Mục lục
Nhiệm vụ sinh đẻ – Cố Hạnh Nguyên – Full truyện dài tiểu thuyết cực hay.
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cậu chủ, tôi lái xe về trước để chuẩn bị.” Hình Uy nói xong, quay người lên xe, rời đi trước.

Lúc này, anh ta không muốn trở thành người thừa trong cuộc đoàn tụ gia đình này.

Vốn dĩ Dương Dương vẫn muốn ngồi ở vị trí phó lái, nhưng cậu bé bị Trình Trình kéo lại: “Chúng ta ngồi ghế sau, để ba ngồi phía trước.”

Vì vậy ba bứa bé chen chúc ngồi ở ghế sau. Trình Trình và Dương Dương ngồi hai bên, Triệu Tịnh Di ngồi giữ hai người bọn họ.

May là, thân hình của mấy đứa trẻ tương đối nhỏ, ngồi ở ghế sau cũng không cảm thấy chật chội.

“Mẹ, sao bây giờ mẹ mới đến. Lúc nãy mẹ không nhìn thấy ba lợi hại như nào đâu, lúc nhấc tên tiểu tử Kim Lỗi kia lên, sau đó còn đá một cái rất nhẹ nhàng.”

Sự sùng bái của Dương Dương lúc này giống như nước sông Trường Giang chảy không ngừng, lại giống như Hoàng Hà một khi tràn ra là không thể thu lại.

Thực ra lúc Cố Hạnh Nguyên dẫn theo Bắc Minh Thiện lái xe xuất hiện ở cổng trường học, đã chú ý đến mọi chuyện xảy ra.

Cũng vì một chút thất thần, mới đâm vào chiếc xe dừng phía trước.

Bắc Minh Thiện bảo cô không cần xuống, ở lại trong xe. Sau rất nhanh đã giải quyết được chuyện đâm xe.

Chuyện tiếp theo, cô ngồi ở trong xe, xuyên qua dòng người và xe, mơ hồ nhìn thấy một chút, nhưng không phải là tất cả.

Cô biết nhất định đám Trình Trình đã gặp rắc rối.

Sau đó Hình Uy cũng xuất hiện, cô mới hoàn toàn yên tâm.

Bây giờ Bắc Minh Thiện và mấy đứa nhỏ đều bình an trở về, hơn nữa nhìn thấy bọn họ ngay cả một chút vết thương ngoài da cũng không có, mới xem là hoàn toàn yên tâm.

“Chuyện hôm nay lại do Dương Dương con gây ra đúng không.”

Cố Hạnh Nguyên thông qua gương chiếu hậu nhìn Dương Dương.

“Mẹ, hôm nay con bị oan. Sau khi con tan học thì đi tìm đám Trình Trình cùng đi về phía cổng trường học….”

Dương Dương liếng thoắt, kể lại quá trình một lần nữa.

Cuối cùng, Trình Trình và Triệu Tịnh Di cũng làm chứng cho cậu bé, chuyện hôm nay thực sự không liên quan gì đến Dương Dương.

Sau khi Cố Hạnh Nguyên nghe xong thì thở dài: “Thật không ngờ, trong ngôi trường như thế này cũng có những học sinh như vậy. Sau này các con làm chuyện gì cũng phải cẩn thận, không được gây chuyện, nghe thấy chưa.”

Dương Dương vỗ ngực: “Mẹ, mẹ yên tâm, con có nguyên tắc của mình.’

“Nguyên tắc của con.”

Bắc Minh Thiện ngồi ở ghế phụ lái, nghe thấy cuộc hội thoại lúc nãy của Cố Hạnh Nguyên và các con, trong lòng cảm thấy có chút ấm áp, đây có lẽ chính là cuộc sống mà mình luôn mong muốn.

Nhất thời cao hứng cũng muốn tham gia vào cuộc thảo luận.

