CHƯƠNG 662: NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐÓ
Tên cướp đứng đầu có con tin ở trong tay cũng sẽ không ăn bộ dạng này của anh, anh ta cười lạnh nói: “Nếu như anh đã hắc bạch lưỡng đạo đều đi, vậy thì quy củ của xã hội đen chắc là anh cũng không thể nào không biết rõ. Chúng tôi đến đây là để cướp tiền, lúc này anh đã làm hỏng việc lằm ăn của chúng tôi, có phải là nên có một câu trả lời hay không vậy? Huống hồ gì xem như có thể không cần tiền nhưng mà các anh em của tôi còn có một nhà lớn nhỏ phải nuôi sống…”
…
Tên cướp đứng đầu đang cho thấy rằng trong tay của mình ngoại trừ có con tin ra thì còn có người đông thế mạnh, trong tay có vũ khí, nếu như đánh nhau là một chọi sáu, vậy thì chắc chắn không có tiện nghi gì.
Bắc Minh Thiện cũng biết đúng là mình đang ở phe yếu hơn, nếu ra tay thì khó tránh khỏi việc mẹ và bọn nhỏ sẽ bị thương.
Từ trước đến nay Bắc Minh Thiện không biết sợ hãi, lúc này cũng chỉ có biện pháp “Uyển chuyển cứu quốc” mà thôi.
Anh cũng nói chuyện hơi mềm mỏng một chút: “Anh nói cũng coi như là có lý, như vậy đi, anh đưa ra một con số, nếu như tôi có thể chấp nhận được thì tôi sẽ lập tức viết chi phiếu cho anh, thấy như thế nào.”
“Sảng khoái.” Tên cướp đứng đầu âm thầm vui vẻ ở trong lòng, không ngờ đến vừa mới hù dọa một chút thì cái tên trước mắt đã sợ hãi khâm phục, xem ra cũng chỉ là một tên phô trương thanh thế mà thôi.
Lúc này có một tên cướp đi đến bên cạnh anh ta, nhỏ giọng nói bên tai của lão đại mấy câu.
Đầu tiên là tên cướp đứng đầu cảm thấy có chút kinh ngạc, sau đó lại nhìn Bắc Minh Thiện một chút, nghiêm túc lộ ra một sắc mặt kinh ngạc, sau đó nhỏ giọng nói với người kia: “Mày xác định là không có nhìn lầm phải không?”
Người kia nghe nói như vậy thì nhẹ gật đầu khẳng định: “Tuyệt đối không nhìn lầm đâu, nếu như em nói sai vậy thì anh cứ cầm vũ khí ở trong tay của anh mà chém em đi, không được à.” Tên này cũng đã đưa ra một lời thề rất nặng.
Trên mặt của tên cướp đứng đầu mang theo nụ cười đắc ý, có cảm giác mừng rỡ như điên, giống như là trúng độc đắc, đang đứng ở trước mặt mình không chỉ là một người, mà là một lốc vé số chờ nhận thưởng.
Bắc Minh Thiện nhìn hai người nhỏ giọng nói thầm, hơn nữa còn thỉnh thoảng nhìn mình vài lần, anh biết là bọn họ đã bắt đầu có ý đồ xấu.
Tên cướp đứng đầu đi đến trước mặt Bắc Minh Thiện: “Nếu như tôi đoán không sai thì anh là anh Bắc Minh Thiện, chủ tịch của tập đoàn Mắc Minh thị phải không.”
Bị nói ra tên của mình, Bắc Minh Thiện cũng không cảm thấy bất ngờ gì.
Nhất là hình ảnh của mình đã xuất hiện ở trên tivi trong khoảng thời gian hai mươi bốn tiếng đồng hồ trước.
Nếu như mà tên cướp đứng đầu này còn không biết mình là ai thì đó mới thật sự có chút ly kỳ.
“Anh nói không sai, chính là tôi, nhưng mà hiện tại tôi cũng đã không phải là chủ tịch gì nữa rồi.” Bắc Minh Thiện trả lời rất thẳng thắn.
Tên cướp đứng đầu lắc đầu cười khan hai tiếng: “Bắc Minh tổng nói chuyện cười rồi, anh cũng đừng có khóc than ở trước mặt của người nghèo nữa, tập đoàn Bắc Minh thị là một doanh nghiệp lớn biết bao nhiêu, số tiền ở trong đó xài cả mấy đời cũng không hết, nói về chuyện này có ai nói không cần là không cần đâu, lại không phải là người ngu.”
