“Cậu hai Bắc Minh Thiện, anh thật ích kỷ! Rõ ràng là anh trêu chọc hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác, vậy tại sao anh phải quan tâm đến em? Dù sao sau một tháng hai chúng ta sẽ có cuộc sống riêng, em sẽ không làm hỏng hạnh phúc của anh, cũng xin anh đừng đến bóp nát đào hoa của em!”
“Nguyên…” Anh khẽ thở dài, âm mũi có chút nặng nề: “Em có thể ngừng nói về chuyện một tháng không? Hôm nay chúng ta chỉ mới bắt đầu, không phải sao?”
“Vậy anh muốn gì? Chuẩn bị nói với thế giới về cuộc hôn nhân này à? Vậy sau một tháng thì sao? Có phải anh muốn mọi người chờ xem trò cười của em không?”
Cô trừng mắt nhìn anh, anh bắt cô phải dán chữ ‘nhục nhã’ lên trán để mọi người biết sao?
Anh im lặng một lúc, cuối cùng cũng thỏa hiệp.
“Được. Anh có thể không nói…” Khóe miệng anh hơi cong lên: “Nhưng trong tháng này, em phải nhớ em là vợ Bắc Minh Thiện anh!”
“Vợ thay thế!” Cô nhấn mạnh.
“Dù em nghĩ gì đi nữa, theo quan niệm của anh, không có khác biệt gì với vợ.” Anh cố chấp ôm cô, có chút vô lại: “Nguyên, chúng ta hòa giải, được không?”
Một tháng này đối với anh quá quý giá.
Anh không thể chịu đựng được ánh mắt phẫn uất của cô, hoặc anh không còn thời gian để hận cô…
“…” Cô thở dài trong lòng, ngước mắt lên nhìn bầu trời đầy sao rực rỡ của Sabah, thật đẹp…
Sau đó, cô nhìn anh một lần nữa, trầm thấp nói: “Cảm ơn cậu hai Bắc Minh Thiện… cảm ơn anh đã mua băng vệ sinh cho em.”
Cô chỉ thuận miệng nói dối một chút, không ngờ anh lại nghiêm túc mà hành động.
Mà khi cô nói ‘cảm ơn’, cô cũng đáp lại anh từ một phía, cô hứa sẽ đình chiến với anh.
Dù sao, mọi cuộc đối đầu với anh đều khiến cô kiệt sức.
Nếu cô cãi nhau với anh cả tháng này, vậy hai người ở chung như vậy cũng không có ý nghĩa gì.
Vậy chi bằng hòa giải thôi.
Tạm thời hoà giải trong tháng này, sau đó…
Mỗi người đi một ngả, một chân trời một góc biển.
Mặt anh hơi co giật, miệng anh nhếch lên với chút buồn cười: “Đó thực sự là một trải nghiệm khủng khiếp, em định đền bù cho anh như thế nào?”
Cô lườm anh một cái: “Đồ trục lợi! Anh có thể đừng lần nào cũng suy nghĩ về việc nhận được hồi báo không? Trên đời này có một câu gọi là ‘cống hiến quên mình’, hiểu không?”
Anh nhìn cô đang nghiêm túc giảng, đột nhiên bật cười.
Phải làm sao đây, anh có vẻ thích được cô nhắc đến: “Không hiểu.” Anh lắc đầu giả vờ: “Em tiếp tục giải thích đi.”
Cô liếc mắt, phát điên: “Anh chết đi!”
“Em có bản lĩnh thì chơi chết anh đi…” Anh nhíu mày, cố ý đến gần tai cô, mơ hồ nói: “Trên giường.”
Cô trừng mắt nhìn anh, biết ngay trong đầu người đàn ông này đầy chất thải màu vàng.
Đột nhiên——
Đùng một tiếng.
Một chùm pháo hoa bắn lên trên bầu trời.
Giống như một thác nước, nhanh chóng lan rộng ra xung quanh để tạo nên những bông hoa lộng lẫy.
