CHƯƠNG 389: CÓ THỂ KHÔI PHỤC DỮ LIỆU TRONG ĐÓ ĐƯỢC KHÔNG
“Chuyện này không thể nào! Sáng nay trước khi tôi đến đây còn nghe qua một lần, không có bất cứ vấn đề gì.” Chuyện này đột nhiên xảy ra làm cho cô trở tay không kịp, vội vàng cầm máy ghi âm trong tay Vân Chi Lâm kiểm tra lại.
Luật sư Vương nhìn Cố Hạnh Nguyên hốt hoảng lo sợ thì khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng nhanh chóng biến mất.
Anh ta cũng giả vờ lo lắng nói: “Không lẽ lúc máy ghi âm ở trong túi xách của cô hoặc là trong lúc đụng phải gì đó nên hỏng mất chứ.”
Cố Hạnh Nguyên lắc đầu: “Chuyện này không thể nào, lúc tôi đến đây thì rất cẩn thận, sau đó tôi giao máy ghi âm này cho anh.”
Cô nói xong thì nhìn về phía luật sư Vương.
“Haiz, cô Cố có thể nói rõ ràng được không. Không sai, cô đưa máy ghi âm cho tôi, cô muốn nói nó bị hư trong lúc ở chỗ tôi đúng không?” Luật sư Vương có vẻ kích động.
Anh ta đưa tay chỉ vào khu làm việc: “Tôi vẫn luôn xem tài liệu ở đó, không hề nghe lại bên trong ghi âm gì. Hơn nữa trước khi tôi đi ra ngoài đã đưa máy ghi âm cho cô, bởi vì cô nói thứ trong máy ghi âm rất có ích trong quá trình kiện tụng, tôi sợ máy ghi âm có vấn đề trong khoảng thời gian mình rời đi nên cố ý đưa nó cho cô. Tôi thấy cô tùy tiện ném máy ghi âm vào túi xách mình thì có.”
Luật sư Vương nói làm cho Cố Hạnh Nguyên hết đường chối cãi, hơn nữa cô cũng không hiểu vì sao trong mấy tiếng ngắn ngủn, máy ghi âm đột nhiên bị hư.
Vân Chi Lâm nghe mỗi người một ý, nếu cứ tiếp tục tranh cãi như vậy thì cũng không được gì: “Được rồi, hai người đừng tranh cãi nữa, nếu chuyện đã xảy ra thì phải nghĩ cách khác xoay chuyển tình hình.”
Anh ta nói xong thì nhìn về phía Cố Hạnh Nguyên: “Hạnh Nguyên, em cầm máy ghi âm đến cửa hàng chuyên sửa chữa máy tính xem cách nào khôi phục lại được không.”
Sau đó anh lại nhìn thoáng qua luật sư Vương: “Luật sư Vương, hiện tại cách ngày phiên tòa không còn nhiều lắm, anh vất vả một chút, cố gắng nghĩ xem có cách nào khác có thể xoay chuyển được không.”
Luật sư Vương gật đầu: “Luật sư Vân, anh cứ yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng nghĩ cách.”
Vân Chi Lâm gật đầu: “Nếu chuyện đã xảy ra thì mọi người không cần để ở trong lòng, cùng nhau nghĩ cách biến chuyện xấu thành chuyện tốt.”
Cố Hạnh Nguyên nghe ra được Vân Chi Lâm đang an ủi mình.
Cô quay về chỗ của mình nhìn máy ghi âm đã hư thì nhíu mày. Cô luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng lại không nói ra được.
Vì thế cô vẫn ôm hy vọng, cầm máy ghi âm đến cửa hàng chuyên sửa chữa máy tính thử xem, không chừng có thể sửa được.
Dọc đường đi, chú Khôn nhìn qua kính chiếu hậu thấy Cố Hạnh Nguyên nhíu mày ngồi phía sau, vẻ mặt đầy tâm sự.
“Cô Cố, cô có chuyện buồn rầu sao?”
Cố Hạnh Nguyên lắc đầu, sau đó lại gật đầu.
Chú Khôn dùng tay trái cầm vô lăng, tay phải lấy ra một tờ giấy trong túi áo: “Cô Cố, cô nhìn thứ này xem.”
Cố Hạnh Nguyên đưa tay nhận lấy tờ giấy trong tay chú Khôn.
Cô nhìn địa chỉ trên đó thì nhíu mày. Bởi vì địa chỉ trên đó và văn phòng của công ty Giải Trí Mới cùng thuộc một con đường.
“Chú Khôn, chú lấy thứ này ở đâu?” Cố Hạnh Nguyên cầm tờ giấy hỏi chú Khôn.
“Cô Cố, sáng sớm hôm nay tôi đi dạo ở dưới lầu thì tình cờ thấy luật sư Vương vội vàng đi qua đường đối diện đón xe taxi, cậu ta đưa cho tài xế một tờ giấy, tài xế xem xong thì ném tờ giấy xuống đất rồi lái xe đi. May là lúc đó con đường này rất ít xe nên tôi đi qua nhặt tờ giấy, thấy địa chỉ trên đó rất gần với chỗ cô đã đi ngày hôm qua.”
