CHƯƠNG 677: LỰC BẤT TÒNG TÂM
Mặc kệ ‘con mồi’ dưới thân nghĩ như nào, Bắc Minh Thiện lúc này đã coi như mất đi một nửa ý chí rồi, tác dụng của men rượu tuy sẽ không ảnh hưởng đến quyết định của anh, nhưng cũng có hiệu quả thôi thúc anh.
Anh bá đạo chiếm lấy đôi môi của cô, hơi thở mạnh mẽ phả vào người đẹp ở dưới người đã dần dần bắt đầu trở nên nóng bỏng, gò má ửng đỏ.
Sau đó hút vào cơ thể, là hương thơm đặc biệt tản ra từ trên cơ thể của người con gái. Thấm vào tim gan, từng chút từng chút thúc giục ‘cái đó’ trong cơ thể.
Ô tô, vẫn phủ một làn sương trắng, mặc kệ nhìn thấy bất cứ thứ gì, cũng là một loại cảm giác sương mù lườn lờ, như trong cõi mộng.
Cố Hạnh Nguyên cuối cùng dùng sức xoay đầu sang một bên, trong nháy mắt hô hấp của cô trở nên thông thuận hơn nhiều. Lông mày của cô nhíu lại, eo của cô vẫn bị cố định vào cửa xe, bây giờ tư thế này thật sự quá khiến người ta cảm thấy khó chịu rồi
Trong vài phút ngắn ngủi này khiến cô có một loại cảm giác như sống bao năm.
“Bắc Minh, Bắc Minh…” Cô muốn chửi rủa anh, nhưng vào lúc này tất cả sức lực mình có dường như cũng chỉ có thể duy trì hô hấp, nhiều thêm một phần cũng không có.
Có lẽ là vì Bắc Minh Thiện đối với tư thế của hai người bọn họ bây giờ rất không hài lòng, anh hơi thả lỏng một chút, vòng tay qua cơ thể của cô khẽ di chuyển.
Khi dựa vào trên lưng ghế mềm mại, Cố Hạnh Nguyên mới coi như có một loại cảm giác được cứu.
Chỉ có điều cảm giác như này khiến cô ý thức được cảnh tượng sắp xảy ra càng thêm ‘tàn khốc’.
Tư tưởng của con người chính là rất kỳ diệu.
Phần lớn, đó thường là chuyện bản thân không muốn xảy ra, hoặc không muốn trải qua, nhưng lại như một quỷ hồn quấy lấy bên cạnh mình, hơn nữa muốn xảy ra.
Nhưng thứ bản thân khẩn trương muốn có được, lại giống như hoa trong gương trăng trong nước không thể chạm tới.
Cô cảm thấy cơ thể của Bắc Minh Thiện cũng dần dần di chuyển theo mình.
Chỉ có điều, chỉ là còn một chút thì bị vô lăng cản lại.
Cảm thấy anh không động nữa, Cố Hạnh Nguyên gần như còn từ trong lòng nảy sinh một tia may mắn, đón tên này chắc lúc này thu tay nhỉ.
Khi cô bắt đầu cảm thấy vui mình vì mình sắp có lại được ‘tự do’ rồi thì xảy ra một chuyện càng khiến cô cảm thấy hoảng sợ hơn, thậm chí có hơi tuyệt vọng trước sự việc sắp xảy ra…
***
Sau mấy chục giây cứng nhắc ngắn ngủi giữa Cố Hạnh Nguyên và Bắc Minh Thiện, Bắc Minh Thiện cuối cùng lần nữa phát động ‘thế công’ mới nhằm vào cô.
Anh vậy mà chỉ một tay chống cơ thể, một tay khác thì tự do.
Không ngừng mò mẫm của eo của cô.
Thật sự là một cái ‘tay heo muối’ không thiết tháo, Cố Hạnh Nguyên tầm kêu không tốt.
“Bắc Minh Thiện, tôi, tôi cảnh cáo anh, bây giờ không phải lúc làm bừa, lấy cái móng vuốt thối tha của anh ra khỏi người tôi, nếu không, tôi không khách khí với anh nữa.” Cố Hạnh Nguyên vừa thở hổn hển, nói ngắt quãng.
Lời vừa dứt, quả nhiên Bắc Minh Thiện dừng lại. Anh cúi đầu nhìn cô gái ở dưới thân đã ngay cả nói chuyện cũng không có sức này, khóe môi cong lên lộ ra một nụ cười.
Trong nụ cười này mang theo một chút chế giễu: “Tôi cảm thấy em bây giờ vẫn là giữ chút thể lực cho tốt đi, lát nữa em còn phải chủ trì cuộc họp.”
Trời ạ, đầu của cái tên này chứa thế gì. Nguyên nhân không để mình phản kháng vậy mà là bảo cô giữ thể lực lát nữa chủ trì cuộc họp.
Loại lời này cũng chỉ có anh mới có thể nghĩ ra.
“Anh đồ khốn!” Cố Hạnh Nguyên mắng một câu, sau đó dùng cái tay không dễ gì mới thoát khỏi khống chế bắt đầu không ngừng cào lên người tên Bắc Minh Nhị này.
