CHƯƠNG 380: SƯ HUYNH SƯ MUỘI
“Được, cô Cố, tôi có thể đồng ý với cô sẽ không nói chuyện của Cửu Cửu cho ngài Bắc Minh nghe.”
Mọi người nghe thế, trái tim đang treo lơ lửng đều hạ xuống rồi.
Lạc Hàn sau đó nói: “Nhưng tôi vẫn muốn nói với cô câu này, thân phận này của tôi thật ra không nên nói. Đó chính là cho đứa trẻ một gia đình trọn vẹn đối với bọn trẻ mà nói mới càng quan trọng.”
Cố Hạnh Nguyên nghe đến đây, trên mặt lại lộ rõ một tia lạc lõng.
Cô kêu Anna cẩn thận ôm Cửu Cửu vào phòng ngủ.
Sau đó nói với Lạc Hàn: “Thầy Lạc, tôi đâu phải không muốn cho bọn trẻ một gia đình hoàn chỉnh, chỉ có điều hiện nay điều đó quá mong manh. Có điều mặc kệ như thế nào, thầy Lạc, tôi vẫn rất cảm ơn thầy có thể giúp tôi giữ bí mật này.”
Lạc Hàn khẽ mỉm cười: “Cô Cố không cần khách sáo. Đây chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Cô là bạn tốt của Kiều Kiều, mấy năm nay nó ở bên ngoài lăn lộn, người làm anh như tôi còn phải cảm ơn cô đã chăm sóc em gái tôi.”
“Thầy Lạc khách sao rồi, không dám nói là chăm sóc, lúc đó chúng tôi đều xa quê, chỉ có thể lương tựa vào nhau mà thôi. Trong này không có chuyện gì nữa rồi, anh ra ngoài chơi cùng bọn trẻ một lát, trong này cơm rất nhanh sẽ nấu xong.” Cố Hạnh Nguyên nói xong bắt đầu làm.
Rất nhanh, một bàn đồ ăn tốt vô cùng phong phú đã được Cố Hạnh Nguyên và Anna liên thủ nấu xong, bày ở trên bàn.
Mọi người ngồi quanh bàn ăn, nhà của Cố Hạnh Nguyên lâu rồi không có náo nhiệt như vậy rồi. Cô ôm Cửu Cửu ở trong lòng mình.
Cô bé chớp chớp đôi mắt to long lanh, chỉ vào Lạc Kiều nói: “Mama, chị gái xinh đẹp này là ai?”
Cố Hạnh Nguyên khẽ mỉm cười: “Cửu Cửu sao lại quên mất dì Kiều Kiều rồi? Dì ấy không phải rảnh là đến thăm con hay sao?”
Lạc Kiều khẽ mỉm cười nhìn Cửu Cửu nói: “Cửu Cửu, dì có một khoảng thời gian không đến thăm cháu rồi, khi dì đến thăm cháu, cháu vẫn ở trong nôi đó.”
Cửu Cửu lẩm bẩm nói: “Dì xinh đẹp.”
Anna ở một bên, cố ý giả bộ có hơi tức giận, nhìn Cửu Cửu nói: “Ha, dì ấy là dì xinh đẹp, vậy dì không phải sao?”
Cửu Cửu nhìn Anna, cái đầu nhỏ khẽ xoay chuyển tìm từ: “Dì Anna, dì cũng rất xinh đẹp, chỉ có điều dì xinh đẹp đẹp hơn một ít.”
Cố Hạnh Nguyên lúc này cũng bắt đầu trêu Cửu Cửu: “Tiểu bảo bối, mẹ với dì Anna còn cả dì xinh đẹp, ba người ai đẹp nhất?”
Cửu Cửu lúc này không có cần suy nghĩ, ôm chầm lấy mẹ: “Mama đẹp nhất.”
Lời này nói ta chọc mọi người cười to một trận. Cố Hạnh Nguyên hôn má Cửu Cửu.
Lúc này, Cửu Cửu lại nhìn thấy Lạc Hàn.
Có lẽ là Lạc Hàn trông tương đối khó gần, không giống mẫu hình như Vân Chi Lâm. Cô bé có hơi sợ.
