CHƯƠNG 522: GẶP NHAU Ở VƯỜN HOA
Xe vừa tắt máy, Giang Tuệ Tâm liền cười khanh khách, cùng với hai người giúp việc bước từ trong nhà ra đón.
“Nguyên, phải lái xe đưa Dương Dương về, phiền con quá.”
Cố Hạnh Nguyên mở cửa xe để hai đứa con trai bước xuống.
Giang Tuệ Tâm vừa thấy Trình Trình, trên mặt thoáng lộ vẻ ngạc nhiên và vui mừng: “Trình Trình, hôm nay con đến ăn tối cùng bà nội hả?”
Trình Trình lễ phép gọi một tiếng: “Bà nội.”
Sau đó cậu nhóc liền lắc đầu quầy quậy: “Không phải hôm nay con đến ăn tối cùng bà nội mà là từ nay về sau con đều sẽ đến ăn tối cùng bà.”
Giang Tuệ Tâm bị những lời này của Trình Trình làm cho mông lung, trong lúc nhất thời bà vẫn chưa hiểu ý của cậu bé là gì.
Cố Hạnh Nguyên vội vàng giải thích: “Dì Tâm, là như vậy, con biết Bắc Minh Thiện đi suốt cả ngày, chỉ có Dương Dương ở nhà với dì, như vậy hơi vắng vẻ, vì vậy con thấy nên để Trình Trình đến đây, cho hai đứa nó bầu bạn cùng dì. Còn con, gần đây con cũng muốn dành thời gian chăm sóc mẹ một chút, bà ấy lại nằm viện rồi.”
“Mẹ con lại nằm viện? Bây giờ bà ấy sao rồi?”
Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Giang Tuệ Tâm, trong lòng không khỏi bồn chồn.
Không ngờ Giang Tuệ Tâm lại diễn kịch tốt như vậy, trước mặt thì bày ra bộ dáng đó nhưng sau lưng lại trở mặt.
“Chiều nay con đã thăm bà ấy rồi, cũng không còn gì đáng ngại.” Cố Hạnh Nguyên nói.
Khi Cố Hạnh Nguyên mang theo Trình Trình cùng Dương Dương chuẩn bị đi theo Giang Tuệ Tâm vào nhà thì Bắc Minh Thiện lái chiếc xe của mình chạy vào từ bên ngoài.
“Hay quá, mọi người đều có mặt đông đủ rồi. Dì sẽ đi thông báo cho nhà bếp chuẩn bị nhiều thức ăn một chút.” Giang Tuệ Tâm giờ phút này ngoài mặt có vẻ tốt bụng, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút khó chịu.
Trước mặt bà ta lúc này, một người là con trai Dư Như Khiết còn một người là con gái của Lục Lộ. Hai đứa bé cũng là cặp song sinh của bọn họ.
Còn bà ta và mẹ của hai người họ giờ đây chẳng qua là ngoài mặt thì hòa hảo nhưng trong lòng lại không hòa hợp.
Bữa tối này ít nhiều gì cũng có ý nghĩa đặc biệt đối với mỗi một người nên ăn vào cũng cảm thấy mùi vị rất khác.
Hành lý của Trình Trình đã được người làm đưa đến phòng ngủ. Trình Trình cùng Dương Dương cơm nước xong liền bỏ chạy lên lầu.
Bắc Minh Thiện đặt bát đũa xuống, nói với Cố Hạnh Nguyên nói: “Lát nữa ăn cơm xong, em hãy ra sau vườn, anh có chuyện muốn nói với em.”
Cố Hạnh Nguyên bưng bát vẻ mặt mờ mịt nhìn Bắc Minh Thiện, cậu cả Bắc Minh này lại muốn làm gì?
Chờ Bắc Minh Thiện đi rồi, Giang Tuệ Tâm mỉm cười nói với Cố Hạnh Nguyên: “Nguyên, con và Thiện tiến triển đến đâu rồi?”