“Á…”
Bắc Minh Thiện không khỏi hít khí lạnh.
Cố Hạnh Nguyên có cái lần thật sự nhéo vào chỗ đau của anh. Không những không có khiến anh dừng hành động, ngược lại càng kích thích hành động của anh hơn.
Nhịn ‘hành vi tùy ý’ trên người mình của cô. Tay để không đưa ra ấn vị trí điều khiển trên ghế.
“Anh muốn làm cái gì! Mau nâng ghế lên cho tôi.” Cố Hạnh Nguyên có thể cảm nhận rõ được lưng ghế của mình đang từng chút hạ xuống. Điều này khiến cô cảm thấy càng thêm hoảng sợ.
Cô có thể tưởng tượng ra sau khi lưng ghế hoàn toàn hạ bằng, chuyện gì sắp xảy ra…
“Làm sai thì bắt buộc phải trừng phạt.”
“Tôi làm sai gì chứ, anh đừng ở đây cường từ đoạt lý. Mau buông tôi ra!” Cơ thể của Cố Hạnh Nguyên cựa quậy càng dữ dội, sức trên tay cũng dần mất đi, mãi đến khi cô cảm thấy tay mềm nhũn.
Bắc Minh Thiện dường như chỉ là đợi lúc cô hết lực: “Sao hả, nhanh như thế đã không có sức rồi? Tôi còn nghĩ em sẽ chơi trò gì mới, xem ra tôi đánh giá em cao quá rồi.”
Cố Hạnh Nguyên nằm trên ghế, sức lực chỉ còn dùng để hít thở. Cô bây giờ cảm thấy mình giống như một con cừu chờ làm thịt. Mà người đang ép bên trên chính là một con sói đang đói.
Cô cảm thấy mình sắp bị ăn rồi, ăn đến xương cũng không còn…
Cô không muốn nhìn thấy chuyện sắp xảy ra, mắt nhắm chặt lại.
Đối với việc cô từ bỏ phản kháng, Bắc Minh Thiện dường như tỏ ra không hài lòng, chỉ là dục vọng trong cơ thể không ngừng thôi thúc anh hoàn thành ‘công việc’ tiếp theo.
Chỉ là anh làm rất bài bản, không có sự thô lỗ giống như sói đói.
Cố Hạnh Nguyên ở trong bóng tối, có thể cảm nhận rõ phòng vệ của mình bị hai bàn tay lớn, từng chút, từng chút cởi ra.
Hơi thở của cô lại bắt đầu từng chút từng chút tăng nhanh, tim đập nhanh đến mức sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi. Cảm giác như thế tốt hơn cô đứng trên bước nhảy bungee cao hàng trăm mét, trên chân buộc một sợi dây thừng, mà trước mặt cô là một khoảng không cùng vực sâu không thấy đáy…
Chuyện này đã không còn bất cứ đường lui nào nữa rồi, chỉ đợi đôi tay đó đẩy cô xuống…
***
Bất luận là đối với Cố Hạnh Nguyên hay đối với Bắc Minh Thiện, cảnh tượng lúc này đã không phải lần đầu tiên xảy ra rồi. Nhưng đôi với hai người bọn họ mà nói, mỗi lần dường như đều có một ý nghĩa mới trong đó.
Đương nhiên, kết quả cuối cùng…
Cuối cùng, cái vòi phun nước bên ngoài xe dừng lại, cảnh tượng bên ngoài lần nữa trở nên rõ ràng. Không biết từ khi nào, trên bức tường thủy tinh nhiều thêm một tầm rèm, che chắn hoàn toàn cảnh bên trong với bên ngoài.
Bắc Minh Thiện trước khi chuẩn bị bắt đầu thưởng thức ‘chiến lợi phẩm’ của anh, vậy mà còn có thời gian hạ cửa xe xuống. Vốn tưởng trong xe có hơi nóng bức lập tức một luồng không khí mát lành tràn vào.
Nâng mũi ngửi, vậy mà còn mang theo mùi hương của hoa nhài bên trong.
Khi anh chuẩn bị vượt qua rào cản cuối cùng của cô, Cố Hạnh Nguyên bỗng cảm thấy bụng dưới đau nhói. Điều này lại khiến cô nhìn thấy hy vọng lần nữa.
Cùng lúc này, Bắc Minh Thiện cũng dừng lại ở ‘nơi công thành’. Anh nhìn người dưới thân nhất thời không biết nói gì, làm cái gì.
Một lúc sau, anh rời khỏi rồi.
Cố Hạnh Nguyên bỗng cảm thấy cơ thể của mình thoải mái không ít, tuy cơn đau đó vẫn còn, nhưng vui cả ở trong thể xác lẫn tinh thần.
Cô vội vàng cài lại cúc áo đã bị anh cởi ra, cùng lúc đó, cô còn lén nhìn sang tên xấu xa ở bên cạnh.
Chỉ thấy gương mặt anh muốn bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi. Ánh mắt đó lộ ra cảm giác thất bại, mũi phun ra hơi thở hừ hừ. Rất rõ ràng đây chính là một loại trạng thái dục vọng không được thỏa mãn.