Cắn ngón tay nhỏ nhỏ của cô bé, ghé sát tai của Cố Hạnh Nguyên hỏi: “Mama, chú này là ai?”
Còn chưa đợi Cố Hạnh Nguyên nói, Lạc Hàn đã tự giới thiệu mình rồi: “Cháu có thể giống như anh trai Dương Dương gọi chú là ‘thầy giáo’.”
“Thầy giáo?” Từ này Cửu Cửu vẫn là lần đầu tiên nghe thấy, cô bé hiếu kỳ nhìn Lạc Hàn nói: “Thầy giáo có giống chuột không?”
Vừa dứt lời, lại chọc mọi người cười một trận.
Trình Trình giải thích cho Cửu Cửu: “Thầy giáo là dạy chúng ta làm đứa trẻ ngoan, chuột làm cho thành đứa trẻ hư.”
Cậu nhóc nói với Cửu Cửu như vậy, cô bé rất dễ liền hiểu được: “Ồ cũng muốn thầy giao dạy em làm đứa trẻ ngoan.”
Lạc Hàn khẽ mỉm cười: “Được, khi chú dạy cho Dương Dương, cháu cũng đến nghe thử.”
Trong tay Dương Dương gắp một miếng sườn chua ngọt, nhìn Cửu Cửu nói: “Anh là học sinh của thầy Lạc, em đến sau, em nên gọi anh là đại sư huynh.”
Cửu Cửu nhíu mày nhìn Dương Dương: “Anh không phải là đại sư huynh, em xem trên TV, đại sư huynh trong đó đều phải kết hôn với tiểu sư muội. Nhưng em không muốn gả cho anh.”
Cửu Cửu thật sự mỗi lần nói đề phát ra những lời kinh người, chọc mọi người đều sắp không nổi cơm nữa. Trong nhà có mấy bảo bối như thế, ngày tháng trôi qua không vui vẻ cũng khó.
Cố Hạnh Nguyên dùng đũa gắp một miếng thịt sốt cho Lạc Kiều: “Kiều Kiều, đây là thịt sốt cậu thích ăn nhất, đây coi như tiếp đãi cậu rồi.”
“Cảm ơn…” Lạc Kiều mỉm cười cầm bát đón miếng thịt.
Miếng thịt đỏ óng, tỏa ra mùi hương mê người, khiến Lạc Kiều nhìn mà nước miệng sắp chảy ra rồi.
“Thật sự lâu lắm không có ăn được món Nguyên nấu rồi, thật sự nhớ chết tớ rồi.” Lạc Kiều nói rồi, không chần chừ mà cầm đũa gắp miếng thịt cho vào trong miệng.
“Ừm… Mùi vị này thật là…” Lạc Kiều vốn dĩ mỉm cười đến mức lông mày cong cong, lập tức nhíu mày lại, sau đó trong cổ giống như mắc thứ gì đó, đột nhiên có cảm giác muốn nôn.
Cô ta bịt miệng lại vội vàng đứng dậy, nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh.
Anna thấy là lạ nhìn sang Cố Hạnh Nguyên: “Lạc Kiều cô ấy bị sao thế? Có phải thịt này có vấn đề gì không?”
Cố Hạnh Nguyên cũng cảm thấy hơi lạ, cô gắp một miếng bỏ vào trong miệng. Mùi vị không có vấn đề, thịt cũng ngon mà.
Vì thế cô giao Cửu Cửu cho Anna, sau đó nói với những người khác: “Mọi người ăn trước đi, tôi đi xem thử, có lẽ vừa về thân thể có hơi không thoải mái.”
Cô cầm một cái ly, rót ít nước ấm.
Đi đến nhà vệ sinh, lúc này Lạc Kiều vẫn đang bò ra nôn ở bồn cầu.
Cố Hạnh Nguyên đưa nước cho Lạc Kiều: “Cậu súc miệng trước đi. Có phải mùi vị của thịt tớ làm có chỗ nào không đúng không?”
Lạc Kiều cầm ly nước súc miệng, sau đó dùng tay lau miệng: “Nguyên, thịt cậu làm không vấn đề. Chỉ có điều gần đây, hình như tớ vừa ăn đồ hơi có dầu mỡ thì sẽ có phản ứng như vậy. Chắc là làm việc mệt quá rồi, ăn không được mấy thứ này.”
