Nhưng không ngờ cậu bé lại không trả lời cô. Đôi mắt màu hổ phách nghiêm túc nhìn cô hỏi: “Tại sao mẹ lại khóc?”
“À? À…” Cố Hạnh Nguyên sững sờ, đầu ngón tay vội vàng lau nước mắt: “Ha ha, vừa nãy mẹ nói chuyện với bà ngoại, nói một hồi rồi khóc… Mẹ dọa con sợ rồi, đúng không?”
“Chú Hình Uy nói, ba đã đón mẹ về rồi, tại sao mẹ lại khóc?” Đôi mắt sáng ngời của Trình Trình phản chiếu ra sự trưởng thành lớn hơn với lứa tuổi của cậu.
Cậu ôm chặt Cố Hạnh Nguyên bằng đôi tay nhỏ dịu dàng của mình, ngẩng đầu lên dùng giọng nói non nớt nhưng cực kỳ nghiêm túc hỏi: “Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc?”
Câu nói này chứa đựng quá nhiều nghi ngờ và lo lắng của một đứa bé…
Một tuần nay, ba ở thành phố A, mẹ ở thành phố S, mỗi người ai nấy đều có cuộc sống riêng của mình, Trình Trình đều nhìn thấy cả.
Vất vả lắm cậu mới biết được từ chỗ chú Hình Uy là ba đã đón mẹ về rồi.
Cậu phấn khích đến nỗi trốn học và hỏi địa chỉ từ chỗ chú Hình Uy sau đó vội vàng chạy tới…
Nhưng cậu không bao giờ nghĩ tới khoảnh khắc khi cậu xông vào, hình ảnh đầu tiên cậu nhìn thấy là khuôn mặt đẫm nước mắt của mẹ, hình ảnh đó nhất thời khiến cậu hoảng sợ không biết nên phản ứng thế nào.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cậu tràn ngập sầu lo.
Đầu tóc vốn dĩ được người làm chải chuốt tỉ mỉ của cậu vì chạy vội đến mà trở nên rối tung.
Vài sợi tóc mềm mại rủ xuống hai bên thái dương, làm lộ rõ vẻ ngây thơ vốn có ở độ tuổi này của cậu.
Nhưng giữa hai hàng mày mạnh mẽ kiên cường giống hệt ba cậu lại vô thức nhăn lại thành một vết hằn sâu.
Đôi môi giống hệt ba cậu hơi mím lại. Vành môi hoàn mỹ cho dù không nói bất kỳ lời nào nhưng cũng khiến người khác không khỏi bị hấp dẫn.
Không thể phủ nhận, đứa nhỏ này cực kỳ giống Bắc Minh Thiện!
Đặc biệt là vẻ bình tĩnh tao nhã toát ra trong xương cốt kia, quả thực giống đến không còn chỗ nào để soi mói!
Khí chất đó hoàn toàn khác với Dương Dương.
“Trình Trình…” Trong phút chốc trái tim Cố Hạnh Nguyên gần như sụp đổ.
Nhìn thấy Trình Trình cũng giống như nhìn thấy Bắc Minh Thiện, tất cả những bất bình mà cô cố kìm nén trong lòng bỗng nhiên tuôn ra như sông.
Nhưng cô không thể nói bất cứ điều gì, thậm chí cô càng không thể nói với con trai rằng ba và mẹ nó sẽ không bao giờ trở thành người một nhà…
Cho dù cô đã quen từ lâu, nhưng Bắc Minh Thiện đã hoàn toàn làm tan vỡ hy vọng cuối cùng còn sót lại trong lòng cô.
“Mẹ khóc… À, mẹ khóc là bởi vì mẹ rất vui, cuối cùng mẹ đã tìm được bà ngoại của các con rồi… Nhưng mẹ khóc cũng là vì đau lòng cho bà ngoại. Tại sao bà còn chưa chịu tỉnh lại, mẹ rất nhớ mẹ của mẹ, Trình Trình có hiểu không…? Mẹ vẫn luôn chờ bà ngoại con tỉnh lại, cứ đợi như vậy, nhưng đợi thật lâu đợi đến nỗi nước mắt rơi đầy mặt…”
Cố Hạnh Nguyên vừa lau nước mắt vừa khóc vừa cười nói.
Tha thứ cho cô vì đã nói dối vào lúc này, mặc dù cô đã thực sự khóc vì mẹ nhiều lần, nhưng lần này của hôm nay đã khác.
Bắc Minh Thiện nắm chặt tay ông cụ Bắc Minh, mỗi một biểu hiện, mỗi một câu chữ, cô đều nhớ rất rõ ràng!