“Chẳng lẽ là ngày hôm qua anh không xem tin tức à, tôi đã nói rất rõ ràng rồi.”
Tên cướp đứng đầu có chút không tin quay đầu nhìn thoáng qua tên đàn em lúc nãy vừa mới nhỏ giọng thì thầm với mình, người kia rất chắc chắn mà nhẹ gật đầu.
Trên đầu của anh ta lập tức xuất hiện mấy vạch đen, lúc đầu nghĩ đến sự xuất hiện của Bắc Minh Thiện thì tự mình xem như đã câu được một con cá lớn, nhưng mà không ngờ đến người ta đã bán cái này cho người khác rồi.
Trời đất ơi, đây là một câu chuyện cười lớn biết bao nhiêu do mình tạo ra.
Không được, tục ngữ có câu “cướp không về tay không”, anh ta chính là cái gì cũng không có, vậy thì cũng phải lấy một miếng thịt từ trên người của người khác.
Sau khi đã hạ quyết tâm, tên cướp đứng đầu rất bình tĩnh cười một tiếng, sau đó giơ ngón tay cái lên với Bắc Minh Thiện rồi nói: “Bắc Minh tổng thật sự là một hảo hán, gia tài hàng trăm tỷ nói không cần là không cần, cũng đủ khí phách, nhưng mà có câu nói là “lạc đà gầy còn hơn con ngựa béo”, huống hồ gì dựa vào danh tiếng của nhà họ Bắc Minh, cho dù không có tập đoàn Mắc Minh thị thì chắc chắn cũng xưng bá một phương, cho nên mọi người đã có duyên như vậy rồi thì không bằng anh lấy ra một chút từ trong kẽ răng của mình đi, cũng để cho các anh em ăn ngon uống say.”
…
Bắc Minh Thiện cười nói: “Cái này thì dễ xử lý rồi, chỉ cần anh đưa ra con số thì tôi sẽ đi ghi chi thiếu cho anh.” Nói xong, anh lấy ra một xấp chi phiếu mỏng từ trong túi của mình, còn có một cây bút.
Nhìn thấy tờ chi phiếu, bọn cướp đều trở nên có chút hưng phấn, người nào cũng xoa xoa tay giống như là gặp được một nồi thịt mỡ nóng hôi hổi bưng đến trước mặt của mình, chỉ cần khẽ vươn tay ra liền có thể ăn đến miệng chảy đầy mỡ.
Nếu như nói bình tĩnh thì có thể nói đến tên cướp đứng đầu, anh ta quét mắt nhìn đám đàn em của mình một vòng, sa sầm mặt nói: “Nhìn xem xem tụi bây đều có bộ dạng gì, cái đức hạnh chưa từng nhìn thấy tiền, hai ngày trước không phải tao đã phát tiền lương cho bọn bây rồi hả.”
Bị lão đại nói như vậy, có mấy người lập tức trở nên ỉu xìu, đương nhiên còn có người không phục nhỏ giọng thì thầm: “Cái đó cũng gọi là tiền lương nữa hả? Về nhà mua một túi gạo, thùng dầu liền tiêu hết sạch rồi…”
Thế nhưng còn chưa nói dứt lời thì đã bị tên cướp đứng đầu trừng mắt nuốt vào trong.
Tên cướp đứng đầu mang theo nụ cười: “Về tiền bạc thì cũng dễ nói rồi, chúng tôi cũng không phải là loại người có lòng tham, hai người này chắc là bậc phụ huynh chứ nhỉ.” Nói xong, anh ta chỉ vào Dư Như Khiết và Mạc Cẩm Thành.
Từ khi Bắc Minh Thiện xuất hiện, Dư Như Khiết và Mạc Cẩm Thành cũng bắt đầu lo sợ thay cho anh, dù sao đều là người yêu thương con cái. Nhất là Dư Như Khiết, bà cũng không muốn bởi vì mình mà làm cho con trai có sơ sót gì.
Lúc nãy Mạc Cẩm Thành đã nói tự mình làm con tin để bà cùng với ba đứa nhỏ ra ngoài.
“Thiện, con cũng không cần phải quan tâm mọi người ở đây không an toàn, con đi nhanh đi, Cẩm Thành sẽ cứu mọi người.”