Chú Khôn kể lại toàn bộ sự việc cho Cố Hạnh Nguyên nghe.
Cố Hạnh Nguyên nghe xong thì cũng không để ở trong lòng. Dù sao nơi đó có rất nhiều công ty giải trí và truyền thông báo chí.
Cô tới một nơi có rất nhiều cửa hàng chuyên sửa chữa máy tính, sau đó đưa máy ghi âm cho nhân viên sửa chữa: “Anh giúp tôi xem có thể sửa được máy ghi âm này hay không?”
Nhân viên sửa chữa nhận máy ghi âm, nhanh chóng dùng tua vít tháo vỏ máy. Anh ta nhìn mạch điện thì khẽ cau mày: “Cô ơi, bảng mạch điện đã chập mạch, rất nhiều chỗ đã hư hỏng, có lẽ không sửa được.”
“Vậy anh xem có thể khôi phục dữ liệu trong đó được không?” Cố Hạnh Nguyên không từ bỏ, vẫn ôm một tia hy vọng.
“Được, tôi sẽ thử xem.” Nhân viên sửa chữa nói xong thì kết nối dây cáp từ máy tính của mình đến bảng mạch đặc biệt, sau đó anh ta nhanh chóng tháo con chip ghi nhớ của máy ghi âm ra rồi gắn vào bảng mạch đó, sau khi anh ta xác nhận không có sai sót mới bắt đầu thao tác trên phần mềm.
Cố Hạnh Nguyên đợi hơn hai tiếng, nhân viên sửa chữa cầm một USB đưa cho cô: “Cô ơi, tôi chỉ có thể giúp cô tìm được dữ liệu này thôi, bởi vì máy ghi âm bị hư khá nghiêm trọng nên không tìm được hết, nếu lúc bắt đầu phát hiện vấn đề mang tới chỗ tôi thì có thể khôi phục được tất cả.”
Cuối cùng cũng còn một tia hy vọng, Cố Hạnh Nguyên mỉm cười với nhân viên sửa chữa: “Cảm ơn anh.”
Nhân viên sửa chữa gật đầu: “Không cần khách sáo, tôi đề nghị cô sau này nếu tài liệu quan trọng thì hãy sao chép lại một bản, vậy thì sẽ không làm lỡ chuyện.”
“Cảm ơn anh đã nhắc nhở, sau này tôi sẽ chú ý.” Cố Hạnh Nguyên cẩn thận bỏ USB vào túi xách, thanh toán tiền cho nhân viên sửa chữa, sau đó ngồi lên xe chú Khôn chạy về văn phòng luật sư của Vân Chi Lâm.
Cô vội vàng xuống xe, nhanh chóng đi vào văn phòng luật sư, đến văn phòng của Vân Chi Lâm.
Luật sư Vương ngẩng đầu nhìn thoáng qua Cố Hạnh Nguyên, khóe miệng lộ ra nụ cười. Anh ta nhìn dáng vẻ vội vàng của cô thì cũng biết chắc chắn không khôi phục được dữ liệu.
Cố Hạnh Nguyên chỉ muốn tìm Vân Chi Lâm báo tin đã khôi phục được một phần dữ liệu cho anh ta nghe, xem có ích gì không.
Cho nên cô cũng không chú ý đến luật sư Vương.
Cô vào văn phòng của Vân Chi Lâm, không giống như những người khác phải gõ cửa trước. Cô mở cửa đi vào, sau đó tiện tay đóng cửa lại.
Vân Chi Lâm đang hao tổn tâm trí cho vụ kiện của Bắc Minh Thiện, chứng cứ quan trọng vốn không có, chuyện này đối với anh ta mà nói là một dấu hiệu không tốt.
Lúc này cửa văn phòng, Vân Chi Lâm đang buồn bực, đang chuẩn bị nổi giận thì ngẩng đầu thấy Cố Hạnh Nguyên đi vào, anh ta lập tức kiềm chế lửa giận.
“Thế nào, máy ghi âm có sửa được không?” Anh ta quan tâm hỏi.
Cố Hạnh Nguyên đau khổ nhìn Vân Chi Lâm lắc đầu: “Có rất nhiều chỗ bị hư nặng, không sửa được.”
Vân Chi Lâm thất vọng: “Xem ra chúng ta phải chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.”
Cố Hạnh Nguyên đi đến trước bàn làm việc của anh ta, lấy USB trong túi xách đặt lên bàn: “Bọn họ chỉ tìm được dữ liệu này trong máy ghi âm, em vẫn chưa kịp nghe, không biết nó có ích gì cho vụ kiện hay không.”
Vân Chi Lâm vội vàng cầm lấy gắn vào máy tính.
Anh ta mở file ra, lập tức truyền đến tiếng ồn ào trong quán bar ngày đó.
Nhưng vẫn có thể nghe rõ được cuộc đối thoại của Tam Hỗn và Cố Hạnh Nguyên.
Vân Chi Lâm nhấn nút tạm dừng, vội vàng cầm điện thoại gọi cho luật sư Vương: “Anh đến văn phòng của tôi một chuyến.”