Cố Hạnh Nguyên bị hỏi như vậy thì mặt liền hơi đỏ lên, vội vàng giải thích: “Dì Tâm, giữa con và anh ấy không giống như dì nghĩ đâu.”
“Ha ha, con đừng giả bộ hồ đồ nữa. Thiện vẫn còn khá quan tâm đến con. Con nhanh ra đó đi, đừng để nó đợi lâu.” Giang Tuệ Tâm cười nói.
*
“Trời tối thế này, anh còn kêu em ra đây làm gì?” Cố Hạnh Nguyên bước ra vườn hoa thì nhìn thấy Bắc Minh Thiện đang đứng đó, ngẩng đầu ngắm sao trời.
Bắc Minh Thiện xoay người nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Mặc kệ là vì Dương Dương, hay vì dì Tâm thì cũng cảm ơn em đã đưa Trình Trình về đây.”
“Thật không ngờ lại có thể nghe thấy hai chữ cảm ơn từ anh. Là mẹ, em không phải chỉ quan tâm đến Trình Trình mà lúc nào cũng nhớ đến Dương Dương. Nghe nó nói đã lâu rồi, anh không về ăn cơm. Lại càng không muốn nhắc đến sự giao lưu giữa hai người nên em đưa Trình Trình đến, chẳng qua là không muốn chúng đã thiếu đi tình cảm của cha mẹ lại còn mất luôn tình anh em. Dù sao trên đời, giữa biển người mênh mông, không có mối quan hệ nào gần gũi hơn anh em ruột thịt.”
Bắc Minh Thiện đồng ý gật đầu: “Em nói đúng, tuy rằng, trên thương trường anh là người thắng nhưng làm cha, anh chỉ là một kẻ thất bại.”
“Kỳ thật anh có thể thể buông bỏ công chuyện, mỗi ngày giành ra vài giờ cùng bọn nhỏ đi dạo. Trong công việc, cấp dưới của anh nhiều như vậy, hãy để bọn họ làm là được. Còn tiền thì em nghĩ anh cũng không thiếu. Thứ mà anh thiếu nhất hiện tại chính là thân tình . Sự nghiệp mất đi, tiền mất đi đều có thể kiếm lại được nhưng một khi đánh mất thân tình sẽ rất khó tìm lại. Giống như ông Bắc Minh trước khi đi. Em rất vui vì thấy được hai cha con anh có thể bỏ qua hận thù mà cười với nhau.”
Những lời Cố Hạnh Nguyên nói đều là cảm nhận trong lòng cô.
“Em vòng vo như vậy là muốn anh đến gặp bà ta sao?” Bắc Minh Thiện nói xong liền tiến từng bước lại gần Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên thấy Bắc Minh Thiện tiến từng bước từng bước tới trước mặt mình, tim liền đập nhanh.
Khi giữa hai người dường như không còn khoảng cách nữa, anh liền dừng bước.
“Nếu em đồng ý điều kiện của anh, có lẽ anh sẽ chấp nhận đề nghị của em.”
“Cậu cả Bắc Minh, ngoại trừ trao đổi điều kiện, lẽ nào anh không còn chiêu khác sao?” Cố Hạnh Nguyên hận không thể đánh anh ta một cái.
Chỉ là cô vừa mới giơ ta lên đã bị Bắc Minh Thiện giữ chặt.
***
“Anh buông tay em ra!” Cố Hạnh Nguyên tức giận nhìn Bắc Minh Thiện chẳng khác nào một con sói cái đang phẫn nộ.
Bắc Minh Thiện trêu tức nhìn cô nhưng anh thật sự rất muốn xem xem người phụ nữ trước mặt rốt cuộc sẽ dùng thủ đoạn gì để bắt mình phải buông tay.
Hai người cứ giằng co như vậy một hồi. Giờ phút này trong vườn hoa im lặng chỉ có thể nghe thấy tiếng côn trùng ngẫu nhiên kêu vang và cả hơi thở phẫn nộ của Cố Hạnh Nguyên.