Cố Hạnh Nguyên nhíu mày suy nghĩ, đột nhiên có một suy nghĩ chạy trong đầu cô.
Cô đóng cửa nhà vệ sinh lại, nhỏ giọng hỏi Lạc Kiều: “Cậu mấy tháng chưa có kinh rồi?”
Lạc Kiều ngẩng đầu kỳ lạ nhìn Cố Hạnh Nguyên, cô ta đứng thẳng người nhíu mày suy nghĩ: “Hình như hai ba tháng rồi.”
Cô ta vừa nói đến đây, lại nhìn sang Cố Hạnh Nguyên: “Ý của cậu là…” Nói đến đây, cô ta vội xua tay nói: “Nguyên, chuyện này sao mà có thể, tớ luôn giữ thân trong sạch, tám phần là vì tớ làm việc quá mệt nên mới như thế.”
Cố Hạnh Nguyên cô là người từng trải, chuyện khác có lẽ nhìn không chuẩn, nhưng chuyện này chắc chắn tám chín phần không sai.
Cô hỏi Lạc Kiều: “Khoảng thời gian này cậu giữ thân trong sạch không có quan hệ, nhưng cậu nghĩ đến ba tháng trước hay chưa?”
Có lẽ Lạc Kiều thật sự quên rồi, hoặc cô ta đang giả ngốc: “Ba tháng trước? Tớ sao không có nhớ gì.”
Cố Hạnh Nguyên đi đến trước mặt cô ta, nhìn vào mắt của cô ta từ từ nói: “Ba tháng trước, chúng ta có phải có một lần uống nhiều không…”
Câu nói này nhắc nhở Lạc Kiều, cô ta buồn bực vỗ đầu: “Tớ nhớ lần đó gọi mấy người đến… Trời ạ, tớ rốt cuộc làm cái gì vậy.”
Cố Hạnh Nguyên che miệng cố gắng kiềm chế bản thân hốt ra.
Kiều Lạc nhíu mày nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Tớ đã như này rồi, cậu không giúp tớ nghĩ cách thì thôi, còn vui khi người ta gặp họa, cậu rốt cuộc có phải là bạn tốt của tớ không hả?”
Cố Hạnh Nguyên vội nói: “Kiều Kiều, cậu trước tiên đừng tức giận, sự việc thật ra không có tồi tệ như cậu tưởng tượng đâu. Tối hôm đó quả thật chúng ta đều uống nhiều, cậu cũng gọi mấy người đến, nhưng đến cuối cùng, tớ thông qua điều tra, phát hiện đến cuối cùng, ở cùng với cậu chỉ có một người.”
Nói rồi, ngón tay cô chỉ vào bụng của Lạc Kiều: “Tám phần là của anh ta.”
Lạc Kiều lúc này đã gấp đến mức sắp cháy nhà rồi, hai tay cô ta nắm chặt cánh tay của Cố Hạnh Nguyên, dùng sức lắc lắc: “Nguyên, nói cho tớ biết cậu điều tra được là tên khốn nào.”
Lực tay của Lạc Kiều thật ra không nhỏ, cánh tay của Cố Hạnh Nguyên bị cô ta làm cho đau rồi: “Ài, Kiều Kiều, cậu có thể nhẹ chút không. Nếu như là người đó, cũng coi như cậu không chịu thiệt. Hơn nữa tên đó tớ thấy có khá thành thật.”
Lạc Kiều tức đến trợn mắt: “Thành thật, nếu như thành thật thì sẽ không nhân lúc tớ mơ màng mà ấy rồi.”
“Kiều Kiều, cậu đừng nói như thế, lúc đó là cậu chủ động. Nếu như nói thẳng toẹt, người ta mới là người bị ép.” Cố Hạnh Nguyên nói.
Lạc Kiều mặt mày cay đắng nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Nguyên, cậu đừng ở đây nói bóng gió nữa, nói cho tớ biết anh ta là ai.” Nói rồi, cô ta đưa ba ngón tay ra: “Tớ bảo đảm không tìm anh ta gây chuyện, tớ làm một kẻ câm còn không được sao.”
