CHƯƠNG 333: MƯU KẾ NHỎ CỦA DƯƠNG DƯƠNG
Giọng điệu đã hoà hoãn một chút: “Bạn Cố Dương Dương, vừa nãy cô hơi nặng lời với em, không làm em sợ chứ. Thật ra cô và em giống nhau, trong lòng đều đang căng thẳng, có lẽ cả hai cô trò mình đều căng thẳng.”
Dương Dương ngước đầu nhìn cô Lý: “Cô giáo, cô còn căng thẳng hơn cả em ạ?
Cô Lý gật đầu: “Đây là vở kịch thiếu nhi đầu tiên cô làm đạo diễn kể từ khi cô vào trường. Giống như em vậy, vở kịch này đều là lần đầu tiên của cô trò mình. Nên cô hy vọng, cô trò mình cùng nhau cố gắng nhé.”
Cố Dương Dương nghe lời cô gật nhẹ đầu.
Nhận được phản hồi của Dương Dương, cô Lý đứng ra: “Vậy buổi tập hôm nay dừng tại đây, bạn Cố Dương Dương, Triệu Tịnh Di trở về nghỉ ngơi cho tốt, bảo đảm có một tinh thần tốt cho buổi ngày mai.”
Cố Hạnh Nguyên bước lên khán đài, vẻ mặt áy náy nói: “Xin lỗi cô giáo, Dương Dương đã làm kịch thiếu nhi thành như vậy, người làm phụ huynh như tôi xin chân thành xin lỗi cô.”
Cô Lý cười gượng, xua xua tay: “Cô Cố, cô không cần nói vậy đâu, cũng giống như vừa rồi tôi và bạn Cố Dương Dương vậy, chúng tôi đều là lần đầu tiên tiếp xúc kịch thiếu nhi. Tôi nghĩ mình về sau sẽ tiếp tục tổ chức để tích luỹ thêm kinh nghiệm.”
Cố Hạnh Nguyên đương nhiên biết “Kinh nghiệm” trong miệng cô Lý ám chỉ cái gì, cô chỉ đành cười lúng túng cho qua.
Triệu Tịnh Di đối với biểu hiện này của Cố Dương Dương có vẻ không hài lòng, bé kéo tay Dương Dương rồi nói: “Dương Dương, không cần quá lo lắng, cậu luôn là người cừ nhất trong lòng tớ, cố lên!”
Trên đường trở về nhà Vân Chi Lâm, trong xe taxi bao trùm bởi sự tĩnh mịch, tài xế thông qua kính chiếu hậu nhìn cặp mẹ con cúi đầu không nói tiếng nào, trên người họ, toát lên từng luồng khí lạnh, khiến anh ta không kìm được run cầm cập.
“Tinh tong…”
Chuông cửa nhà Vân Chi Lâm vang lên lần nữa.
Vân Chi Lâm nhanh lẹ chạy ra mở cổng, mở cổng kèm theo ý cười rạng rỡ trên mặt, hô to: “Chào mừng mẹ con minh tinh đến tệ xá.”
Âm thanh vừa dứt, chỉ thấy hai người Cố Hạnh Nguyên và Dương Dương giống như cà tím đông lạnh, một tiếng cũng không thốt ra, cắm cúi đi vào.
Điều đó khiến vẻ mặt đang treo ý cười của Vân Chi Lâm cứng ngắc ngay tại chỗ.
Lúc này, Trình Trình từ trong phòng sách chạy ra thì đập vào mắt là bộ dạng thất thểu của Cố Hạnh Nguyên cùng Dương Dương, trong lòng lập tức thông suốt là chuyện gì, cậu nhóc thở phào một hơi, lắc lắc đầu.
Bước đến chỗ Cố Hạnh Nguyên, duỗi tay kéo kéo vạt áo của cô: “Mẹ, đừng buồn mà, kết quả này không phải sớm đã nằm trong dự liệu rồi sao.”
Đúng là một câu đánh thức người trong mộng, Cố Hạnh Nguyên ngay lập tức hoàn hồn. Đúng vậy, Dương Dương vốn không thích diễn kịch, lần này hoàn toàn là động cơ không trong sáng, có lẽ nhóc bây giờ cũng coi như nhận được một bài học thích đáng.