Cũng giống như vô số sao băng, lướt qua một luồng sáng đầy màu sắc, làm chói mắt cảnh đẹp.
Một vinh quang tức thì.
“Đẹp quá…” Cô ngước nhìn pháo hoa trên bầu trời, say sưa.
“…” Anh tùy ý lướt qua pháo hoa lộng lẫy, nhìn xuống đôi mắt say mê của cô, cong môi: “Pháo hoa dù đẹp đến đâu cũng không rực rỡ bằng em…”
Cô sửng sốt, lấy lại tinh thần, nhìn người đàn ông đang ôm cô vào lòng.
Pháo hoa dù đẹp đến đâu cũng không rực rỡ bằng em.
Nhưng cô và pháo hoa hơi giống nhau, pháo hoa là những khoảnh khắc huy hoàng, còn cô là những khoảnh khắc vui tươi.
“Cậu hai Bắc Minh Thiện…” Cô dừng lại, đột nhiên dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn anh: “Cảm ơn anh đã cứu em khỏi trại giam… hôm nay em bảo lãnh cho anh, cho nên em không nợ anh nữa…”
Cô không còn nợ anh nữa.
“Yên lặng nào…” Một dấu vết bối rối lướt qua mắt anh, những ngón tay xoa môi cô: “Chữ nợ nghe nặng quá, sau này đừng nói nữa.”
Giọng nói vừa dứt, đôi môi ấm áp của anh đã bao phủ lấy cô…
Không hề có cảnh báo.
Một nụ hôn nhẹ và nhàn nhạt, không sâu nhưng đầy lưu luyến.
Chữ “nợ” này anh nghe cũng cảm thấy đau lòng.
Nếu không nợ Phỉ Nhi thì giờ phút này anh và Hạnh Nguyên sẽ như thế nào?
Anh không biết, có lẽ là Phỉ Nhi, để anh nhìn rõ trái tim mình;
Nhưng chung quy lại là vì Phỉ Nhi, cho nên anh mới đóng cửa trái tim.
Anh chiếm lấy môi cô, cuối cùng phóng ra tia lửa nóng nhất ở Sabah, một thành phố đầy pháo hoa…
Cô hơi bị động, có chút né tránh, nhưng cuối cùng cô không thể chống lại.
Chỉ vì cô nghe thấy anh thì thầm nơi sâu thẳm của nụ hôn, đầy mê loạn——
“Hạnh Nguyên, em có biết không… thực ra, anh yêu em…”
Anh yêu em.
Tình yêu không biết bắt đầu từ khi nào, đã lan sâu trong cốt tuỷ anh…
Tình yêu gieo vào tim thật âm thầm.
Khi chữ yêu được nói ra khỏi miệng, anh chợt thấy lòng thật nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, anh lại rơi vào một vòng xoáy khác sâu hơn, yêu cô, nhưng không thể sở hữu cô…
Anh biết, anh không thích hợp với những thứ như tình yêu.
Nhưng——
Khi hôn sâu, anh cứ như vậy thổ lộ một cách thật tự nhiên.
Đó là bí mật sâu kín nhất trong trái tim anh.
Trong hai năm chìm trong men rượu, anh chưa từng đối mặt với thực tế——
Yêu cô.
Yêu cô đầy đau khổ…
“…”
Cô hoàn toàn bị sốc!
Trên đầu cô, là tiếng pháo hoa.
Mà anh thì thầm nhẹ nhàng mà nhàn nhạt, lại bùng lên thành pháo hoa trong tim cô, nhanh chóng thấm vào từng đầu dây thần kinh trong cô…
Một lúc lâu sau, cô mới lấy lại được giọng nói của mình từ nụ hôn của anh, thở gấp, hổn hển, hoảng sợ và không thể tin được——
“… Anh vừa nói… nói gì, gì vậy?”
