Mục lục
Nhiệm vụ sinh đẻ – Cố Hạnh Nguyên – Full truyện dài tiểu thuyết cực hay.
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nói thật lòng, ba Mạc, thực chất con cũng lo lắng như thế, có điều con đã hỏi luật sư rồi, bây giờ con hoàn toàn có năng lực tự mình nuôi dưỡng con cái, huống hồ chi bé cưng không ra đời trong bất cứ hiệp ước nào cả, hơn nữa anh ta đã có Dương Dương và Trình Trình, cho dù có muốn giành bé cưng với con thì phần thắng cũng sẽ không cao đâu…”

“Vậy thì ba yên tâm rồi.” Mạc Cẩm Thành gật đầu: “Cô nhóc, con có cần gì thì cứ nói với ba nhé, qua hết đợt này, ba xử lý xong mấy chuyện trong thành phố A thì sẽ về Malaysia, dì Như Khiết của con đang ở nhà đợi ba về đấy, ha ha…”

Nhắc đến dì Như Khiết, Cố Hạnh Nguyên lại mỉm cười.

Có những lúc cô thật lòng hâm mộ tình yêu kiên trinh không bao giờ thay đổi giữa ba Mạc và dì Như Khiết, nhưng mà…

Nhắc đến Bắc Minh Thiện, lông mày của cô không khỏi nhíu lại…

Sau khi tiễn Mạc Cẩm Thành đi, Lạc Kiều gọi điện đến cho cô: “Hạnh Nguyên à, cậu mau đến trường quay núi Thạch Cảnh ở thành phố A đi! Hôm nay chị đảm bảo sẽ khiến cho cậu sướng đến bùng nổ!”

Cố Hạnh Nguyên đã quen với vẻ không đáng tin cậy của Lạc Kiều từ lâu.

Vốn dĩ không định để ý đến Lạc Kiều gần như đã nổi điên, nhưng đối mặt với hàng xóm đang xây nhà, đúng là ồn ào đến nỗi không cô không thể yên tâm sáng tác được.

Thế là cô bèn lái xe, vội vàng chạy đến trường quay núi Thạch Cảnh.

Vừa mới bước chân vào trường quay, Cố Hạnh Nguyên đã nhìn thấy Lạc Kiều mặc quần áo cổ trang, đang trang điểm trong phòng trang điểm.

“Nói đi, gọi tớ đến đây gấp như thế, rốt cuộc là có chuyện gì mà cô Lạc lại high như thế?” Cố Hạnh Nguyên ngồi xuống bên cạnh Lạc Kiều.

“Ha ha, đây là bộ phim đầu tiên mà tớ đóng sau khi về nước, cũng là bộ phim đầu tiên trong đời, tên là ‘Mật phi’, đương nhiên là tớ diễn vai nữ chính Mật phi rồi…” Lạc Kiều vừa nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên đã vui vẻ nói huyên thuyên với cô.

“Vào việc chính đi!” Cố Hạnh Nguyên không có hứng thú mấy với phim của Lạc Kiều quay.

“Việc chính ấy là cậu có biết người phụ nữ đối diễn với tớ là ai không?” Lạc Kiều tỏ vẻ thần bí, cô ấy kề sát lại gần Cố Hạnh Nguyên rồi nghiến răng nói: “Tô Ánh Uyển! Tất nhiên cô ta diễn vai nữ phụ, Quách quý phi, người hãm hại tớ! Một lát nữa có cảnh quay tớ tát cô ta một bạt tai, ha ha, Hạnh Nguyên, cậu đợi mà xem tớ sẽ báo thù cho cậu thế nào!”

Cố Hạnh Nguyên nhếch môi: “Cậu gọi tớ đến là để tớ xem cậu tát Tô Ánh Uyển như thế nào à?”


“Sao hả, có phải là bạn bè đích thực không?”

“Ừ.” Cô thừa nhận, đúng là Lạc Kiều đối xử với cô rất tốt, nhưng mà: “Cậu cũng rảnh ghê ha…”

Cố Hạnh Nguyên bị Lạc Kiều kéo vào bên trong trường quay.

Vào giây phút nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên, Tô Ánh Uyển hơi sững sờ. Thấy Lạc Kiều và Cố Hạnh Nguyên gần gũi thân mật với nhau, cô ta nghĩ rằng hẳn là quan hệ giữa bọn họ rất tốt, chỉ có điều diễn xuất của cô ta rất cao, không để lộ ra ngoài.