Dương Dương cười haha: “Nguyên tắc của con thực ra rất đơn giản, người ta không động đến mình thì mình sẽ không động đến người ta, nếu như người ta động đến mình, lịch sự nhường ba phần. Tóm lại, con sẽ không dễ dàng ra tay. Thầy Lạc đã dạy con, đánh người không được xem là có bản lĩnh gì, năng lực của con người càng mạnh, trách nhiệm sẽ càng lớn.”

Bắc Minh Thiện gật đầu: “Điều này ba rất đồng tình. Không đi gây chuyện, nhưng gặp chuyện gì cũng không được né tránh. Người nhà Bắc Minh chúng ta sẽ không bị khó khăn trước mắt đánh bại một cách dễ dàng.”

“Được rồi, được rồi, lúc trước không phải hai người gặp mặt nhau còn coi thường nhau sao, tại sao bây giờ cùng một giuộc như vậy?” Tâm trạng của Cố Hạnh Nguyên lúc này cũng rất tốt.

Cô khởi động xe, đi về nhà.

Tối hôm đó, trong căn biệt thự ở Phẩm Hoan Biệt Uyển, đèn sáng trưng.

Bên trong ngập tràn tiếng cười.

Bất luận là người lớn hay là trẻ con đều đắm chìm trong niềm vui.

Để tẩy trần cho Bắc Minh Thiện, Anna đã nấu rất nhiều món.

Đương nhiên, đối diện với mấy đứa nhỏ, người lớn đều ăn ý không có nhắc đến cuộc sống của mấy ngày trong đồn cảnh sát của Bắc Minh Thiện.

Thực ra về cơ bản bọn họ đều hiểu rất rõ.

Cố Hạnh Nguyên mỗi lần sau khi đi thăm anh trở về đều sẽ nói với bọn họ.

Màn đêm càng sâu, bữa tối đã kết thúc hơn hai tiếng rồi. Mấy đứa nhóc đều đã chạy lên tầng, đây là vì sau khi trải qua chuyện ngày hôm nay, mối quan hệ giữa bọn họ dường như trở nên thân thiết hơn một chút.

Trên tầng, Trình Trình, Dương Dương, còn có Triệu Tịnh Di vùi đầu vào làm bài tập, Cửu Cửu và Bối Lạp rất hiểu chuyện, không đi làm phiền bọn họ.

Đến tận hơn một tiếng sau, bài tập của bọn nhóc đã làm xong. Lúc này mới bắt đầu chơi với em gái.

“Anh Dương Dương, kể cho em nghe chuyện hôm nay anh đánh người xấu đi.” Cửu Cửu ôm cánh tay của Dương Dương, cầu khẩn nói.

“Được, được.” Dương Dương cười haha, ngồi khoanh chân trên sàn nhà.

Làm ra vẻ của một người đang kể chuyện: “Nói về chuyện hôm nay, trên đường bọn anh tan học về nhà, đột nhiên một nhóm người chặn đường bọn anh lại…”

Cửu Cửu trợn tròn mắt, chăm chú lắng nghe phiên bản chuyện tan học qua sự diễn giải của Dương Dương.

Bối Lạp nằm bò bên cạnh Cửu Cửu, thè lưỡi.

Trình Trình không có hứng thú nghe Dương Dương kể chuyện anh hùng của mình, bắt đầu tiếp tục thử nghiệm với phần mềm của mình.

Triệu Tịnh Di ở bên cạnh cậu bé, thỉnh thoảng cũng đưa cho cậu bé một chút chủ ý và suy nghĩ của mình.

Dưới tầng, bên cạnh hồ nước phía trước căn biệt thự.

Ở đây vào buổi tối có rất nhiều người đi hóng mát, trên mặt hồ cũng có người đang chèo con thuyền nhỏ.

Trên một chiếc ghế dài, Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên đang ngồi.