Nước mắt một khi đã trào ra thì dù có thế nào cũng không thể dừng lại.
Hơn nữa, cô đang phải đối mặt với một phiên bản thu nhỏ trông giống hệt Bắc Minh Thiện.
“Mẹ…” Giọng nói của Trình Trình hơi run run. Sao cậu có thể không hiểu được cảm nhận của mẹ cậu chứ?
Trong cuộc đời hơn bảy năm của cậu, hai chữ “chờ đợi” dường như đã trở thành định mệnh của cậu…
Trước năm tuổi, cậu chờ đợi ba cậu sẽ nhìn đến mình, chờ mẹ sẽ đáp xuống bên cạnh mình như một thiên thần.
Sau năm tuổi, ba cậu thực sự bắt đầu để ý đến cậu, mẹ cậu cũng bay đến bên cậu như một thiên thần. Lúc đó cậu nghĩ cuộc đời mình ngập tràn hy vọng nhưng cuối cùng mọi thứ lại quay về vẻ đau buồn thuở ban đầu. Cuối cùng mẹ cậu vẫn ra đi. Bây giờ… cậu chỉ có một người anh em sinh đôi ngây thơ, không lo không nghĩ.
Trước bảy tuổi trước, cậu lại bắt đầu mỏi mòn chờ đợi, chờ đợi mẹ cậu trở về.
Sau bảy tuổi, cuối cùng mẹ cậu cũng trở về, cậu lại bắt đầu chờ đợi. Chờ đợi một ngày nào đó, ba cậu sẽ kết hôn với mẹ cậu, và gia đình cậu sẽ ở bên nhau, bảo vệ lẫn nhau …
Nhưng sự thật đã nhiều lần chứng minh cho cậu thấy, thế giới người lớn không phải là thứ mà cậu có thể đoán trước hoặc kiểm soát được.
Đến lúc này cậu mới dần hiểu rằng chờ đợi đã trở thành một định mệnh không thể thay đổi trong cuộc đời cậu.
“Mẹ…” Trình Trình run rẩy gọi, sau đó giơ bàn tay trắng nõn lên, nhẹ nhàng lau nước mắt trên má Cố Hạnh Nguyên: “Cô giáo nói đứa bé mạnh mẽ, kiên cường sẽ không khóc…”
“Đúng đấy. Con yêu hãy tha thứ cho mẹ …” Cô cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc.
Cô thừa nhận bản thân đã không làm gương cho con trai mình: “Cô giáo của Trình Trình nói đúng lắm, ừm, mẹ không khóc, mẹ phải mạnh mẽ lên…”
Nhưng cô lại không ngờ con trai mình lại nói tiếp.
“Nhưng chú ba nói…sở dĩ người ta khóc, là vì người ta có tình cảm, có tình cảm mới sẽ rơi nước mắt. Cho nên, không phải là mẹ không đủ mạnh mẽ là vì tình cảm của mẹ quá sâu nặng.”
Câu nói “có tình cảm mới rơi nước mắt” này nói trúng tâm sự trong lòng Cố Hạnh Nguyên.
Cô mở to mắt nhìn con trai còn nhỏ nhưng lại hiểu chuyện trước mặt này.
Thoáng chốc nước mắt rơi như mưa…
Cô xấu hổ né tránh ánh mắt trong veo của con tra. Cô làm sao dám thừa nhận mình có tình cảm với Bắc Minh Thiện, cho nên mới rơi nước mắt…
Yêu một người quá mức sâu sắc nên mới sẽ cho người ta cơ hội làm tổn thương mình.
Từ xưa đến nay yếu đuối và mạnh mẽ luôn đi đôi với nhau như hình với bóng.
Nó chỉ phụ thuộc vào việc bạn chọn cái nào làm bóng và cái nào làm thực thể mà thôi.
Đôi tay nhỏ bé của Trình Trình khẽ lau nước mắt cho Cố Hạnh Nguyên, sau khi im lặng một hồi, cậu mới dè dặt hỏi: “Mẹ, con cũng muốn khóc nữa, có được không?”
Cố Hạnh Nguyên sững sờ.
Hơi nước tràn ngập hốc mắt, cô khó tin nhìn Trình Trình.
Cổ họng chợt nghẹn lại.
Trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu không giải thích được.
“Trình Trình…” Giọng nói khàn đặc, suýt chút nữa cô đã không thể đối mặt với đứa con trai khôn ngoan nhưng lại hiền lành này.