Nhưng anh gian xảo không chịu buông cô ra, cắn cô, trầm thấp cười: “Lời tốt đẹp không nói lần hai…”
“Ưm…”
Cô lại bị anh phong ấn bằng nụ hôn…
Chiếc nhẫn đầu ngón tay, pháo hoa khắp thành phố.
Dưới bầu trời Sabah, trong tiếng chuông của Năm Mới.
Anh đã tặng cô món quà đẹp nhất.
Anh yêu cô.
Câu này, giết cô trở tay không kịp…
Dường như mọi đề phòng đều đổ bể trong từ ‘yêu’ dịu dàng và ngọt ngào ấy.
Anh nói——
“Hạnh Nguyên, năm mới vui vẻ.”
“Hạnh Nguyên, cảm ơn em đã dành một năm khác bên anh.”
“Hạnh Nguyên… đừng trốn tránh anh nữa…”
“… Hạnh Nguyên, nếu thời gian không ngừng dừng lại ở thời điểm này thì sẽ tuyệt vời biết bao…”
…
Sau đó, Cố Hạnh Nguyên cũng không biết làm thế nào mình trở về được khách sạn
Cô chỉ biết mình bị anh giữ chặt, quấn lấy nhau suốt chặng đường…
Tiếp tục hôn nhau từ hành lang của khách sạn.
Vào phòng.
Bình.
Cửa bị anh dùng chân đá vào.
Môi anh không bao giờ rời cô.
Từ phòng khách vào phòng.
Thở dốc, rên rỉ, dồn dập.
Lần lượt.
Cho đến khi đổ người vào tấm nệm êm ái, cơn đau nhẹ ở lưng khiến cô như từ cơn mơ tỉnh lại!
“Không…”
Cô kêu lên một cách yếu ớt, bất ngờ đẩy anh ra!
Anh hơi thở hổn hển, nhìn xuống cô, đôi mắt anh sáng lên một tia mờ mịt.
“Hạnh Nguyên, đừng kháng cự anh…”
Có lẽ đàn ông không có khả năng cảm hóa phụ nữ, cách yêu một người phụ nữ là chứng minh trực tiếp bằng cơ thể.
Có trời mới biết, anh đã chịu đựng đủ lâu rồi.
Mọi tế bào đang xôn xao rạo rực.
Nhớ cô đến mức thân thể đau nhói…
Đồng tử cô hơi co lại.
Cắn môi, ngón tay đẩy ngực anh ra: “…đừng như vậy, em không quen…”
Không quen với sự dịu dàng của anh.
Không quen với việc anh nói anh yêu cô.
Hay nói cách khác, cô thực sự sợ mình sẽ quen với sự dịu dàng hão huyền và tình yêu không thực tế này, rồi một tháng sau, những ảo tưởng đó sẽ biến mất như bong bóng xà phòng, vậy thì làm sao cô có thể chịu được?
Anh thở dài, đưa bàn tay ấm áp vuốt má cô: “Đừng sợ, anh biết bây giờ em rất bất tiện, anh sẽ không chạm vào em… anh chỉ muốn hôn em…”
Nói xong, anh vừa cúi xuống hôn nhẹ lên trán và má cô…
Khoảnh khắc đến trên môi cô——
Cô ngoắc đầu.
Tránh né.
“Không… Bắc Minh Thiện, làm ơn đừng làm thế… đừng vì tháng nay mà bịa lời khiến bản thân say như điếu đổ như vậy!” Giọng nói run rẩy, cô thốt ra những lời này một cách khó khăn.
Đầu ngón tay lướt qua mặt anh.
Anh có biết mình tàn nhẫn lắm không?
Tại sao anh lại nói ‘anh yêu em’ vào lúc này?
Rõ biết một tháng sau họ sẽ phải xa nhau mà!
Nếu ‘anh yêu em’ không phải là một lời hứa lâu dài, thì cô chẳng thà không có tình yêu như vậy…
“Bịa lời?”
Anh giật mình, nhìn cô chằm chằm, nắm đấm cứng đờ: “Em cảm thấy anh đang bịa lời sao?”