“Thật không ngờ, hôm nay anh còn có thể ngồi ở đây.” Bắc Minh Thiện nói xong, hít một hơi thật sâu mang theo không khí trong lành cùng với mùi của cây cối và đất.

“Lẽ nào anh lại bi quan như vậy?” Cố Hạnh Nguyên quay đầu nhìn Bắc Minh Thiện.

Bắc Minh Thiện ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên bầu trời, khẽ cau mày: “Nói thế nào đây, không phải là anh bi quan, mà là người mà chúng ta đối mặt không phải là người bình thường. Đối đầu với người như vậy là một chuyện rất nguy hiểm. Tình hình ở trên phiên tòa hôm nay em cũng nhìn thấy rồi, bọn họ dễ dàng lật ngược lại toàn bộ luận điểm của em. Nếu như không phải sau đó người tên Thái Hân Hân đến, có lẽ nhất định sẽ trở thành một kết quả khác.”

Cố Hạnh Nguyên gật đầu: “Đúng là như vậy. Chúng ta vốn dĩ không có quá nhiều sự tự tin với vụ án này. Sự xuất hiện của cô ta đồng thời cũng nằm ngoài dự đoán của chúng ta.”

“Sao bọn em lại biết cô ấy? Anh cũng đã nghe được câu chuyện liên quan đến cô ấy, thật sự không ngờ trải nghiệm của cô ấy cũng rất gập ghềnh.”

“Bọn em và cô ấy gặp nhau lúc đi đến thành phố C tìm một nhân chứng khác. Quả thật sống ở trong một xã hội tràn đầy những luật bất thành văn là một chuyện không dễ dàng gì. Lúc đầu em có chút ghét cô ấy, nhưng đến bây giờ em mới bắt đầu đồng tình với cô ấy. Cái giá mà cô ấy phải trả thực sự quá đắt, quá đắt.”

Cố Hạnh Nguyên nói xong lại trầm ngâm nhìn mặt hồ.

“Em nói không sai, quả thật không dễ dàng. Đợi đến sau này nếu như có cơ hội, có lẽ có thể giúp đỡ cô ấy.”

“Nghe Dương Dương nói, các anh đã thả đứa bé gây phiền phức kia đi đúng không? Tại sao lại làm như vậy, lẽ nào không lo lắng sau này cậu ta lại đến tìm bọn nhỏ gây phiền phức sao? Chuyện hôm nay, cũng là lần thứ hai cậu ta gây phiền phức cho bọn nhỏ rồi.” Cố Hạnh Nguyên với tư cách là một người mẹ, quả thật có chút lo lắng.

Nếu như đổi lại là cô, mặc dù sẽ không đánh đứa nhỏ kia một trận, hoặc để đám Dương Dương dạy dỗ cậu ta một trận, để cậu ta phải sợ.

Nhưng cô nhất định sẽ đưa đứa bé kia đi tìm giáo viên, hoặc trực tiếp đi tìm ba mẹ của đứa bé kia để nói lý lẽ.

Đối với cách làm này của Bắc Minh Thiện thật sự có chút không thể hiểu được.

Bắc Minh Thiện cười: “Trẻ con có quy tắc xã hội của trẻ con, cho dù sẽ xuất hiện một số chuyện như xung đột, anh cảm thấy bọn nhóc cũng đang tìm địa vị của mình trong cái xã hội của trẻ con. Một khi bọn nhóc xác lập được vị trí của mình sẽ bảo vệ vị trí đó. Chỉ là trùng hợp đám Dương Dương vô tình chạm phải địa vị của đứa trẻ kia. Vì vậy mới dẫn đến chuyện phía sau.”

Đối với chuyện này, Cố Hạnh Nguyên có cách nhìn không giống: “Anh không nghe thấy Đương Dương nói sao, từ đầu, là đứa bé kia gây chuyện trước.”

Bắc Minh Thiện gật đầu: “Xem ra đúng là như vậy. Nhưng chuyện giữa trẻ con, không nên do người lớn chúng ta chiếm vị trí chủ đạo.”