Cậu có một trái tim tinh tế, trong sáng và nhạy cảm hơn Dương Dương. Cậu là một người tỉ mỉ, ân cần và dịu dàng.
Nhưng cũng phải chịu quá nhiều phiền muộn và đau thương…
Trong tích tắc, cô đã hiểu con trai mình, hiểu được cậu bé sợ cái gì, hiểu được cậu muốn khóc vì chuyện gì…
Cô kích động ôm Trình Trình vào lòng.
Rất chặt.
Cô dùng sức, mạnh mẽ ngửi mùi thơm toát ra từ trên người cậu ta, mùi sữa thơm nhàn nhạt.
Nước mắt rơi vào cổ áo đứa trẻ, cô ôm đứa bé, khóc không thành tiếng.
“Khóc đi! Cục cưng… Ở trong lòng mẹ tha hồ khóc…”
Cô nói giọng khàn khàn, xấu hổ không ngừng: “Mẹ xin lỗi con, bao năm qua mẹ đã bỏ qua tình cảm của con, mẹ đã không chăm sóc tốt cho con …”
Cô cảm thấy cơ thể nhỏ bé đang được ôm vào lòng kia hơi run lên.
Cô biết đó là do con trai cô đang âm thầm rơi nước mắt.
Ngay cả lúc khóc cậu bé cũng lặng lẽ kìm chế như vậy.
Trình Trình và Dương Dương hoàn toàn khác nhau.
Không thể phủ nhận, nhà họ Bắc Minh đúng là dạy dỗ Trình Trình rất tốt.
Tốt đến hoàn mỹ không tỳ vết tựa như một khối ngọc hoàn hảo.
Sao cậu lại còn đa sầu đa cảm còn hơn Dương Dương nữa chứ?
Thậm chí còn trưởng thành sớm, hiểu chuyện, tao nhã, bình tĩnh hơn không giống một đứa bé bình thường.
“Cục cưng…Nếu con muốn khóc thì cứ thoải mái khóc lớn lên, đừng giấu ở trong lòng, con vẫn chỉ là một cậu bé hơn bảy tuổi mà thôi…”
Nhưng từ đầu tới cuối Trình Trình vẫn không bật ra tiếng khóc.
Chỉ vùi vào cổ và vai mẹ, thở mạnh.
Đó là cách khóc đặc biệt nhất của cậu.
Dù có bị oan ức và đau buồn cỡ nào, chàng trai bé nhỏ cũng sẽ không bao giờ để mình bật khóc.
Sự nuôi dạy tốt đẹp của nhà họ Bắc Minh đã vô hình ngấm sâu vào trong xương tủy của cậu.
Đời này, sợ rằng cậu sẽ không thể làm được những điều mình muốn như Dương Dương.
Cậu vẫn còn nhớ khoảng thời gian buồn nhất của mình vào hai năm trước, cái đêm mà mẹ cậu bỏ đi, khi đó cả cậu và Dương Dương đều trở thành hai cậu bé mau nước mắt.
Trình Trình rất sợ, thậm chí, trong tuần này không được nhìn thấy mẹ, cậu đã đếm từng phút từng giây.
Cậu sợ mọi chuyện lại như cũ, mẹ cậu sẽ không quay lại nữa.
“Mẹ… Mẹ… Mẹ sẽ rời khỏi con sao?” Trình Trình khàn giọng, khó thở hỏi.
Ngón tay Cố Hạnh Nguyên run lên.
Cô nhớ tới sáu ngày sau, kỳ hạn hôn nhân giữa cô và Bắc Minh Thiện sẽ chấm dứt.
Bắc Minh Thiện đã hứa trả lại một đứa con trai cho cô.
Điều đó cũng có nghĩa là cô vẫn phải bỏ một đứa ở lại.
Nghe Trình Trình hỏi như vậy, cô đau khổ nhắm mắt lại.
Môi hở răng lạnh, cắt thịt trên người, cho dù cắt chỗ nào cũng đau thấu xương.
“…” Khoảnh khắc này cô lại không trả lời được.
Tòa nhà của Bắc Minh thị.
Cửa vào của tòa nhà vàng son lộng lẫy, lúc này chật ních người, tiếng nói chuyện ầm ĩ.
Bởi vì sáng nay chỉ số chứng khoán của Bắc Minh thị giảm mạnh 16 điểm, cho nên nó đã nhanh chóng gây ra một cú sốc trong ngành!
