem có cần chuẩn bị gì không?”
Lúc này Vân Chi Lâm mới vừa đuổi luật sư Vương đi. Anh ta vừa nghe được Bắc Minh Thiện muốn đến tham dự phiên tòa thì cảm thấy hơi bất ngờ.
Anh ta cầm ống nghe nhìn Cố Hạnh Nguyên đang đứng bên cạnh, sau đó lắc đầu nói: “Không có vấn đề gì, ngày mai tôi sẽ đảm nhận vai trò luật sư của anh Bắc Minh.”
Hình Uy gật đầu: “Luật sư Vân, tối qua cô chủ đã nói với chủ nhân rồi, không có bất kỳ vấn đề gì. Còn chuyện phiên tòa ngày mai, các người cứ xem đó mà chuẩn bị đi.” Anh ta nói xong liền cúp điện thoại.
“Anh giao những thứ này trở về.” Bắc Minh Thiện nói, sau đó tiện tay chỉ vào một xấp bản thiết kết đặt ở góc bàn.
Hình Uy gật đầu: “Được rồi chủ nhân, em sẽ giao đi ngay.” Nói xong, anh ta dọn dẹp sơ qua những thứ trên bàn làm việc của mình.
Bắc Minh Thiện đứng dậy để bản thiết kế vào một cái rương, sau đó xoay lưng dẫn người rời khỏi phòng làm việc.
Phòng thiết kế vẫn bình tĩnh như thường ngày, hôm qua lão Dư đã đưa tất cả bản thiết kế của cả phòng cho Bắc Minh Thiện.
Bây giờ những người trong phòng thiết kế đều đang trong tâm trạng thấp thỏm, ai cũng muốn dùng thiết kế của mình đại diện cho công ty đi tham gia đấu thầu nhưng lại trong lòng lại không có lòng tin.
Trong số đó, chỉ có Diệp Long là tỏ ra rất thoải mái và tự nhiên, trên bàn làm việc của anh ta đặt một tách cà phê mua ở Starbucks.
Mặc dù cà phê ở đó không phải là loại thượng hạng, nhưng nó ngon hơn nhiều so với cà phê hòa tan được pha chế trong phòng trà nước.
Lúc này, cửa phòng thiết kế bị mở ra, Hình Uy ôm theo một cái rương xoay người bước vào phòng làm việc của trưởng phòng.
Chủ quản Dư vội vàng đứng lên, cười rạng rỡ: “Trợ lý Hình anh đến rồi.”
Hình Uy gật đầu, đi tới trước bàn làm việc của ông ta đặt cái rương lên bàn làm việc của ông ta.
“Trợ lý Hình, đây là gì vậy? Sao đích thân anh lại mang thứ đồ nặng như vậy đến đây? Chỉ cần anh gọi điện, tôi sẽ lên lấy.” Chủ quản Dư nhanh chóng đứng lên, cười rạng rỡ dùng hai tay nhận lấy cái rương.
Mặc dù trước đây, khi nhìn thấy Hình Uy ông ta cũng gật đầu chào hỏi nhưng bây giờ thì khác, anh ta đã trở thành trợ lý đặc biệt của Bắc Minh Thiện rồi.
Đừng nhìn tên gọi chức vụ này không dễ nghe như chủ quản nhưng thực quyền trong tay và mức độ thân thiết với chủ tịch còn hơn cả chủ quản.
Hình Uy vẫn là không quen với thái độ lấy lòng như vậy: “Chủ quản Dư không cần khách sáo như vậy.”
Trong lúc nói anh ta chỉ vào cái rương nói: “Bản vẽ thiết kế mà phòng anh đưa đến đã được thẩm duyệt vào hôm qua rồi. Chủ tịch Bắc Minh lựa từ trong đó ra một bản, sáng sớm nay tôi đã sai người giao tới tập đoàn Gia Thịnh rồi. Những bản vẽ thiết kế còn lại đều ở chỗ này, lát nữa bảo các đồng nghiệp đến đây lấy thiết kế của mình đem về đi.”
Chủ quản Dư gật đầu: “Trợ lý Hình xin phép cho tôi mạo muội hỏi một câu, có phải chủ tịch Bắc Minh đã lựa chọn phương án thiết kế của cậu chủ Bắc Minh không?”
Hình Uy liếc mắt nhìn ông ta: “Thiết kế của cậu chủ Long không được chọn mà là chọn của ông.”
Câu trả lời này khiến chủ quản Dư cảm thấy bất ngờ. Diệp Long là cháu trai của chủ tịch Bắc Minh, sao có thể không chọn của cậu ta chứ? Tuy trong lòng ông ta nghi ngờ nhưng cũng không dám hỏi.
Hình Uy nhìn dáng vẻ của ông ta liền biết ông ta đang suy nghĩ gì, anh ta chỉ hờ hững nói: “Trong số những phương án thiết kế chỉ có thiết kế của ông là có vẻ ổn thỏa. Thiết kế của cậu chủ Long đương nhiên rất tốt nhưng lại ít một phần trầm tĩnh, nhiều thêm một phần nóng nảy.” Nói tới đây, Hình Uy còn quay đầu nhìn xuyên qua cửa sổ bằng thủy tinh của phòng làm việc, nhìn chỗ ngồi của Diệp Long cách đó không xa.
“Được rồi, chúng ta không nói chuyện nữa. Tôi còn việc khác phải làm, đi trước đây.” Sau khi nói xong Hình Uy quay người rời khỏi văn phòng.
Hình Uy đến phòng làm việc, Diệp Long ngồi ở chỗ của anh ta cũng đã nhìn thấy. Nhìn thấy cái rương trong tay Hình Uy, anh ta cũng đoán được tám chín phần rồi.
Anh ta hơi mỉm cười. Anh ta tràn ngập tự tin với mẫu thiết kế của mình, được chọn trúng là điều chắc chắn.
Sau khi tiễn trợ lý Hình đi, chủ quản Dư nhìn chiếc rương đựng bản vẽ thiết kế trên bàn, nhất là bản vẽ đặt trên cùng của Diệp Long, ông ta không khỏi âm thầm thở dài.
Nếu nói chủ tịch Bắc Minh chọn dùng thiết kế của cậu chủ Diệp Long thì còn dễ nói, đằng này bây giờ lại không chọn của anh ta. Đây không phải là tưới thêm một thùng dầu lên mối quan hệ vốn đã chẳng ra sao của bọn họ sao?
Chủ quản Dư bị kẹt giữa hai chú cháu bọn họ đúng là cảm thấy cực kỳ áp lực. Làm không tốt lại giống như mấy lần trước nữa, cậu chủ Diệp Long sẽ làm ầm ĩ đến phòng họp.
“Cốc cốc…”
Trong lúc chủ quản Dư vẫn còn rầu rĩ thì cửa phòng làm việc của ông vang lên tiếng gõ cửa.
Thật ra lúc Hình Uy đi ra ngoài, anh ta vẫn chưa đóng cửa.
Chủ quản Dư ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Diệp Long đang cầm ly cà phê đứng ở cửa.
Ông ta khẽ cau mày, đúng là lo sợ điều gì sẽ gặp phải điều đó mà.
“Ha ha, cậu chủ Diệp Long đến rồi à? Không biết cậu đến đây có việc gì không?” Vẻ mặt chủ quản Dư mỉm cười cứng ngắc.
Diệp Long liên tục dùng thìa khuấy cốc cà phê: “Tôi chỉ là tới để hỏi không biết chủ quản Dư đã nộp thiết kế hôm qua chưa?”
Quả nhiên, cậu ta vẫn là đến để hỏi việc này.
Chủ quản Dư gật đầu nói: “Cậu chủ Diệp Long, hôm qua tôi đã nộp rồi, nếu không thì trợ lý Hình mới sáng sớm sẽ không giao đồ về tận cửa đâu?”
“Trợ lý Hình?” Diệp Long cũng cảm thấy bất ngờ, lúc nào thì Hình Uy lại có thêm chức vụ này rồi?
“Ồ, chính là như vậy. Hôm nay, chủ tịch Bắc Minh đã thông báo trong cuộc họp.” Chủ quản Dư dè dặt nói. Bởi vì tuy Diệp Long là một trong những cổ đông nhưng lại không thông báo cho cậu ta biết.
Diệp Long gật đầu: “Là thế à? Vậy thiết kế của ai có vinh hạnh được chủ tịch Bắc Minh chọn trúng vậy?”
“Cậu chủ Diệp Long, chủ tịch Bắc Minh đã chọn thiết kế của tôi hơn nữa đã giao đến tập đoàn Gia Thịnh rồi.” Chủ quản Dư vừa nói vừa hồi hộp lo sợ.
Diệp Long vừa nghe đã nhíu mày nhưng anh lại hoàn toàn không nổi nóng: “Ha ha, xem ra tay nghề của chủ quản Dư đúng là hơn tôi một bậc rồi.”
Chủ quản Dư nhìn nụ cười trên mặt Diệp Long không hiểu tại sao sống lưng anh ta lại cảm thấy ớn lạnh: “Cậu chủ Diệp Long quá khen rồi. Hôm qua tôi đã xem qua thiết kế của cậu, thật ra người càng thích hợp được lựa chọn nên là cậu chủ mới đúng.”
“Chọn ai hay không chọn còn không phải dựa vào sở thích của chủ tịch Bắc Minh sao? Bỏ đi, nếu không được lựa chọn vậy tôi sẽ lấy thiết kế của tôi về.” Diệp Long cũng không đợi chủ quản Dư đồng ý đã lấy thiết kế ra, sau đó xoay người rời đi.
Khi anh ta ra tới cửa thì quay đầu lại nói một câu: “Tôi có việc đi ra ngoài, buổi sáng coi như tôi xin nghỉ phép.”