Cố Hạnh Nguyên mím môi đang cười lại, nhìn bộ dạng cô ta bị dày vò cũng không chọc cô ta nữa, biểu cảm rất nghiêm túc nhìn Lạc Kiều, nói: “Thật ra người này cậu cũng biết, hay ở cùng với người ba chim chết của hai bảo bối nhà tớ…”
Lạc Kiều quả nhiên vẫn coi như thông minh, Cố Hạnh Nguyên chỉ cho gợi ý đơn giản, cô ta híp mắt lại: “Nguyên, người cậu nói chắc không phải là ông chú đó chứ…”
Cố Hạnh Nguyên rất trịnh trọng gật đầu.
“Ôi…” Lạc Kiều dùng tay vỗ vào trán của mình, sau đó ngồi phịch xuống sàn nhà: “Thiết nghĩ Lạc Kiều tớ tuy không tính là chim sa cá lặn, nhưng cũng coi như dung mạo như hoa. Vậy mà lại rơi vào tay ông chú này.”
Cố Hạnh Nguyên đứng ở một bên: “Cậu đừng mở miệng là ‘ông chú này ông chú nọ’, tuổi tác của anh ta cũng không lớn, tính cẩn thận tuổi tác của hai người hợp mà.”
Lạc Kiều ngoảnh đầu nhíu mày nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Cậu đừng nói thay cho anh ta, cũng không nghĩ boss của anh ta là ai, boss của anh ta bắt nạt cậu cũng không phải một hai lần rồi. Ba đứa trẻ không phải chính là cũng đến như thế hay sao.”
Cố Hạnh Nguyên mặt mày hơi thay đổi, cẳng thẳng quay đầu nhìn về phía cửa: “Kiều Kiều, cậu nói nhỏ không được sao. Bắc Minh Thiện đối xử với tớ không ra sao, nhưng Hình Uy ở bên cạnh anh ta lại không có một chút tật xấu gì. Hơn nữa tớ nhìn ra được anh ta có thể chịu trách nhiệm với cậu.”
Lạc Kiều không dễ gì đứng lên được, liền xua tay với Cố Hạnh Nguyên: “Nguyên, bỏ đi. Cá tìm cá tôm tìm tôm, gần mực thì đen gần đèn thì rạng. Bỏ đi, tớ cũng không định tìm anh ta gây phiền phức gì, cũng không tìm anh đòi phí tổn thất thanh xuân. Hai ngày nữa tớ đi phá đứa bé trong bụng, coi như tớ gặp xui, xem như tớ đi trên đường không cẩn thận giẫm vào shit chó không được sao.”
Nói đến đây, Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy mắt của Lạc Kiều có hơi đỏ.
Trong lòng cô biết rõ, thật ra Lạc Kiều không phải thoáng như vẻ ngoài mà cô ấy tỏ ra, trên thực tế cô ta cũng là một người rất biết giữ mình.
Cố Hạnh Nguyên thở dài, đều là họa khi uống rượu, mặc dù người sai về cơ bản là Lạc Kiều, nhưng cô lúc đó cũng vì sự thất vọng của mình mới nghĩ đến cùng nhau đi uống rượu.
Cô đưa tay vỗ nhẹ vào vai của Lạc Kiều: “Kiều Kiều, tớ cảm thấy cậu bây giờ bình tĩnh lại đã. Chuyện như phá thai không phải trò đùa. Nếu giữa hai người có duyên phận như thế, vậy không bằng thử chung sống một khoảng thời gian thử xem. Tớ không phải nói tốt cho Hình Uy đâu, thời gian dài tiếp xúc với anh ta như vậy cũng chưa thấy anh ta có tật xấu gì, nếu như làm chồng, có lẽ còn đáng tin hơn nhiều so với Bắc Minh Thiện – boss của anh ta.”
Lạc Kiều lắc đầu nguầy nguậy: “Nguyên, mặc kệ cậu nói ông chú đó tốt như thế nào, tớ cũng không muốn vì loại chuyện này mà phải gả cho anh ta. Anh ta không phải gu của tớ, cậu có hiểu không.”