“Không phải sao?” Trái tim cô đau nhói: “Kết hôn trong một tháng không phải là giấc mơ mà anh đã tạo ra sao? Cho nên, trong giấc mơ này, không phải tất cả những gì anh nói là dối trá ư?”
Cô hận bản thân rung động trước câu nói ‘yêu em’ của anh, cô hận bản thân không thể cưỡng lại trước lời ‘yêu’…
“…” Đôi mắt anh chợt ảm đạm đi.
Thở hổn hển.
Lời dối trá…
Lần đầu tiên trong đời này, anh dâng trào tình cảm vì một người phụ nữ, nhưng đổi lại là một lời dối trá.
Việc này bảo anh làm sao chịu đựng nổi?
Tuy nhiên, cô nói đúng, giấc mơ một tháng này là do anh thực hiện.
Anh dựa vào cái gì lại muốn cô tin mọi thứ trong giấc mơ của anh đều là sự thật chứ?
Có chút im lặng.
“…” Anh không thể tranh luận…
Anh cúi người thương tiếc hôn lên vầng trán mịn màng của cô.
Sau đó anh thở dài, lăn khỏi người cô, nhẹ nhàng ôm cô, đặt cô vào trong chăn.
Ngay sau đó, anh nằm xuống, ôm cô vào lòng, thì thầm: “Ngủ thôi.”
“…” Cô nhắm mắt, không nói nữa.
Cảm nhận sức nóng từ vòng tay mạnh mẽ của anh.
Đêm khuya.
Căn phòng yên tĩnh.
Trái tim cô lại rối tung lên…
Nửa đêm.
Đang mơ mơ màng màng, cô không biết mình đã ngủ bao lâu, bỗng nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng tắm.
Một lúc sau, cô lại chìm vào giấc ngủ.
Làm sao cô biết được, người đàn ông đang ngủ bên cạnh cô lại không thể an giấc vì dục vọng nên phải tắm nước lạnh để bớt lửa…
Đêm khuya.
Dáng người cao lớn của Bắc Minh Thiện đứng trên ban công.
Chỉ có một chiếc khăn quấn quanh eo. Cầm điện thoại——
“… Tôi biết rồi, sau Tết Nguyên đán tôi sẽ về giải quyết…” Sau một lúc dừng, mắt anh tối sầm lại: “Vậy sao? Anh ta ra tù rồi? Chuyện xảy ra khi nào… ừm, tôi hiểu rồi…”
Anh cúp máy, lông mày xoắn xuýt.
Nhìn biển dưới bầu trời đêm xa xa, nghe tiếng sóng, thật lâu sau anh mới quay lại…
Quay trở lại phòng ngủ.
Anh nhẹ nhàng nằm xuống bên cô.
Có lẽ là mệt, cô ngủ một giấc thật sâu.
Anh duỗi tay ôm cô vào lòng, nghe tiếng thở của cô, lúc này anh mới nhắm mắt chìm vào giấc ngủ yên bình…
Nhưng như thế nào mới tốt, mới kết hôn ngày đầu tiên, anh đã bắt đầu không nỡ…
Không nỡ để cô rời khỏi vòng tay anh…
Trái tim phút chốc trở nên nặng trĩu.
Quả nhiên, yêu là thứ quá nặng nề để có thể chịu đựng…
Vào buổi sáng, những tia nắng đầu tiên từ Sabah chiếu qua cửa sổ vào phòng.
Làm ấm áp hai người đang ôm nhau trên giường.
Có lẽ là do ở một vùng đất xa lạ, Bắc Minh Thiện thức dậy sớm hơn thường lệ.
Điều khác biệt so với trước đây là khi tỉnh dậy, anh nhận thấy một cơ thể ấm áp đang nép vào eo anh, cặp đùi mềm mại đang đặt trên eo và bụng anh, công bằng đặt ở nơi yếu hại yếu ớt của anh…