“Cái bà già này, bà nói như vậy là không đúng rồi đó, anh Bắc Minh dùng tiền để cứu hai người già, đó là một đứa con hiếu thảo, bà không thể lấy mất một cơ hội để tận hiếu của anh ta chứ.” Tên cướp đứng đầu nói xong thì lại nhìn ba đứa nhỏ một chút, nhất là lại đưa tay nhéo lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Dương: “Nhìn ba đứa nhỏ này đi, ngoan ngoãn đáng yêu biết bao nhiêu. Ôi chao, tôi phát hiện là có một cặp song sinh của Bắc Minh tổng, anh đúng là có phúc quá nhỉ.”
Nghe thấy tên cướp đứng đầu nói đông một câu tây, một câu căn bản cũng không nhắc đến chuyện tiền chuộc.
Trong lòng của Bắc Minh Thiện rất rõ ràng, đối phương đây là đang vụng trộm “nâng giá hàng”, nội dung ẩn ý đó chính là: là người thân của anh, chính anh tự nhìn mà xử lý đi.
“Được rồi, anh không cần phải vòng vo nữa đâu, tôi cho anh một con số.” Bắc Minh Thiện nói xong, lấy tờ chi phiếu mỏng ra, cây bút nhanh chóng viết một con số xuống tờ giấy.
Sau đó hai đầu ngón tay kẹp lấy chi phiếu lắc lắc ở trước mặt của tên cướp đứng đầu: “Trước tiên anh phải thả người ra đi, tôi sẽ đưa tờ chi phiếu này cho anh.”
“Ha ha, Bắc Minh tổng quả nhiên là một người sảng khoái, mặc kệ anh đưa giá tiền như thế nào tôi đều sẽ chấp nhận, cái này coi như là chúng ta kết bạn với nhau, nhưng mà anh muốn tôi thả người nhà của anh ra thì tôi chỉ sợ là không thể dựa theo yêu cầu của anh mà làm được rồi.” Trên mặt của tên cướp đứng đầu vẫn mang theo nụ cười như cũ.
“Này, chú như thế này không phải là chơi xấu đó à, ba của tôi đều đã đưa tiền cho chú rồi, chú còn không tranh thủ thả chúng tôi ra đi.” Dương Dương thở phì phò chen lời vào.
Cậu vô cùng chán ghét cái tên tên cướp đứng đầu này, nhất là lúc nãy còn nắm chặt lỗ tai của cậu, đau vô cùng.
Tên cướp đứng đầu cười nói: “Thằng nhóc này, đây cũng không phải là do tao chơi xấu đâu nha, tao làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho anh em mà thôi. Ở bên ngoài có nhiều người đang bao vây như vậy, nếu như bọn tao thả các người ra thì chẳng phải khoanh tay chịu trói à, cho dù bọn tao có lấy được tiền thì số tiền đó cũng không có chỗ để tiêu. Cho nên cần phải để cho các người chịu thiệt một chút, ở lại trong tay của bọn tao thêm một đoạn thời gian nữa, rồi đến lúc bọn tao bình an thoát hiểm rồi thì sẽ thả các người đi. Nhóc cứ yên tâm đi, bọn tao đều là người hành tẩu trong giang hồ, coi trọng chữ tín hơn so với gian thương nhiều.”
…
Dương Dương vô cùng hoài nghi nhìn tên cướp đứng đầu, chỉ nghĩ đến sức lực lúc nãy vừa mới nắm chặt lỗ tai mình, cái người này còn đáng giá để tin tưởng nữa?
Tên cướp đứng đầu quay đầu lại: “Anh Bắc Minh, tôi cũng đã nói đến nước này rồi, chắc là anh cũng yên tâm rồi nhỉ.” Nói xong, anh ta bước nhanh ra phía trước mấy bước, đưa tay muốn giật lấy tờ chi phiếu từ trong tay của Bắc Minh Thiện.
Nhưng mà tay của anh ta vẫn còn chưa đụng được mép tờ chi phí thì đã bị Bắc Minh Thiện rút trở về.
Tên cướp đứng đầu đen mặt: “Anh Bắc Minh, anh đây là có ý gì hả? Chẳng lẽ là thật sự không tin lời của chúng tôi.”