Thất bại này đối với Dương Dương mà nói, cũng có thể coi là một chuyện tốt.
Vân Chi Lâm vì muốn phá vỡ cục diện khiến người khác lúng túng này, bèn nói: “Tiều Tiều, anh đã chuẩn bị những gì này.”
Đang nói, anh ta vội vàng vào phòng bếp sắp đồ ăn tối đã chuẩn bị sẵn ra, vốn là chuẩn bị để chúc mừng Dương Dương thuận lợi hoàn thành bài diễn tập.
Giờ xem ra, phải chuyển thành buổi tiệc an ủi rồi.
Trước bàn ăn.
Hôm nay, Dương Dương dường như phải chịu một loại cú sốc nào đó, cậu nhóc ngồi trên ghế, nhìn những món mà bình thường mình thích ăn nhất đang bày trước mặt, nhưng một chút khẩu vị cũng không gợn nổi.
Cố Hạnh Nguyên cũng tương tự.
Vân Chi Lâm cùng Trình Trình nhìn bọn họ, xong lại nhìn nhau, rồi cúi đầu tuỳ ý ăn gì đó.
Đến tối, Cố Hạnh Nguyên đưa bọn trẻ về nhà.
Cô thả mình lên giường, thì bỗng nhận được hai mẩu tin nhắn.
NO.1:
Vân Chi Lâm: Nguyên Nguyên, ngày mai anh có một vụ án cần phải xử lí, nên buổi biểu diễn ngày mai của Trình Trình và Dương Dương anh không đi được rồi. Xin thứ lỗi.
NO.2:
Bắc Minh Thiện: Nguyên, nay ở tập đoàn có chút việc, mai là buổi biểu diễn của tụi nhỏ, sáng sớm mai tôi đến đón em với con nhé.
Khoá điện thoại lại, trong đầu cứ liên tưởng đến buổi biểu diễn ngày mai của Dương Dương, xong lại nhớ lại buổi diễn tập chiều hôm nay…
Cố Hạnh Nguyên cảm thấy đầu như muốn nổ tung.
Dương Dương lúc này trở nên mất bình tĩnh lạ thường, nhóc trưng ra biểu cảm buồn bực, đi đi lại lại trước phòng ngủ của nhóc và Trình Trình.
Trình Trình ngồi trên chiếc giường nhỏ của mình, tay cầm một chiếc IPAD.
“Bắc Minh Tư Dương, em có thể đừng lắc lư trước mặt anh được không. Bây giờ biết sốt ruột rồi, sao mấy hôm trước còn mải chơi như điên.”
Dương Dương không thèm để ý , bước chân vẫn tiếp tục…
“Đúng rồi!” Dương Dương dường như nghĩ ra một cách hay, cậu nhảy tung tăng lên giường Trình Trình: “Này, hay là anh thay em diễn nam chính số một, em diễn cô bé bán báo, thế nào?”
Trình Trình quay đầu: “Anh mới không thay emh diễn nam chính số một đâu, mặc dù dễ thuộc thoại, nhưng anh không muốn Triệu Tịnh Di nhìn mình bằng kiểu ánh mắt đó…” Nói đến đây, cơ thể nhỏ bé của cậu run rẩy, lông tơ tóc gáy dựng ngược lên.
Đầu mày Dương Dương cau lại, tay nhỏ không ngừng vò đầu bứt tóc: “Nhưng có thể bị hỏng làm thế nào…”
Nghĩ một hồi, cậu bắt đầu lục tung ngóc ngách. Khiến phòng ngủ bừa bộn cả lên, Trình Trình cau mày: “Em lại nghĩ ra cái trò mèo gì rồi?”
Một lát sau, cậu lục được một chiếc IPOD: “Hi, chính là nó. Đến lúc đó em sẽ ghi âm những gì em cần nói vào đây, lúc nào mà quên lời thì mở cái này ra.”
Trình Trình nhìn cậu với ánh mắt khinh bỉ: “Dù em có ghi âm lời thoại cũng vô dụng thôi, anh khuyên em hay là thôi đi.”
Dương Dương nhìn Trình Trình: “Tại sao?”