Trước hết, là một doanh nghiệp hàng đầu ở thành phố A, tầm ảnh hưởng của Bắc Minh lớn đến mức chính phủ cũng rất coi trọng. Thứ hai, là người đi đầu trong ngành xây dựng, sóng gió của Bắc Minh thị chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến mạch máu kinh tế của rất nhiều người. !
Vì thế hôm nay phần nhiều vẫn là nôn nóng.
Vô số ống kính, máy quay của phóng viên dồn dập nhắm vào tòa nhà Bắc Minh thị.
Các phóng viên của kênh Kinh tế Tài chính, kênh Kinh tế Chính trị, Kênh Đời sống, ngay cả cả kênh Giải trí đều đến góp vui.
Không vì cái gì khác, chỉ vì họ muốn phỏng vấn vị chủ tịch cao nhất đã lâu chưa xuất hiện của Bắc Minh thị- Bắc Minh Thiện.
Đề tài hot đây.
Nhưng mà hôm nay, điều khác biệt so với mọi khi là ngoài các phóng viên báo đài đang vây đuổi chặn đường ra thì rất đông nhà đầu tư cũng đã tập trung tới đây.
Trong lúc nhất thời, cảnh tường trước mắt có thể nói là đám đông đang hoành hành!
Bắc Minh thị đã phái gần như tất cả các nhân viên bảo vệ để ngăn chặn những kẻ đang cố gắng gây rối ở cổng.
Ngay cả bãi đậu xe tầng hầm của Bắc Minh thị bọn họ cũng không bỏ qua, xung quanh tập trung rất nhiều người.
Lúc này, cách tòa nhà Bắc Minh trăm mét là một chiếc xe màu đen sang trọng chậm rãi dừng ở ven đường.
“Cậu hai, cậu xem tình hình phía trước kìa, chúng ta có nên vào không?” Chú Lý tài xế của nhà họ Bắc Minh khó xử hỏi.
Chú Lý liếc mắt nhìn kính chiếu hậu. Cậu hai ngồi ở ghế sau, trên khuôn mặt lạnh lẽo mang cặp kính râm, cả người vẫn bình tĩnh như mọi khi, hoàn toàn không đoán ra được anh đang suy nghĩ gì.
“Không cần.” Bắc Minh Thiện lạnh nhạt nói: “Chú gọi điện thoại cho Hình Hỏa, thông báo cho lãnh đạo cấp cao lập tức tới khách sạn Daredevil Empire họp!”
“Vâng, cậu hai.”
Chú Lý gật đầu, bây giờ là lúc đang trên đầu sóng ngọn gió, cậu hai không cần điên cuồng theo đám phóng viên truyền thông này.
Lập tức, chiếc xe màu đen lặng lẽ quay đầu, hầu như không ai phát hiện ra, sau đó nhanh chóng biến mất trên con phố dài vô tận, đi về hướng ngược lại.
Một giờ sau.
Khách sạn Daredevil Empire.
Tên như ý nghĩa, đế quốc của Mặc.
Trong phòng họp trên tầng ba mươi hai của khách sạn, có một người đàn ông cao lớn và đẹp trai đang đứng trước cửa sổ kính trong suốt sát đất.
Một điếu xì gà được kẹp giữa những đốt ngón tay thon dài, điếu thuốc hơi cháy, trên môi thoang thoảng mùi thuốc lá quyến rũ.
Bên ngoài chiếc áo sơ mi màu xám bạc nổi tiếng là chiếc áo ghi lê kiểu Anh mẫu mới nhất, được ủi vô cùng phẳng phiu.
Áo khoác bị anh tiện tay vứt trên ghế dựa.
Tòa nhà chọc trời mang tính biểu tượng này nằm ngay trung tâm phồn hoa nhất của thành phố A. Không có gì ngạc nhiên khi kiến trúc này được thiết kế bởi bàn tay của kiến trúc sư tài ba Vicent Q.
Không giống với Bắc Minh thị, nơi này là lãnh địa của anh.
Tất nhiên, các tác phẩm của anh được lan truyền khắp thế giới, nhưng chỉ với hai chữ “Daredevil Empire” mới là tác phẩm riêng của anh!
Trong phòng họp, bầu không khí yên lặng đến đáng sợ.
Trên bàn hội nghị dài, các lãnh đạo cấp cao của Bắc Minh thị như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
“…”
Tất cả mọi người đều không dám thở mạnh, ai nấy đều nghiêng mắt dè dặt nhìn về phía chủ tịch đang đứng đối diện với cửa sổ.
Trong đó còn có một số lãnh đạo quá sợ hãi đến độ lén lấy khăn giấy ra lau mồ hôi.