“Tôi không có ý này, tôi đã viết chi phiếu rồi, chính là nói rõ tôi đồng ý. Anh biết đó, tôi là người trong thương trường, là một thương nhân nếu như không nhìn thấy lợi ích thực tế thì sẽ không đầu tư, còn lợi ích mà tôi cần đó chính là nhìn thấy người nhà của tôi có thể bình an rời khỏi nơi này.”
“Chuyện này… anh Bắc Minh, yêu cầu này của anh đối với chúng tôi mà nói quả thật là rất khó xử lý.” Tên cướp đứng đầu trông có vẻ hơi khó xử, một mặt anh ta muốn lấy tờ chi phiếu đó, một mặt khác anh ta cũng không ngu ngốc rời khỏi nơi này, dựa vào mấy người trong đám anh ta cùng với vũ khí ở trong tay, giằng co với mười mấy người ở bên ngoài… mà không biết là ở dưới lầu còn có bao nhiêu người nữa, muốn toàn thây trở ra ngoài đương nhiên là trong tay phải có món hời gì đó.
“Được rồi, tôi biết các người đang tính toán cái gì rồi. Như vậy đi, tôi sẽ đưa ra một điều kiện thỏa hiệp, đó chính là tôi ở lại đây làm con tin, anh thả tất cả bọn họ đi.”
“Thiện, để mẹ ở đây làm con tin cho, con dẫn theo bọn nhỏ đi đi.” Dư Như Khiết thương con trai, huống hồ gì ở lại đây làm con tin cũng không phải là nhẹ nhàng giống như lời nói, vẫn sẽ gặp phải rất nhiều nguy hiểm.
Nhất là đến cuối cùng bọn cướp vì thoát thân, rất có thể sẽ bị diệt khẩu, hoặc là tình huống gì đó cũng không thể đoán trước được.
“Như Khiết, sao em có thể làm con tin được chứ, bây giờ em như thế này chính là cần có người chăm sóc cho em. Em, còn có Thiện và ba đứa nhỏ, để anh làm con tin cho.” Mạc Cẩm Thành đau lòng cho Dư Như Khiết, đương nhiên là cũng muốn đứng ra gánh vác thay.
Tên cướp bị chuyện này làm cho choáng váng đầu, chưa từng nhìn thấy có ai còn muốn chen nhau làm con tin.
Cuối cùng vẫn là Bắc Minh Thiện kết thúc cuộc tranh chấp nhỏ này: “Hai người không cần phải tranh giành nữa đâu, con đã quyết định rồi, tự mình làm con tin, mọi người người lớn thì đã lớn, nhỏ thì nhỏ, cho dù ai ở lại đây cũng sẽ không chịu được.”
Nói xong, anh nhìn thoáng qua tên cướp đứng đầu: “Tiền và chúng tôi đang ở trong tay của các người, lần này yên tâm rồi đó chứ.”
“Ha ha, yên tâm yên tâm rồi, Bắc Minh tổng đã cam tâm tình nguyện làm con tin, thật sự là vinh hạnh lớn biết bao nhiêu đối với chúng tôi, cũng đủ để có thể nhìn ra được tấm lòng hiếu thảo của anh. Thời đại bây giờ ấy hả, những người con hiếu thảo giống như anh trong giới giàu có có thể nói là càng ngày càng ít, đa số mọi người đều là một đám phá nhà phá cửa thì không nói, sẽ còn tranh đoạt gia tài mà trở mặt vô tình…” Có Bắc Minh Thiện làm con tin, tên cướp đứng đầu trở lên quá đỗi vui mừng, bắt đầu không ngậm được miệng.
Nhưng mà trong lòng của anh ta vô cùng rõ ràng, trong tay có một nhân vật giống như là Bắc Minh Thiện giống như đang mặc một chiếc áo giáp đao súng bất nhập, tính chất đó còn có ý nghĩa như là cột mốc Trương Tử Cường bắt cóc Lý Trạch Cự ở Hồng Kông vào năm đó.
Không hề khoa trương chút nào, giống như là mình đã bắt cóc Lý Gia Thành của Đại Lục.
Nghĩ đến đây, tên cướp đứng đầu liền kích động đến nỗi cả người bắt đầu run rẩy, và cả khóe miệng cũng co rút không nghe theo sự sai khiến.
“Chú ơi, có phải là chú bị động kinh hay không vậy? Bệnh này không thể kéo dài thời gian được đâu nha, chú tranh thủ thời gian chữa bệnh đi.”