Cuối cùng dưới tình huống bất tiện của Bắc Minh Thiện cô liền cắn vào bàn tay đang giữ tay mình của Bắc Minh Thiện một cái
Đột nhiên, một cơn đau ập đến khiến anh không khỏi nhíu mày.
“Em, em học kiểu cắn này khi nào hả?” Anh không bảo cô buông tay, cũng không hề tỏ ra đau đớn trong lời nói.
Thực ra, Cố Hạnh Nguyên cũng cắn không mạnh, răng của cô chẳng qua chỉ để lại một vết mờ mờ trên mu bàn tay Bắc Minh Thiện.
Cô thấy Bắc Minh Thiện vẫn không muốn buông ta mình ra, vì thế cô liền quyết cắn mạnh thêm một chút, thấy anh vẫn không động đậy, cô lại tiếp tục cắn mạnh hơn…
Mãi đến cuối cùng, cô nghe thấy Bắc Minh Thiện khẽ hít hà cũng là lúc trong miệng cô nếm được vị hơi mặn.
Cố Hạnh Nguyên thấy mình cắn mỏi miệng rồi mới tức giận nhả ra.
Dưới ánh đèn le lói trong vườn hoa, chỉ thấy trên mu bàn tay Bắc Minh Thiện, chỗ dấu răng mà cô vừa mới lưu lại đã rướm máu, hơn nữa vệt máu đỏ thẫm đã chầm chậm xuôi theo mu bàn tay chảy xuống.
Cô không hề biết, lúc này bên khóe miệng của cô cũng vươn lại một chút máu.
“Sao em không cắn nữa đi? Có lẽ nếu em kiên trì thêm chút nữa thôi là anh có thể buông tay.” Bắc Minh Thiện mỉm cười.
Nhưng theo những gì Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy cùng với ánh đèn mờ ảo thì người đàn ông đứng trước mặt mình chẳng khác nào một tên ác ma, một tên ác ma máu lạnh.
Bắc Minh Thiện cuối cùng cũng thả lỏng tay của Cố Hạnh Nguyên, anh lấy ra một chiếc khăn tay từ trong túi, đưa về phía Cố Hạnh Nguyên.
“Anh muốn làm gì!” Cố Hạnh Nguyên hơi né đầu sang một bên, cảnh giác nhìn anh, thậm chí cô còn trưng ra vẻ mặt rất đề phòng.
Bắc Minh Thiện cầm khăn tay nhẹ nhàng lau vệt máu còn sót lại bên khóe miệng Cố Hạnh Nguyên: “Có lẽ trong mắt em lúc này, anh giống với một tên ác ma. Nhưng giờ phút này em cũng chẳng khác nào một con quỷ hút máu. Tiếc là con quỷ hút màu nhà em, làm có chút chuyện cũng không sành, mu bàn tay thì sao mà cắn được chứ, có cắn thì cắn ở đây này.”
Nói xong, anh giơ tay lên chỉ vào cổ mình.
Cố Hạnh Nguyên cũng nhận ra, hóa ra mùi vị trong miệng mình chính là… của Bắc Minh Thiện…
“Phì phì phì…”
Cố Hạnh Nguyên cảm thấy ghê tởm, quay đầu phun phì phì, dù vậy, cô vẫn lấy khăn trong túi ra và lau mạnh ở khoé miệng.
Nếu gần đó có nước, cô sẽ lập tức đi súc miệng hoặc súc ruột.
“Nếu anh cho rằng chuyện gì cũng cần phải có điều kiện trao đổi thì em chỉ có thể nói cho anh biết rằng: trên đời này còn có rất nhiều chuyện không cần điều kiện gì cả. Sở dĩ, em nói với anh những lời này đều là vì con, nếu không có lũ trẻ, em cũng chẳng thèm lo nghĩ đến chuyện của anh lại càng không lãng phí nước bọt với anh ở đây!”
Cố Hạnh Nguyên nói xong xoay người, vội vã rời khỏi vườn hoa. Cô không quay lại vào nhà để tạm biệt lũ nhóc lại càng không muốn tạm biệt Giang Tuệ Tâm.