Trình Trình để IPAD sang một bên: “Lời thoại của em là cuộc đối thoại cùng Triệu Tịnh Di , em ghi âm lại thì cũng không biết nên ngừng ở đâu, chỗ nào phát lại. Hơn nữa, hội trường ngồi kín người, đều chăm chăm theo dõi khán đài, em chỉ cần dùng cái này là sẽ bị phát hiện ngay.”
Dương Dương ngồi phịch xuống đất, ném IPOD qua một bên, nhăn mày.
Một lúc sau, nhóc hí hửng chạy qua phòng ngủ của Cố Hạnh Nguyên.
Đến trước cửa phòng, tay nhỏ che bụng, mặt mày nhăn nhó tỏ vẻ đau đớn. Nhóc nhích người mở cửa: “Mẹ, bụng con đau quá, không tham gia được buổi biểu diễn ngày mai, con thấy tiếc quá…”
Cố Hạnh Nguyên chỉ lườm nhóc một cái, cũng không có ý định kiểm tra cho nhóc: “Đau bụng phải không, thế là bị đói rồi đấy. Định dùng cách bịp bợm này để qua cửa, không tham gia buổi biểu diễn ngày mai hả, con nghĩ cũng đừng nghĩ. Bản thân gây ra chuyện, nếu con không tiếp thu chút giáo huấn, thì sẽ không tiến bộ được.”
Dương Dương thấy mưu kế của mình bị lật tẩy, cũng không giả bệnh nữa. Nhưng vẫn trề môi nhìn Cố Hạnh Nguyên.
“Sao thế, mưu kế bị vạch trần rồi, còn đứng ỳ ở đây làm gì?”
Dương Dương trèo lên giường Cố Hạnh Nguyên, giống như chú chó nhỏ cọ cọ chân cô: “Mẹ, con đói bụng…”
Bộ dạng này của Dương Dương, khiến Cố Hạnh Nguyên vừa tức vừa buồn cười, nhưng dù sao con nít đói cũng không thể không cho ăn được: “Trong tủ bát chỗ kệ bếp có mì ăn đó, con đi ăn đi. À, nay Trình Trình cũng ăn ít lắm, chắc cũng đói rồi, lấy cho anh một gói nữa.”
“Biết rồi ạ…” Dương Dương mất hứng ra khỏi phòng ngủ Cố Hạnh Nguyên.
Đêm nay, định sẵn là sẽ có người không ngủ được rồi…
Mặt trời đúng giờ nhô lên ở phía chân trời, những tia nắng vàng óng bao trùm muôn nơi, đánh thức thành phố im lìm say sưa.
Không khí trong lành lúc ban mai vô cùng dễ chịu, khiến người ta hít thở đặc biệt thoải mái.
Tại thành phố bị bao phủ bởi khói bụi quanh năm này, cũng coi như là ngày đẹp trời hiếm có.
Nhưng thời tiết đẹp như vậy, là đem đến điềm báo tốt chăng?
Chí ít đối với Cố Hạnh Nguyên và Dương Dương, cũng là một ẩn số rất lớn.
Bắc Minh Thiện từ rất sớm đã có mặt tại phòng ăn nhà Cố Hạnh Nguyên, ưu nhã dùng bữa sáng.
“Cố Dương Dương, con mau lăn ra đây cho mẹ, hôm nay là ngày gì mà còn đòi ngủ nướng!” Tiếng hét của Cố Hạnh Nguyên khiến hai chú chim sẻ đang đậu trên bệ cửa sổ nghỉ ngơi cũng phải hốt hoảng bay tán loạn.
Bắc Minh Thiện đang chuyên tâm cắt bít tết, đầu dao hơi động, lông mày cũng theo đó nhăn lại.
Trình Trình đánh răng súc miệng xong thì từ nhà vệ sinh chui ra, đi thẳng đến phòng ăn.
Nhóc đã quá quen với đãi ngộ phục vụ gọi dậy vào lúc sáng sớm của mẹ dành cho Dương Dương.
Nhóc nhìn thấy Bắc Minh Thiện đã ngồi trước bàn ăn, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Ba, chào buổi sáng, chú Hình Uy, buổi sáng tốt lành.” Sau đó kéo ghế ngồi đối diện với Bắc Minh Thiện.