Chỉ có điều khiến cô cảm thấy kinh ngạc, vậy mà kiểu tóc của anh không có trở nên rối xù, thật sự có loại xúc động muốn hỏi thử anh rốt cuộc dùng bao nhiêu gel giữ nếp tóc vậy.
Đây chỉ là một mánh nhỏ vừa mới nảy ra của Cố Hạnh Nguyên.
Bắc Minh Thiện hai tay dùng sức vuốt mặt của mình, khiến cảm xúc của anh từ trong cơn say tỉnh táo trở lại.
Sau đó, anh đẩy cửa xe ra đứng ở trong gara.
Đợi khi Bắc Minh Thiện đi ra khỏi xe, Cố Hạnh Nguyên trong thời gian ngắn vội chỉnh lại ‘dáng vẻ’ của mình. May mà cô thường chuẩn bị một vài miếng băng vệ sinh cần thiết ở trong túi.
Đương nhiên, cô cũng có tính ngày đến rồi, chỉ là không có ngờ đến vào đúng lúc này. Cho dù cái bụng vẫn hơi nhâm nhẩm đau, nhưng trong lòng lại có cảm giác vô cùng thư thái.
*
“Cô Cố, cô cuối cùng về tới rồi, người phụ trách của các bộ phận đều đã đợi rất lâu rồi.” Hình Uy khi thấy Cố Hạnh Nguyên từ bên ngoài đi vào thì lông mày nhíu chặt cũng giãn ra.
Trên mặt Cố Hạnh Nguyên còn mang theo một chút sắc hồng: “Tôi biết rồi.”
Cùng lúc này, từ trong phòng họp cũng truyền đến tiếng có người trách móc:
“Cố Hạnh Nguyên này định chơi trò gì đây, trong tay chúng ta cũng có rất nhiều chuyện gấp cần làm, không có thời gian chơi với cô ta.”
Cố Hạnh Nguyên không khỏi nhíu mày, vô thức liếc nhìn đằng sau. Vốn dĩ cô sẽ không đến muộn. Nhưng chính là vì ‘tên chó’ này khi xuống xe thì dục vọng trỗi dậy mà chậm trễ thời gian.
Cô vội vàng đi đến trước bàn làm việc của mình, sau khi để chiếc túi xách thì chuẩn bị đi qua.
“Không cần gấp như thế.” Ở cửa, một giọng nói trầm thấp khác vang lên.
“Ông chủ, anh cũng đến rồi.” Khoảnh khắc Hình Uy nhìn thấy Bắc Minh Thiện thì cảm thấy có hơi kinh ngạc. Nhưng rất nhanh thì bị sự kinh hỷ thay thế. Tuy ở trên TV nhìn thấy anh không có chuyện gì, nhưng nhìn thấy người thật vẫn có hơi kích động.
***
Cố Hạnh Nguyên liếc nhìn Bắc Minh Thiện: “Cuộc họp này do tôi chủ trì, cho nên tôi hy vọng anh đừng có nói nửa câu gì mà chưa thông qua sự cho phép của tôi.”
Thấy gương mặt đanh lại của cô mang theo chút khí sức nhuận hồng, Bắc Minh Thiện chỉ hơi nhướn mày với cô: “OK, bây giờ chỗ này là địa bàn của em, vậy tôi đành tôn trọng nghe nào vậy.”
“Vậy là tốt nhất, hy vọng là như thế. Anh đi theo tôi.” Cố Hạnh Nguyên nói xong thì xoay người đi sang phòng họp nhỏ.
Một màn này Hình Uy ở một bên thấy hơi lạ. Anh ta có thể cảm giác khí tức giao lưu giữa hai người có hơi đặc biệt mà không nói ra được.
Theo lý mà nói, ông chủ thành công cứu được cậu cô chủ nhỏ từ trong tay bọn cướp, chính chuyện này, thái độ của Cố Hạnh Nguyên cũng nên thay đổi chút ít với ông chủ, nhưng kết quả lại trở nên là lạ.
Trừ điều này ra, anh ta nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên tuy mặt có hơi nhăn nhó, nhất là khi nói chuyện với ông chủ. Nhưng trong ánh mắt đó lại lộ ra một tia cảm xúc ngại ngùng và bực tức.
Cho dù cô đã che đậy vô cùng tốt rồi, nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt của anh. Xem ra giữa hai bọn họ nhất định lại xảy ra chuyện gì khác rồi.
Lẽ nào là ở trong bữa trưa của tập đoàn Gia Mậu sao?
Bỏ đi, chuyện giữa bọn họ, tóm lại người ngoài không thể hiểu được nhiều chuyện trong đó. Bản thân chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được rồi.
Nghĩ đến đây, anh ta cũng cất nhanh bước chân, đuổi theo đằng sau Cố Hạnh Nguyên.
Bắc Minh Thiện nhìn bóng lưng đong đưa của cô, lại khẽ mỉm cười.
*
“Cộp cộp cộp…” Từ cửa phòng họp truyền đến tiếng giày cao gót giòn rã.
Sau đó, Cố Hạnh Nguyên xuất hiện ở cửa.