Bộ phim ‘Mật phi’, đoạn B trong cảnh thứ 12, bắt đầu

Lạc Kiều đứng trước mặt Tô Ánh Uyển, Tô Ánh Uyển nở nụ cười dịu dàng: “Mật phi muội muội…”

Bốp!

Đột nhiên một bạt tai tát thẳng lên gương mặt Tô Ánh Uyển!

Gây chấn động khắp bốn bề!

Tô Ánh Uyển ngỡ ngàng nhìn Lạc Kiều, cô ta cắn môi, chỉ là một diễn viên mới mà thôi, không ngờ lại dám láo xược với cô ta như thế!

Đạo diễn vội vàng hỏi: “Lạc Kiều, cô đang làm trò gì thế? Sao lại tát sớm như vậy?”

Lạc Kiều giả vờ nở nụ cười vô tội: “Xin lỗi đạo diễn, quay lại một lần nữa đi…”

Thế là, cảnh thứ hai, cảnh thứ ba…cảnh thứ mười một…

Bốp bốp bốp

Mười một cái bạt tai đáp lên mặt Tô Ánh Uyển, khiến cho gò má cô ta đỏ bừng.

“A, xin lỗi chị Sunny, dù sao em cũng là người mới, thường hay làm sai, chị là đàn chị trong nghề, xin chị bao dung với em nhiều hơn…” Lạc Kiều nén cười, nói với Tô Ánh Uyển.

Cố Hạnh Nguyên nhìn gương mặt ráng kềm chế đến xanh mét của Tô Ánh Uyển, không thể không phủ nhận rằng có ác ma đang nhảy nhót trong lòng cô, nhưng Lạc Kiều cũng đừng quá đáng quá mới được!



Tô Ánh Uyển quay đầu đi, nhưng cô ta lại tức giận trừng mắt nhìn Cố Hạnh Nguyên!

Tô Ánh Uyển hít một hơi thật sâu, ánh mắt tối sầm, nhìn Lạc Kiều rồi nói: “Nếu như em gái là người mới, diễn xuất vẫn cần phải trau dồi, hay là để chị đến dạy cho em biết màn này phải diễn như thế nào…”

Bốp!

“Á…” Lạc Kiều kinh ngạc thét toáng lên, cô bụm mặt: “Chị đánh tôi à?”

“Em nặng lời quá, không phải chúng ta đang trao đổi xem phải diễn kịch như thế nào hả?” Tô Ánh Uyển nhếch môi, rồi lại tiếp tục nói với đạo diễn: “Đạo diễn, tôi cảm thấy màn kịch này có chỗ không hợp lý, trong phim Mật phi là một người phụ nữ rất dịu dàng và lương thiện, Quách quý phi lại rất mạnh mẽ, tôi nghĩ rằng màn kịch tát tai phải là Quách quý phi đánh Mật phi mới đúng với tính cách của nhân vật.”

“Cũng không phải là không có lý…” Đạo diễn gật đầu.

“Đạo diễn!” Lạc Kiều kinh ngạc: “Mật phi luôn là người, màn kịch này là rốt cuộc cô ấy có thể trả đũa Quách quý phi…”

“Lạc Kiều, cứ làm như lời Sunny nói đi, thay đổi kịch bản lâm thời, đổi thành Quách quý phi tát Mật phi!”

“Đạo diễn…” Lạc Kiều không chịu.

Ít nhiều gì thì đạo diễn vẫn phải nể mặt Tô Ánh Uyển, dù gì tình cảm nhiều năm của cô ta và Bắc Minh Thiện rất mông lung, lỡ đâu một ngày nào đó Tô Ánh Uyển bay vút lên trở thành cô hai trong nhà Bắc Minh, thế chẳng phải ông ta đã đắc tội nặng nề với cô ta rồi hay sao?

Thế là màn kịch này đã trở thành Quách quý phi đánh Mật phi.

Gừng càng già càng cay, sao một người mới bước chân vào nghề như Lạc Kiều có thể bì được với gừng già Tô Ánh Uyển được?

Bốp bốp bốp bốp bốp.

Mười mấy bạt tai giáng xuống, khiến cho gò má của Lạc Kiều sưng vù.

Cuối cùng cũng quay xong cảnh này, Lạc Kiều trở về bên cạnh Cố Hạnh Nguyên, trong lòng thấy tức giận vô cùng.

“Hạnh Nguyên, con ả đê tiện Tô Ánh Uyển đó hiếp người quá đáng! Tớ hận cô ta chết đi được…ưm…cậu nhẹ tay chút đi…”

Cố Hạnh Nguyên lấy túi nước đá chườm lên mặt Lạc Kiều, cô nhíu mày rồi nói: “Thế mà bảo tớ đến xem kịch hay! Giờ lại để cho người ta xem kịch hay của cậu rồi kia kìa! Vì tớ mà đắc tội Tô Ánh Uyển có đáng hay không hả?”