Chủ quản Dư ước gì có thể đuổi ông ôn thần này đi ngay lập tức ấy chứ: “Được, được. Cậu chủ Bắc Minh, cậu cứ lo nghỉ đi, không cần phải xin phép với tôi.”
Diệp Long bĩu môi, cười khinh bỉ. Ở nơi này còn có ai dám ngăn cản đường đi của anh ta.
Anh ta mang theo bản vẽ, lái xe rời khỏi tập đoàn Bắc Minh thị, chạy về phía công ty Gia Mậu.
Diệp Long rất không phục cách làm của Bắc Minh Thiện. Anh ta cho rằng thiết kế của mình chưa nói đến chất lượng như thế nào nhưng có thể ngang ngửa với thiết kế của chủ quản Dư.
Nếu Bắc Minh Thiện đã muốn gạt anh ta ra, vậy thì đích thân anh ta sẽ mang thiết kế đến đó. Sở dĩ anh ta làm như vậy là vì muốn để cho Bắc Minh Thiện đừng xem thường anh ta.
Diệp Long vừa rời đi thì điện thoại trên bàn làm việc của Hình Uy đã vang lên.
“A lô, có chuyện gì không?”
Bên kia đầu điện thoại truyền đến giọng nói của chủ quản Dư: “Trợ lý Hình, cậu chủ Diệp Long đã mang bản vẽ thiết kế của cậu ta rời đi rồi.”
“Ừm, tôi biết rồi.” Hình Uy nói xong thì cúp điện thoại.
Hình Uy nhìn Bắc Minh Thiện đang cúi đầu phê duyệt hồ sơ nói: “Chủ nhân, cậu chủ Diệp Long mang theo bản vẽ rời đi rồi.”
Bắc Minh Thiện dừng bút trong tay lại, khóe miệng hơi cong lên: “Thằng nhóc này không thay đổi tính tình. Bỏ đi, cứ để nó đi đi.”
Diệp Phong lái xe qua lại ở phố lớn ngõ nhỏ, rất nhanh đã đứng dưới tòa nhà của tập đoàn Gia Mậu.
Anh ta vội vàng bước vào đại sảnh, đến quầy lễ tân nói: “Xin chào, tôi đến từ tập đoàn Bắc Minh thị. Ở đây tôi có một bản vẽ muốn đưa cho chủ tịch La xem qua.”
Lúc này nhân viên lễ tân đang cúi đầu chơi điện thoại.
Nghe được có người nói chuyện, cô ta căng mặt ngẩng đầu lên liền nhìn thấy có một người đàn ông cao ráo tuấn tú đang đứng trước mặt cô ta.
Vốn dĩ cô ta ôm một bụng lửa giận nhưng khi nhìn thấy Diệp Long, lập tức tâm trạng của cô ta tốt hơn không ít. Cô ta hơi mỉm cười nói: “Anh à, xin hỏi anh có chuyện gì không?”
Diệp Long cũng mỉm cười, khẽ nói với cô ta: “Chào cô, tôi ở tập đoàn Bắc Minh thị. Lần này tôi đến đây là để gửi bản vẽ thiết kế cho chủ tịch La.”
Nhân viên lễ tân nhíu mày: “Sáng nay tập đoàn Bắc Minh thị đã gửi đến một bản, chủ tịch La đã nhận lấy và đem theo đi họp rồi. Phỏng chừng bây giờ bọn họ đang thảo luận về nó đấy.”
“Cô à, cô có thể giúp tôi thông báo cho ông ấy biết một tiếng được không? Bản thiết kế này đối với tôi rất quan trọng.”
Nhân viên ở quầy lễ tân nhìn vẻ mặt sốt ruột của người đàn ông trước mặt, dù muốn giúp anh ta nhưng rốt cuộc chức vụ của cô ta quá thấp không thể giúp gì được: “Anh à, rất xin lỗi, tôi không thể giúp anh được.”
“Cảm ơn.” Diệp Long nghe vậy nhất thời trong lòng đã nguội đi phân nửa.
Anh ta xoay người cầm bản vẽ rời khỏi quầy lễ tân, vừa đi vừa nghĩ. Ngay lúc anh ta định bước ra khỏi cửa tập đoàn Gia Mậu, đột nhiên anh ta muốn đánh cược một lần, xông thẳng vào phòng họp.
Nghĩ tới đây, anh ta xoay người lại trở lại, sau khi ngẩng đầu liếc nhìn sơ đồ phân bố tầng lầu xong, anh ta liền đi về phía thang máy, sau đó bước vào thang máy đi lên phòng họp trên lầu tám.
Vừa ra khỏi thang máy anh ta liền thấy cửa phòng họp đóng chặt, có hai người đứng ở hai bên cửa, vươn tay chặn đường của Diệp Long.
“Anh à, nơi này đang họp. Nếu không có chuyện gì thì xin mời anh hãy trở về đi.”