“Ý của anh là cho dù đứa bé kia gọi xã hội đen đến, người lớn chúng ta cũng không nên can thiệp vào?” Cố Hạnh Nguyên thật sự cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được với cái logic này của Bắc Minh Thiện.

Anh đối với cách làm của bọn nhỏ hoàn toàn không giống như lúc anh đối mặt với người lớn.

“Hình như em có chút hiểu nhầm với cách nói của anh, chuyện hôm nay không phải anh đã đứng ra rồi sao. Thực lực giữa bọn chúng hoàn toàn không cùng đẳng cấp. Vì vậy anh chỉ giúp bọn chúng trở về cùng một đẳng cấp mà thôi.”

“Ok, cho dù logic của anh có lý. Nhưng anh không thể đảm bảo sau này chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa. Mặc dù em chưa từng gặp đứa bé kia, nhưng thông qua chuyện của hai lần này em có chút lo lắng, anh có hiểu không?”

Bắc Minh Thiện đưa tay lên nhẹ nhàng xoa khuôn mặt đang tràn đầy sự lo lắng của Cố Hạnh Nguyên, sự quan tâm và tình yêu của cô dành cho bọn nhỏ, người làm ba như anh mãi mãi không thể sánh được.

Giống như chuyện hôm nay, việc anh làm chẳng qua là giúp mấy đứa nhỏ trở lại một môi trường tương đối công bằng.

Mà điều cô lo lắng lại là những ngày tháng sau này, khi mà bọn họ không ở bên cạnh con, nếu như gặp phải chuyện tương tự, không phải hi vọng con cái có thể chiếm được thế thượng phong gì, nhưng yêu cầu thấp nhất chính là có thể bình an vô sự.

Đây là sự khác nhau về suy nghĩ giữa đàn ông và phụ nữ, phụ nữ vĩnh viễn suy nghĩ kỹ càng hơn đàn ông.

Bắc Minh Thiện nhìn mặt hồ cách đó không xa, những chiếc thuyền đang nổi bên trên tạo ra những đường nước ở trên mặt nước tĩnh lặng, những vệt nước kia bắt đầu lan rộng hai bên, cuối cùng lại hòa vào mặt nước tĩnh lặng.

“Anh tin, từ sau chuyện ngày hôm nay bất luận là Dương hay đứa bé kia, có lẽ đều biết nên làm như thế nào.” Anh chẫm rãi nói.

Sau khi Cửu Cửu trợn tròn mắt lắng nghe câu chuyện qua sự cải biên của Dương Dương, dường như cảm thấy có chút chưa thỏa mãn: “Anh Dương Dương, sau đó thế nào? Cái tên xấu kia cứ đi như vậy?”

Dương Dương gật đầu: “Đúng vậy, cứ đi như vậy.”

“Lẽ nào tha cho cái tên xấu xa kia một cách dễ dàng như vậy? Tại sao, tại sao không loại bỏ những tên xấu xa kia…”

“Hả…”

Câu nói này của Cửu Cửu khiến trên trán của ba đứa trẻ đều đổ mồ hôi.

Dù thế nào bọn họ cũng không ngờ được, em gái lại có suy nghĩ như vậy.

Trình Trình và Triệu Tịnh Di đặt công việc trong tay xuống, ngẩng đầu lên xem Dương Dương trả lời như thế nào.

Bình thường Dương Dương cà phất cà phơ, bây giờ đột nhiên lại cảm thấy trách nhiệm trên vai thật nặng. Mặc dù mình đang nói linh tinh, đợi đến lúc cô bé trưởng thành một chút cũng sẽ phân biệt được đúng sai, cũng biết mình nên làm gì.

Trước đây, cậu bé còn có anh trai, mặc dù khoảng cách giữ hai người cũng chỉ có vài phút, nhưng luôn có người thay mình gánh vác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK