CHƯƠNG 702: NHỊP TIM MỘT TRĂM HAI MƯƠI
Cố Hạnh Nguyên trốn ở trong xe, nín thở nghe lén Đường Thiên Trạch gọi điện thoại. Mặc dù không có biện pháp nghe được toàn bộ cuộc đối thoại, nhưng nội dung trước đó cũng nghe được rõ ràng.
Nhất là căn cứ vào việc hôm qua cô nghe được tin tức trong miệng của Vân Chi Lâm, đã có thể xác nhận hóa ra là do bọn họ ở sau lưng giở trò quỷ, một chiêu này quả thực là quá độc ác…
Đường Thiên Trạch gọi điện thoại, giọng nói càng ngày càng nhỏ, hẳn là anh ta đã đi về phía thang máy. Ngay lúc Cố Hạnh Nguyên chuẩn bị nâng cửa sổ xe lên, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên.
Ở trong bãi đỗ xe yên tĩnh này, đột nhiên vang lên tiếng chuông, lực xuyên thấu vẫn rất mạnh. Cô hơi nhíu mày, vội vàng mở túi xách, tắt âm điện thoại đi.
Tiếng chuông ngắn ngủi vang lên mười mấy giây đồng hồ, sau đó dừng lại, im bặt.
Cô nhanh chóng nâng cửa sổ xe lên, sau đó nhận điện thoại.
Đóng cửa sổ xe lại, xe bị đóng kín có khả năng cách âm không tệ, cho dù là người đứng ở bên cạnh, cũng là rất khó nghe được bên trong đang nói gì.
Cú điện thoại này là do Hình Uy gọi đến, là thông báo hôm nay cô có hội nghị quan trọng phải tham gia. Đây cũng là chuyện anh ta phải thông báo hành trình theo thông lệ.
Cố Hạnh Nguyên cúi đầu đồng ý mọi thứ. Giờ phút này lòng của cô sắp nhảy lên, sợ tiếng chuông sẽ bị Đường Thiên Trạch phát hiện.
Bởi vì cô cảm thấy hiện tại bọn họ càng ngày càng âm hiểm, vì đối phó với Bắc Minh Thiện có thể nói là dùng bất kì thủ đoạn nào. Nếu như bị anh ta phát hiện, rất khó nói bọn họ có thể dùng thủ đoạn càng tàn nhẫn hơn không.
Hình Uy báo cáo xong công việc sắp xếp hôm nay, lại hỏi một chút tình huống của Bắc Minh Thiện. Cố Hạnh Nguyên đều trả lời từng cái một.
Hiện tại ở trong Bắc Minh thị, có lẽ cũng chỉ có một mình Hình Uy là có thể hoàn toàn tín nhiệm.
Gọi điện thoại xong với Hình Uy, Cố Hạnh Nguyên cũng thở dài nhẹ nhõm. Cô lại để điện thoại di động của mình vào túi xách, sau ngẩng đầu quan sát bốn phía, không có một bóng người.
Lúc này hẳn là Đường Thiên Trạch cũng đã ở trong thang máy đi.
Cô nghĩ nghĩ, nhưng vẫn nhẹ nhàng đẩy cửa xe ra, lẳng lặng nghe một chút động tĩnh bên ngoài. Bốn phía im ắng, chỉ có tiếng quạt kêu “ong ong” đơn điệu.
Rốt cuộc có thể hoàn toàn thả lỏng một hơi. Cô nhanh chóng xuống xe, sau đó đi về phía thang máy.
“Cộc cộc cộc…” Trong ga-ra lập tức vang lên tiếng giày cao gót liên tục.
Ngay thời điểm sắp đến gần thang máy, một bóng người đột nhiên hiện ra ở trước mặt Cố Hạnh Nguyên.
Cô vốn có một chút khẩn trương, sự xuất hiện của người này, không thể nghi ngờ là lại lần nữa khiến cô kinh hãi.