Cô mở cửa xe, lái xe nghênh ngang mà đi.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, Bắc Minh Thiện vẫn đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích, trong tay anh vẫn cầm chiếc khăn tay.
***
Bắc Minh Thiện nghe thấy tiếng nổ máy của chiếc xe từ sân trước, rồi im lặng biến mất.
Anh đứng tại chỗ và nhìn lên vò trời xanh thẫm, lấp lánh những vì sao nhỏ.
“Thiện, tay của con?” Giang Tuệ Tâm có chút lo lắng khi nhìn thấy vết máu đã gần khô còn dính trên tay Bắc Minh Thiện.
Bắc Minh Thiện khẽ lắc đầu cùng bà: “Dì Tâm, không có đáng lo cả, vừa rồi con không cẩn thận đụng phải.”
“Thiện, không thể xem thường vết thương trên tay đâu, lỡ như mấy bị mấy thứ không sạch sẽ dính vào, bị uốn ván thì sẽ nguy hiểm đó. Nào, lại đây, để dì bôi thuốc cho con.” Giang Tuệ Tâm nói xong liền quay sang cầm lấy hộp thuốc trên tay người giúp việc.
“Dì Tâm, không cần , con tự mình thoa thuốc cũng được.” Bắc Minh Thiện nói xong liền quay về phòng mình.
Kỳ thật Giang Tuệ Tâm ở trong phòng cũng nghe thấy tiếng ô tô rời đi nhưng mới đầu bà không biết là ai.
Bởi vì khi ấy bà cũng chẳng còn tâm tư đâu mà nghĩ đến chuyện này. Mắt thấy Cố Hạnh Nguyên cùng Bắc Minh Thiện tuy rằng ngoài mặt thì tỏ vẻ như nước với lửa.
Nhưng bà có thể cảm thấy rằng khoảng cách của họ dường như đang dần gần lại.
“Thiện, sao Nguyên không vào cùng con?” Giang Tuệ Tâm cuối cùng vẫn hỏi anh một câu.
“Cô ấy có chuyện phải về.” Bắc Minh Thiện nói xong chậm rãi tiêu sái đi lên lầu.
*
Nghe được tiếng bước chân trên cầu thang, Dương Dương đang ở trong phòng ngủ của Trình Trình liền đưa ngón trỏ lên ra hiệu im lặng với Trình Trình.
Sau đó lôi kéo Trình Trình nhón chân bước đến cạnh cửa, dán lỗ tai vào cửa, nín thở nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Bởi vì trước đó, Dương Dương cùng Trình Trình đang lên kế hoạch điều tra chuyện của bà nội.
Dương Dương thì cứ khăng khăng phải giống như 007, thần không biết quỷ không hay đích, mỗi ngày đều lén đến cửa của bà nội nghe trộm xem bà có tiếp tục nói chuyện không.
Thậm chí còn muốn thừa dịp bà nội không ở đó, lén lút vào phòng tìm chứng cứ.
Nhưng Trình Trình lại tỏ vẻ phản đối.
Thứ nhất, dù sao thì cậu cũng được bà nội nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ, mặc dù hiện tại cậu đã không còn ở với bà nữa mà về sống với mẹ nhưng tình cảm của cậu đối với bà vẫn tương đối sâu đậm.
Từ tận đáy lòng, cậu không muốn chấp nhận sự thật rằng bà nội tệ như vậy.
Thứ hai, cậu cảm thấy thực hiện ý tưởng này của Dương Dương có chút nguy hiểm, đã vậy còn muốn lẻn vào phòng bà nội tìm chứng cứ.
Nói dễ hơn làm là một chuyện, tìm được hay không tìm được chứng cứ cũng là chuyện nhỏ.
Nhưng nếu lỡ như bị bà nội phát hiện hoặc là xui xẻo bị bắt quả tang thì phải làm sao?
Hậu quả khó mà tưởng tượng ra.
*
Khi tiếng bước chân trên cầu thang ngày càng đến gần, trái tim của cả hai cậu bé đều nhấp nha nhấp nhỏm.