Một lát sau, phòng ngủ truyền ra một trận hỗn loạn: “Mẹ, con dậy rồi mà, mẹ đừng đánh mông con, chỗ đau lần trước còn chưa lành đâu, đánh hỏng rồi thì không tham gia được buổi biểu diễn hôm nay đâu ạ…”
“Dương Dương, con bớt tìm lí do đi, không phải con luôn muốn tìm lí do không tham gia buổi biểu diễn sao, đánh hỏng rồi vừa hay con không phải tham gia nữa.”
“Ấy, đúng nha! Thế mẹ đánh con đi, nhưng ra tay nhẹ nhẹ một xíu nha…”
“Cố Dương Dương!”
Hai ba con đang ở phòng ăn dùng bữa, nghe đến đây không hẹn mà cùng lắc đầu, sau đó vùi đầu ăn sáng tiếp.
Hình Uy đứng sau Bắc Minh Thiện, cũng xuất hiện mấy vạch đen trên mặt.
Khoảng năm phút sau, Cố Hạnh Nguyên tóm Dương Dương vào nhà vệ sinh.
Đợi đến khi bọn họ ngồi xuống dùng bữa, Bắc Minh Thiện cùng Trình Trình đã bắt đầu dùng khăn giấy lau miệng.
Hôm nay là buổi biểu diễn nghệ thuật một năm diễn ra một lần ở trường.
Sáng sớm tinh mơ, trong trường đã tụ tập kín người, vô cùng nhộn nhịp.
Mặc dù đây được gọi là trường quý tộc số một ở thành phố A, nhưng những học sinh ở đây không chỉ là ở thành phố A, các con em nhà có tiền trên mọi miền đất nước đều lấy việc vào trường làm vinh quang.
Những nhân vật có máu mặt ở các nơi, chỉ cần trong nhà có con em học tại đây, về cơ bản đều đến.
Hàng loạt phóng viên báo đài đương nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội nắm bắt tin tức ở đây.
Cũng có rất nhiều danh môn vui vẻ lấy cơ hội này để lên trang nhất. Phải biết rằng dạo gần đây đa phần toàn là các minh tinh giới giải trí lên tốp, căn bản không đến lượt bọn họ.
Buổi sáng, lúc chín giờ kém mười phút, chiếc Rolls-Royce chở Bắc Minh Thiện, Cố Hạnh Nguyên, Trình Trình và Dương Dương đã xuất hiện trước cổng trường quý tộc số một thành phố A.
Bắc Minh Thiện là nhân vật lừng danh ở thành phố A, sự xuất hiện của anh ngược lại nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Các nhà mạng lớn, phóng viên báo chí thấy Bắc Minh Thiện đến đây đều dừng lại những cuộc phỏng vấn hiện tại, chen chúc vây quanh xe của Bắc Minh Thiện.
Những chiếc ống kính dài ngắn liều lĩnh nhắm đúng lúc anh mở cửa.
Cục diện như vậy, nhất thời làm cổng trường tắc nghẽn không thể lưu thông.
Hiệu trưởng trường quý tộc số một nhận được tin Bắc Minh Thiện đến, càng thêm thụ sủng nhược kinh.
Hiệu trưởng dẫn theo đoàn tổ chức buổi biểu diễn cùng một lượng lớn lực lượng an ninh xông vào đám đông, đến trước xe của Bắc Minh Thiện nhiệt liệt nghênh đón.
Vệ sĩ xếp thành hai hàng ở quanh xe, giải tán đám phóng viên và các nhân viên khác, hình thành một con đường dài từ cổng trường đến rạp hát.
Có người thích, đương nhiên cũng có người ghét.
Thí dụ như Cố Hạnh Nguyên đang ở trong xe, và cả những người phụ trách buổi biểu diễn nghệ thuật lần này cùng với hiệu trưởng, kiêm đạo diễn kịch thiếu nhi, cô Lý.
Nhìn khung cảnh thanh thế lừng lẫy như vậy, trong lòng cô không khỏi bồn chồn.
Trong lòng họ lúc này thầm niệm “A Di Đà Phật” mấy trăm lần khẩn cầu hôm nay sẽ có kỳ tích xuất hiện…
Xe chở Bắc Minh Thiện được vệ sĩ mở ra lối đi, chậm rãi đi đến trước cửa rạp hát của trường.