Cô giật mình một cái, bước chân cũng dừng lại. Hơn nữa còn suýt nữa đã la lên, thế nhưng túi xách cầm ở trong tay đã rơi xuống đất.
Trong ngắn ngủi hai ba giây, cô đã nhận ra người ngăn ở trước mặt mình là Đường Thiên Trạch.
Dáng vẻ của anh ta rất nhàn nhã ngăn ở trước thang máy của Cố Hạnh Nguyên, trên mặt là nụ cười quen thuộc của anh ta, một tay còn đặt ở trong túi quần, trên tay kia kẹp một điếu thuốc đã đốt.
“Anh, tại sao anh lại ở chỗ này?” Cố Hạnh Nguyên hơi bình ổn lại tâm trí, hỏi.
Gương mặt Đường Thiên Trạch tươi cười nhìn cô, sau đó hút một hơi thuốc, dùng dáng vẻ rất thoải mái phun một ngụm khói thuốc ra: “Sếp Cố, nơi này chính là nơi tôi đi làm, vì sao không thể ở chỗ này chứ.”
Cố Hạnh Nguyên cố giả bộ trấn định, vì che giấu sự kinh hoàng của mình, bắt chước dáng vẻ nghiêm mặt của Bắc Minh Thiện: “Xin tránh ra.”
Thế nhưng Đường Thiên Trạch không có ý muốn động, đang hút thuốc lần hai, vứt điếu thuốc còn hơn nửa vào trong thùng rác bên cạnh: “Sếp Cố, tôi có mấy lời muốn ra ngoài nói với cô.”
***
Cố Hạnh Nguyên biết, hiện tại nếu như không thuận theo Đường Thiên Trạch, không biết anh ta sẽ đùa nghịch ra qủy kế gì.
Huống hồ, cô có thể khẳng định là, anh ta không thể làm gì mình. Hoặc là, đi cùng với anh ta một chuyến, còn có thể hiểu rõ mục đích của bọn họ đến cùng là vì cái gì, có lẽ còn có thể thuyết phục anh ta.
“Để tôi gọi điện thoại trước, để Hình Uy sắp xếp công việc trước một chút.” Cố Hạnh Nguyên nói, lấy điện thoại di động của mình lắc lắc trước mặt của Đường Thiên Trạch.
Đường Thiên Trạch khẽ gật đầu, chuyện đã đến bước này, cũng không cần phải giấu giếm gì cả.
“A lô, hiện tại tôi có một số việc phải ra ngoài xử lý một chút. Phía Tập đoàn có chuyện gì anh hãy thay tôi xử lý trước một chút.” Nói xong liền cúp điện thoại.
Thu điện thoại, cô nhìn thoáng qua Đường Thiên Trạch: “Vậy chúng ta đi thôi, đi chỗ nào do anh quyết định.”
Đường Thiên Trạch mỉm cười, đưa cô tới trước xe của mình, sau đó mở cửa ghế phụ cho cô.
*
Anh ta cũng không đưa Cố Hạnh Nguyên đi quá xa, chỉ cách cao ốc của tập đoàn Bắc Minh thị hai con đường.
Xe dừng lại ở trước cửa một quán cà phê phong cách Châu Âu.
Sau khi bọn họ đi vào, chọn lấy một phòng riêng gần cửa sổ. Ở đây, có thể vừa uống cà phê, vừa nhìn xem cảnh đường phố tương tự như các thành phố quốc tế lớn khác.
Mặc dù như thế, nhưng là trong phòng riêng vẫn rất an tĩnh, bên ngoài ồn ào náo động căn bản không thể ảnh hưởng đến bầu không khí bên trong.
Trên khăn trải bàn màu vàng nhạt thêu hoa văn, đặt một chiếc bếp nhỏ cũng theo phong cách Châu Âu.
Trên bếp đặt một chiếc bình thủy tinh pha cà phê, dưới tác dụng của ngọn lửa hơi yếu, chất lỏng màu đen bên trong không ngừng sôi trào, từ vòi ấm phun ra hơi sương mờ màu trắng và mùi cà phê thơm.
Đường Thiên Trạch nhấc ấm lên, trước tiên đổ đầy ly của mình và Cố Hạnh Nguyên.
“Có cần thêm đường không?” Anh ta nhẹ nhàng đẩy chiếc bát đựng đường trắng sứ có hoa văn về phía Cố Hạnh Nguyên ở phía đối diện.
“Cảm ơn, tôi không quen thêm đường.”
Cố Hạnh Nguyên cầm thìa trong tay nhẹ nhàng khuấy động ở trong chén, bọt biển nhàn nhạt trong lúc khuấy tạo thành cái xoáy nước nhỏ.
Đường Thiên Trạch hình như có chút mất mặt, linh hoạt nghiêng đầu nhướn mày. Sau đó anh ta chỉ đơn giản khuấy cà phê và nhấp một ngụm.
“Vị cà phê không tệ, Nguyên, cô cũng nếm thử đi.”
Cố Hạnh Nguyên hiện tại nơi nào tâm trạng nhấm nháp cà phê. Cô đặt chiếc thìa trong tay sang một bên: “Có lời gì anh nói luôn đi.”
Đường Thiên Trạch cũng nhẹ nhàng đặt cái ly vào trong khay: “Có phải cô ở nhà xe đã nghe được điện thoại của tôi hay không.”
Vấn đề của anh ta rất trực tiếp, trực tiếp khiến Cố Hạnh Nguyên đã chuẩn bị tâm lý cũng đều cảm nhận thấy hơi đột nhiên.
Nhưng, cô vẫn thản nhiên khẽ gật đầu: “Tôi đã nghe được, chỉ là không nghe được toàn bộ.”
Câu trả lời của cô cũng rất dứt khoát.
“Nguyên, mặc kệ cô nghe được bao nhiêu, tôi hi vọng, tốt nhất cô làm như chưa nghe thấy gì cả, cô hiểu không. Đây không phải là ý của riêng tôi, cũng là ý của thầy.” Nụ cười ở trên mặt của Đường Thiên Trạch đã biến mất, trở nên rất nghiêm túc.
“Tại sao tôi phải nghe lời các người? Có biết là bây giờ ông ta đang tiếp tay cho cái xấu. Vị cục trưởng Quách không phải là thứ gì tốt đẹp, nếu như không phải Bắc Minh Thiện xuất hiện, tôi đã sớm…” Cố Hạnh Nguyên nói, thật là có chút giận đến mức không có chỗ trút giận.
Nhất là cái người cha gọi là Lý Thâm kia, con gái mình kém chút đã bị thua thiệt, ông ta còn muốn làm như vậy, thật là có chút không thể tưởng tượng nổi.
***
“Cô gặp phải cái gì, tôi và thầy đều đã biết. Hơn nữa sau chuyện này, chúng tôi nhất định sẽ trút giận cho cô. Thế nhưng trước tiên, hàng đầu mục tiêu chính là nhất định phải làm cho Bắc Minh Thiện không thể xoay người. Thầy, ông ấy đã chờ một cơ hội này trong thời gian rất dài rồi.”
“Theo như anh nói như vậy, ngoại trừ báo thù, ông ấy không có việc gì cần làm sao? Lúc trước pháp viện không phải đã xác nhận, mẹ tôi chết không có quan hệ gì với Bắc Minh Thiện cả sao, vậy tại sao các người phải cắn chặt anh ấy không thả. Chăm chỉ trả thù như vậy có ý nghĩa gì sao.” Cố Hạnh Nguyên thật sự tức giận, lời nói cũng không dễ nghe, thật là hai người cứng đầu.
“Không phải anh ta thì sao chứ, không phải bát canh kia cũng đã qua tay anh ta đưa đến sao. Hơn nữa liền xem như Giang Tuệ Tâm, cũng không phải là người của nhà Bắc Minh sao. Những thứ này đều chỉ là chuyện sau này, năm đó cô mất tích mới là khúc mắc lớn nhất của thầy, mà chuyện này không phải là do bọn họ tạo ra hay sao.”
Nghe đến đó, Cố Hạnh Nguyên cười lạnh về phía anh ta: “Logic của các người, thật sự là gán tội cho người khác mà không cần lý do. Nhà họ Bắc Minh nhiều người như vậy tại sao chỉ tìm Bắc Minh Thiện. Hơn nữa tôi cũng chắc chắn với anh lần nữa: Lúc trước tôi mất tích cũng không phải là do sai lầm của dì Như Khiết. Xem ở quan hệ giữa chúng ta còn chưa đến tình trạng quá căng thẳng , tôi nói với anh. Chuyện của Bắc Minh Thiện này tôi sẽ quản đến cùng. Các người không phải là có bản lĩnh để luật sư khác không tiếp nhận vụ án sao, tôi chính là một luật sư, người khác không đến thì tôi tự đến!”
Chuyện như vậy, một khi bị cừu hận che hai mắt, sẽ rất khó có thể tỉnh táo, Đường Thiên Trạch chính là như thế, anh ta dường như còn tỏ vẻ bất đắc dĩ, phảng phất như người ngoan cố không chịu thay đổi chính là Cố Hạnh Nguyên.
“Nguyên, cô đã bị bọn họ mê hoặc. Cô cũng không nghĩ một chút, tại sao mẹ anh ta, Dư Như Khiết lại đối xử với cô tốt như vậy. Còn có Bắc Minh Thiện, biết rõ cô không có bản lĩnh, tại sao lại cho cô làm tổng giám đốc. Cô cũng biết, hiện tại nội bộ Bắc Minh thị đang tan rã, anh ta đương nhiên là sợ Bắc Minh thị bị hủy ở trong tay anh ta. Mà cô lại thành con cừu thế tội tốt nhất trong tay anh ta…”
“Đủ rồi! Đây đều là những lời lẽ sai trái gì vậy. Bắc Minh thị bị loạn còn không phải là do các người làm ra sao. Còn không biết xấu hổ chỉ trích người khác. Tôi nói cho anh biết: Càng như vậy làm, sẽ càng đẩy tôi về phía bọn họ. Đến lúc đó tất cả mọi người cùng vạch mặt, cũng đừng trách tôi trở mặt không quen biết.”
Nói xong, cô lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian một chút: “Tôi còn có việc khác, cũng không nhiều lời với anh ở đây. Cuối cùng, tôi muốn anh chuyển lời này đến với người kia: Ác giả ác báo.”
*
Đây thực sự là một cuộc náo loạn, hiện tại đã mở dây cung ra, không có cách nào quay đầu lại. Sau này phải đối mặt, hẳn là từng trận ác chiến phải đánh.
Dù sao những thứ này cũng là chuyện sớm muộn phải đối mặt, nếu như cô thực sự là con cừu thế tội, như vậy cũng không phải là thế tội cho Bắc Minh Thiện, mà đã sớm là con cừu thế tội khi Lý Thâm bỏ rơi mẹ con cô rồi.
Ông ta đã làm quá nhiều chuyện, là con gái có quan hệ huyết thống với ông ta, chỉ có thể thay ông ta nhận mọi sai lầm ở trên người. Dù sao cũng là ông ta cho cô sinh mạng.
Trên đường trở về, Cố Hạnh Nguyên thật sự lo lắng ở trong lòng. Về phần con đường tiếp theo phải đi như thế nào. Nhất là Vân Chi Lâm đã nói, phần thắng trên cơ bản là con số không…
Đến dưới cao ốc của tập đoàn Bắc Minh thị, Cố Hạnh Nguyên bước xuống từ xe taxi, ngẩng đầu nhìn toà kiến trúc cao ngất uy vũ, không có anh thì làm sao cô có thể chống đỡ được nó…