Luật sư Vương đang đắc ý, chứng cứ đã không còn, để xem Hạnh Nguyên còn diễu võ dương oai trước mặt anh ta thế nào.
Anh ta nhẹ nhàng gõ cửa văn phòng Vân Chi Lâm, sau đó đẩy cửa đi vào: “Luật sư Vân, anh tìm tôi có chuyện gì?”
Sau đó anh ta lại nhìn thoáng qua Cố Hạnh Nguyên, có vẻ quan tâm hỏi: “A, cô Cố, cô cũng trở về rồi ài. Máy ghi âm sửa được rồi sao?”
Cố Hạnh Nguyên chưa trả lời thì Vân Chi Lâm nói trước: “Tuy rằng máy ghi âm đã hỏng rồi, nhưng vẫn tìm được một phần dữ liệu, chúng ta cùng nghe một chút xem có ích cho vụ kiện hay không.”
Luật sư Vương nghe vậy thì cau mày. Anh ta vốn nghĩ có thể đẩy Cố Hạnh Nguyên xuống đáy, không nghĩ tới cô còn có thể trở mình.
Anh ta lập tức tươi cười: “Đúng là một tin tốt, tôi cũng rất muốn nghe một chút.”
Vân Chi Lâm lại nhấn nút mở file.
Ba người cẩn thận nghe, luật sư Vương vô cùng lo lắng ở trong lòng.
Lúc Tam Hỗn đang muốn nói đến camera thì đột nhiên trong máy tính không có âm thanh.
Phần dữ liệu đến đây kết thúc.
Vân Chi Lâm tức giận đập mạnh xuống bàn.
Cố Hạnh Nguyên nhìn Vân Chi Lâm, vốn còn một tia hy vọng, lần này không còn hy vọng gì nữa.
Lúc này hòn đá trong lòng luật sư Vương cũng rơi xuống, anh ta nhìn vẻ mặt hai người chán nản thì trong lòng thầm vui vẻ.
Nhưng anh ta vẫn giả vờ chán nản nói: “Luật sư Vân, cô Cố cũng đã cố gắng. Xem ra hiện tại chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng.”
Cố Hạnh Nguyên nhìn luật sư Vương: “Chuẩn bị cái gì?”
Vẻ mặt luật sư Vương nghiêm trọng gật đầu: “Hiện tại trong tay tôi không có chứng cứ nào rõ ràng, có lẽ vụ kiện này sẽ thua.”
Kết luận này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên quay đầu nhìn Vân Chi Lâm, anh ta ngồi ở chỗ của mình, hai tay nắm chặt chống dưới cằm, nhíu mày chặt lại không nói một lời.
Cô hiếm khi thấy dáng vẻ này của Vân Chi Lâm, chẳng lẽ anh ta cũng đồng ý với kết luận của luật sư Vương sao?
“Chi Lâm, không lẽ chúng ta thật sự nhận thua? Không phải anh nói chưa đến giây phút cuối cùng thì không được dễ dàng nhận thua sao.” Cố Hạnh Nguyên nói xong thì xoay người đi ra bên ngoài.
“Hạnh Nguyên, em muốn làm gì?” Vân Chi Lâm lập tức đứng lên.
Cố Hạnh Nguyên quay lại nói: “Em lại đi tìm chứng cứ!”
“Hiện tại em còn có thể tìm được sao, ngày hôm qua đã rút dây động rừng. Nếu em tiếp tục qua đó thì chỉ có thể chịu thiệt, không có được lợi ích gì.”
Vân Chi Lâm nói xong thì vòng qua bàn làm việc đến bên cạnh Cố Hạnh Nguyên: “Không ai trong chúng ta muốn nhìn thấy kết quả thua kiện, nhưng cũng phải dũng cảm đối mặt, lúc này mới có đủ tư cách trở thành một luật sư.”
Cố Hạnh Nguyên ngẩng đầu nhìn Vân Chi Lâm: “Vậy ý của anh là bồi thường tiền cho Bắc Minh Thiện, đó không phải là một con số nhỏ.”
Vân Chi Lâm mỉm cười lắc đầu: “Em không cần lo lắng chuyện này, anh có cách của mình. Được rồi, hai người đã vất vả, anh cho phép hai người tan làm sớm về nhà nghỉ ngơi.”
“Nếu luật sư Vân đã lên tiếng thì tôi về nhà trước.” Luật sư Vương nói xong thì xoay người rời khỏi văn phòng.
Nếu Vân Chi Lâm đã thừa nhận thua kiện, anh ta cũng không cần tiếp tục giả vờ nữa.
Anh ta quay lại chỗ của mình thu dọn đồ đạc.
“Chi Lâm…” Cố Hạnh Nguyên còn muốn nói với anh ta gì đó, nhưng chỉ thấy Vân Chi Lâm mỉm cười xua tay với cô: “Em về nghỉ ngơi một chút, ở với bọn nhỏ. Em nhớ phải nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị đón nhận một trận chiến trên tòa án. Tuy rằng anh biết sẽ thua, nhưng cũng không có nghĩa là hoàn toàn từ bỏ.”