“Hừ! Tớ không ưa bộ dạng hống hách đó của cô ta!” Lạc Kiều nghiến răng: “Đợi chừng nào chị đây nổi tiếng thì sẽ cho cô ta nếm mùi!”

“Cậu đấy, bớt bày trò là tớ đã thắp nhang cảm ơn ông trời rồi. Ngoan, đừng vì tớ mà làm khổ mình lung, dù gì tớ và Tô Ánh Uyển còn không được xem là tình địch nữa là.”

“Nhưng người ta đâu có nghĩ như thế! Chắc chắn trong lòng cô ta hận cậu muốn chết đấy!” Lạc Kiều liếc mắt nhìn Tô Ánh Uyển đang đứng ở gần đó: “Hứ hứ, cậu nhìn ánh mắt thâm độc của cô ta kia kìa, cô ta vốn không cần phải diễn vai Quách quý phi đâu, cô ta vốn là Quách quý phi!”

Cố Hạnh Nguyên chào tạm biệt Lạc Kiều, cô vừa ra khỏi trường quay đã nhìn thấy Tô Ánh Uyển chờ sẵn ở đó.

“Cô Cố, hai năm không ặp, không ngờ cô lại trở thành tác gia!” Tô Ánh Uyển cản trước xe của Cố Hạnh Nguyên, cô ta cười mỉa mai.

“Cô Tô đừng khách sáo như thế, hạng tác giả quèn như tôi đương nhiên không thể sánh bằng ngôi sao lớn như cô rồi. Nếu như cô Tô không còn chuyện gì khác thì phiền cô nhường đường.” Cô lạnh lùng nhướn mày.

Tô Ánh Uyển hơi dịch người đi: “Cô là người đã chỉ Lạc Kiều tát tôi chứ gì, cô tưởng tôi không biết à!”

Cố Hạnh Nguyên nhíu mày nhìn Tô Ánh Uyển, nhớ đến việc sau này Lạc Kiều còn phải tiếp tục quay phim với cô ta, thế là cô bèn gật đầu: “Đúng là tôi dạy cô ấy đấy! Không liên quan gì đến cô ấy cả! Cô bất mãn cái gì thì cứ nhắm vào tôi, đừng làm khó cô ấy!”

“Ồ! Chị em thân thiết với nhau ghê nhỉ!” Tô Ánh Uyển híp mắt lại: “Cố Hạnh Nguyên, cô giở thủ đoạn như thế này, chẳng phải là vì muốn trở về bên cạnh Thiện, chứ bằng không cô cũng sẽ không cố ý viết cuốn sách rách nát ‘những năm ba của đứa trẻ sống không ra gì’ đâu, tuyên bố với cả thiên hạ mình là mẹ của con Thiện! Tôi khinh thường cô!”

Nghe Tô Ánh Uyển mỉa mai mình, Cố Hạnh Nguyên chỉ cảm thấy buồn cười: “Cô muốn nói gì thì nói.”

Cho dù người khác có tin tưởng hay không, kể từ lần tranh chấp với nhau trên toàn án hồi hai năm trước, cô và Bắc Minh Thiện không thể nào trở về với nhau được nữa. Bây giờ cô chỉ mong sao các con của mình có thể bình yên trưởng thành, hy vọng anh ta cho các con mình nhiều tình thương của người ba hơn một chút là cô đã thấy đủ lắm rồi.”

“Hừ, đừng giả vờ như mình thanh cao lắm! Sao hả, bây giờ chuẩn bị diệt trừ người phụ nữ bên cạnh Thiện chứ gì? Tôi nói cho cô hay, cho dù cô có đẩy tôi đi thì cũng như không thôi, có một người mà cô vĩnh viễn không tài nào đẩy ra khỏi Thiện được, đến tôi cũng không thể! Cô có muốn biết người phụ nữ ấy là ai hay không?”

“Xin lỗi, tôi không có hứng muốn biết!”

Cố Hạnh Nguyên đanh mặt lại, cô vào trong xe rồi khởi động máy.

“Phỉ Nhi! Người phụ nữ ấy tên là Phỉ Nhi!” Tô Ánh Uyển vẫn cố chấp nói với theo.

Bàn tay đang cầm vô lăng của Cố Hạnh Nguyên khẽ run rẩy.



“Năm ấy Phỉ Nhi là cô gái luôn bầu bạn với Thiện ở Tây Ban Nha, trong trận hỏa hoạn mười hai năm trước, gần như tất cả mọi người đều tưởng Phỉ Nhi đã chết cháy, nhưng cô ấy vẫn còn sống! Cố Hạnh Nguyên, tôi và cô đều không thể sánh bằng Phỉ Nhi! Cô biết không, thật ra Thiện không phải là người lạnh lùng vô tình, mà là anh ấy đã dùng hết tình yêu của cả đời này để cho một mình Phỉ Nhi mà thôi! Cô ta là ánh trăng sáng trong lòng Thiện…”

Sau khi nghe cô ta nhắc đến câu ánh trăng sáng, dường như có thứ gì đã cắm vào trong tim Cố Hạnh Nguyên.

Cô cảm thấy đau một cách lạ lùng!

Cô đạp xuống chân ga, chiếc xe lướt ngang qua Tô Ánh Uyển rồi lao đi vun vút…

Tô Ánh Uyển khẽ híp mắt lại, nhìn bóng xe dần xa của Cố Hạnh Nguyên, cô ta siết chặt lòng bàn tay, ánh mắt dần trở nên tối tăm.

Sau hai tuần ầm ĩ ồn ào, rốt cuộc căn phòng bên phía đối diện cũng đã sửa chữa xong, trả lại sự yên tĩnh cho Cố Hạnh Nguyên.

Vào đêm đông lạnh giá, căn phòng lại tỏa ra hơi ấm.

Cố Hạnh Nguyên ôm máy tính tập trung sáng tác cuốn sách thứ hai.

Kể từ lúc ‘những năm ba của đứa trẻ sống không ra gì’ liên tục hết hàng mấy lần, các nhà xuất bản đều nhân cơ hội mua bảnn quyền của cô .

Vốn dĩ, cô cứ nghĩ cuộc sống của mình có thể trôi qua trong bình yên như thế.

Nhưng mọi việc lại không giống với ước muốn của con người.

Đêm hôm ấy, tiếng đùng đùng ầm ầm lại vang lên bên ngoài cửa, ồn đến mức cô cảm thấy phiền phức.

Cô mặc chiếc áo bông, bực dọc đi ra mở của, bèn nhìn thấy vài nhân viên vận chuyển, đang chuyển từng món dụng cụ gia đình vào trong căn phòng đối diện.

Cô liếc nhìn thử, tất thảy đều là dụng cụ gia đình đắt tiền, người bình thường không thể nào mua nổi.

“C…chú ơi, xin hỏi chú có thể nhẹ tay một chút không? Làm gì có ai chuyển nhà vào lúc nửa đêm chứ?”

“Ha ha, xin lỗi cô, chúng tôi chỉ làm theo yêu cầu của khách thôi.” Đội vận chuyển nói giọng thành Bắc, vội vàng xin lỗi cô.

“…Thế xin mấy chú nhanh lên một chút!”

Cô đanh mặt lại, nói gì thì nói, mấy món dụng cụ trong nhà đó đã bằng giá với cả căn phòng rồi.

Dân nhà giàu mua dụng cụ trong gia đình mắc chết người, nhưng lại thuê nhà ở đây, cô thật sự không hiểu nổi hàng xóm nhà mình đang nghĩ gì.

Cô đóng cửa lại, dứt khoát ném máy tính sang một bên, dựa vào ghế sô pha xem ti vi.

Nói thật lòng, cô rất nhớ đến những ngày tháng Dương Dương ngồi bên cạnh cô, hai mẹ con cùng xem tivi, còn có bé cưng dựa vào lòng cô phun sữa…

Điều hối tiếc nhất trong đời cô là đã bỏ lỡ mất ngày tháng Trình Trình vẫn còn nhỏ, chỉ có trong mơ Trình Trình mới dựa dẫm vào cô, cảnh tượng ấy sẽ như thế nào đây?

Ba đứa trẻ phiền phức lại khiến cho cô không khỏi nhớ nhung.

Cô nhoẻn miệng cười, bỗng dưng chìm vào giấc ngủ…

Ba giờ sáng.

Lộp cộp!

Tiếng bước chân hối hả vang lên bên ngoài căn phòng, làm căn phòng của cô rung động.

Cô đột ngột tỉnh dậy từ trong giấc mộng, lông mày nhíu lại thật chặt!


Khi nãy vừa nằm mơ thấy bé cưng, đã bị người khác cắt ngang!


Cốc cốc cốc!


Tiếng gõ cửa vẫn vang lên không dứt.


“Ai đấy?” Cô ngồi dậy, xoa xoa trán, kiên nhẫn bước ra ngoài mở cửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK