Vân Chi Lâm nói xong liên ôm lấy Cố Hạnh Nguyên, mạnh mẽ đẩy lùi đám phóng viên đang chắn trước mặt, khí thế hùng hổ xông ra khỏi vòng vây...
Phía sau, là những phóng viên càng điên cuồng đuổi theo hỏi…
"Ồ, công ty luật Vân thị nổi tiếng nhất thành phố A sao?"
"Vậy chẳng phải chứng tỏ cô Cố sẽ chiếm được ưu thế tại vụ kiện lần này sao. Có thẩm phán Vân Thân Nghiêu, một người rất có tiếng trong giới tư pháp làm chỗ dựa, vậy xin hỏi có phải điều này chứng tỏ là mọi người sẽ đối đầu một cách toàn diện với đoàn luật sư của cậu hai Bắc Minh không..."
...
Sắc mặt Cố Hạnh Nguyên tái nhợt, cô đã bị sốc bởi những lời Vân Chi Lâm vừa nói.
Cô còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị anh ôm chặt, chui vào xe, chiếc xe nghênh ngang rời đi, bỏ lại phía sau cả đám phóng viên săn tin lũ lượt chen chúc…
Mãi cho đến khi không còn thấy bóng dáng của đám phóng viên, Cố Hạnh Nguyên lúc này mới thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Cô quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh, trợn tròn mắt lấy làm khó hiểu: "Vân Chi Lâm, anh vừa nói gì vậy, công ty luật Vân thị sẽ là luật sư đại diện của tôi sao?"
Vân Chi Lâm chăm chú nhìn Cố Hạnh Nguyên một lúc lâu rồi khẽ thở dài một hơi, nghiêm túc nói: "Tôi nghĩ đã đến lúc chính thức giới thiệu mình với em rồi. Xin chào cô Cố Hạnh Nguyên, rất vui được làm quen với em. Tôi là luật sư Vân Chi Lâm là người sáng lập của công ty luật Vân thị. Ba của tôi là thẩm phán thẩm phán của thành phố A, Vân Thân Nghiêu."
Cố Hạnh Nguyên sửng sốt, cô chỉ nghĩ rằng Vân Chi Lâm có lẽ là một anh chàng con nhà giàu mà thôi chứ chưa từng nghĩ anh lại có xuất thân từ một gia đình luật sư! Nhưng bất ngờ hơn hết chính là anh chàng Vân Chi Lâm cả ngày ba hoa chích chòe, nói chuyện không đứng đắn lại là một luật sư!
"Vân Chi Lâm! Anh đùa bỡn tôi!" Cô trố mắt cả nửa ngày, cuối cùng mới có thể cất lời.
Vân Chi Lâm lại lập tức bắt đầu cợt nhã, gãi gãi đầu: “Nào dám chứ! Tôi vốn nghĩ cả đời này cũng sẽ không có cơ hội thay em bào chữa cho nên thân phận của tôi cũng chẳng mang ra dùng được với em. Em đã biết dù gì chuyện ra tòa cũng là một chuyện hao tài tốn của, huống gì tôi cũng không muốn em gặp phải những chuyện kiện cáo nhưng không ngờ…”
Vân Chi Lâm nhún nhún vai, ánh mắt ngầm nói “em hiểu mà.”
Cố Hạnh Nguyên lúc này mới thôi nhướn mày, nhớ lại ba ngày qua, đột nhiên bị Bắc Minh Thiện trở mặt, đột nhiên mất đi Dương Dương, lại đột nhiên bị Bắc Minh Thiện kiện ra tòa, tranh giành quyền giám hộ Dương Dương với cô!
Hết thảy mọi chuyện đều xảy ra quá đột nhiện, bất ngờ không kịp đề phòng.
"Chi Lâm, anh thấy tôi có thể thắng kiện sao?" Cố Hạnh Nguyên nhớ lại ánh mắt lạnh lùng, nghiêm khắc của anh đêm đó, anh đã nghiến răng nghiến lợi nói với cô rằng, anh phải có được con trai.
Xem ra, anh làm thật rồi.
"Từ trước đến nay thứ mà Bắc Minh Thiện muốn chưa bao giờ vuột khỏi tay sao?" Vân Chi Lâm nhẹ giọng cười: “Nhưng, bây giờ anh ta đã gặp Vân Chi Lâm tôi! Nguyên, em yên tâm đi, tôi sẽ cố hết sức mình giúp em giành lại Dương Dương!"
Cố Hạnh Nguyên gượng cười, thấy Vân Chi Lâm nở nụ cười trần đầy tự tin, cô không đành lòng đả kích anh: “Chi Lâm, anh muốn biết năm xưa tôi đã sinh Dương Dương cùng Trình Trình thế nào không?"
Vân Chi Lâm thôi không cười nữa, thay vào đó anh nhìn cô với vẻ nghiêm túc và gật đầu.
Cố Hạnh Nguyên hít một hơi, bất giác dùng tay vuốt ve bụng rồi ngắm nhìn khung cảnh quen thuộc của phố phường bên ngoài cửa sổ, cô thủ thị kẻ lại chuyện giữa cô và Bắc Minh Thiện năm xưa.
"Đây là một câu chuyện cũ hết sức bình thường hoặc có lẽ giữa tôi và anh ấy còn chẳng có đủ thời gian để câu chuyện được diễn ra, giữa chúng tôi chẳng qua đến với nhau vì tiền, là mối quan hệ thuận mua vừa bán..."
Màn đêm đầy sao.
Tại căn nhà lớn của nhà họ Bắc Minh đèn đuốc sáng trưng nhưng lại vô cùng tĩnh lặng.
Bởi vì đêm nay là ngày quan trọng mà Bắc Minh Thiện đưa hai đứa con song sinh về nhà Bắc Minh!
Ông bà Bắc Minh đã sốt ruột chờ đợi trong phòng khách từ sớm…
Vụ kiện đang gây xôn xao dư luận không chỉ khiến cho cả thành phố A đều biết chuyện Bắc Minh Thiện đã có con mà còn khiến cho người Bắc Minh ngạc nhiên vô độ, bởi vì Bắc Minh Thiện không chỉ có một đứa con mà có những hai đứa…
Brum brum brum...
Chiếc xe màu đen chậm rãi tiến vào tòa nhà lớn của dòng họ Bắc Minh.
Giang Tuệ Tâm đỡ ông cụ Bắc Minh bước nhanh ra cửa.
Sau khi xe dừng lại, người giúp việc vội vàng tiến lên mở cửa xe…
Một đôi chân ngắn ngủn chậm rãi bước xuống xe, cử chỉ tao nhã.
"Trình Trình!" Giang Tuệ Tâm liếc mắt một cái liền nhận ra đứa bé.
Sau đó, bà cùng ông cụ nhìn chung quanh, ngóng trông đứa bé trong lời đồn xuất hiện, nhưng đợi một lúc lâu, trong xe vẫn không hề có chút động tĩnh nào.
Trình Trình đứng cạnh cửa xe ngóng vào bên trong nhưng không nói một lời, dường như đang chờ gì đó.
Liền sau đó, một chiếc xe thể thao lao vút đến.
Xe thể thao vừa dừng lại, Bắc Minh Thiện liền chui ra khỏi xe, sắc mặt nặng nè, bước nhanh đến chiếc xe màu đen, vươn tay vào bên trong xe giùng giằng một trận…
"Lão già kia, buông ra! Buông ra! Tôi không muốn đến đây! Tôi không muốn…”
Cùng với tiếng trẻ con trong trẻo vang dội là một đứa bé bị Bắc Minh Thiện lôi ra khỏi xe.
Ông cụ Bắc Minh cùng Giang Tuệ Tâm vừa nhìn thấy đám bé con khuôn mặt giống Trình Trình như đúc liền giật mình hoảng hốt!
Dương Dương bị Bắc Minh Thiện xách lên như xách một chú gà con thì cậu liền giương nanh múa vuốt, bay lên không đá chân, thậm chí còn tung ra những chiêu thức học được từ ông béo râu ria ở Australia, từng chiêu thức đều chọc thẳng vào chỗ hiểm của Bắc Minh Thiện nhưng bất đắc dĩ vì chân tay ngắn cũn cỡn nên chẳng cách nào động được vào “lão hồ đồ” ấy khiến cậu anh hùng nhụt chí...
"Lão hồ đồ cút đi! Tôi muốn về nhà với mẹ, mẹ ơi..."
Dương Dương la hét thảm thiết, hoàn toàn không để ý đến đám người làm đứng bên cạnh khiếp sợ từ nãy giờ.
Ông cụ Bắc Minh chống gậy, vội vàng bước tới trước mặt Bắc Minh Thiện, cẩn thận quan sát Dương Dương một lượt rồi lại nhìn Trình Trình đang im lặng đứng cạnh Bắc Minh Thiện…
"Hai... Nó là đứa cháu nội còn lại của ba sao?" Ông cụ kích động chỉ vào Dương Dương, thiếu chút nữa là những giọt nước mắt già nua tuôn trào, ông nở nụ cười tự cho là hòa ái dễ gần: “Ngoan, cháu ngoan của ông, ông là ông nội..."
Dương Dương trừng mắt nhìn thoáng qua ông cụ, lần này cậu không cần đóng giả Trình Trình nữa rồi, huống chi từ cái lần Bắc Minh Thiện đánh mạnh vào mông cậu lại còn không cho cậu về nhà với mẹ, Dương Dương liền thề từ nay về sau sẽ không tỏ ra vui vẻ, dễ gần với bất kỳ người nào của nhà Bắc Minh nữa!
Vì thế, không đợi Bắc Minh Thiện hé răng, Dương Dương liền quát để áp chế người trước: “Ông nội gì chứ, ai là cháu của ông hả! Ông mới là cháu! Là cháu con rùa đen!"
Những lời Dương Dương vừa nói ra đúng là long trời lở đất.
Khiến đám người làm sợ tới mức toát mồ hôi lạnh.
Ông cụ cùng Giang Tuệ Tâm giật mình sợ hãi, hai mắt mở to như chuông đồng.
Cặp mắt như chim ưng của Bắc Minh Thiện nghiêm lại: “Bắc Minh Tư Dương, con có gan thì nói lại lần nữa xem, ông đây sẽ lột da con!"
Hiển nhiên, tên của Dương Dương được đặt theo tên Trình Trình, cái tên Bắc Minh Tư Dương đã được nhập vào gia phả gia tộc Bắc Minh.
Ông cụ lại càng hoảng hốt hơn khi nhìn sang Bắc Minh Thiện!
Ai có thể ngờ được một cậu chủ ngày thường bình tĩnh, thanh tao, cao ngạo, không bộc lộ cảm xúc như cậu hai Bắc minh lại nói ra lời lẽ mà những gã đàn ông bình thường hay nói như “ông đây sẽ lột da mày!”
Có thể thấy được, thằng nhóc nghịc ngợm này giỏi đến mức nào khi dám bức một người nhã nhặn phải trở thành một tên bại hoại.
Chậc, nói đúng hơn là biến một ngọn núi băng thành một ngọn núi lửa.
Ông cụ ngẫm nghĩ về điều đó rồi nở nụ cười bí hiểm. Hóa ra thằng con thứ hai của ông cũng có thất tình lục dục.
Ông cụ vuốt vuốt chòm râu ngắn ngủn hoa râm của mình rồi cười nói: "Tư Dương, ha ha, hóa ra cháu tên là Tư Dương, cái tên rất hay..."
"Phì! Ông kêu ai đó!" Dương Dương đá loạn chân giữa không trung: “Ông mới chăn nuôi, cả nhà ông đều chăn nuôi!”
Phì…
Không biết là người giúp việc nào đã bật cười.
Ông cụ Bắc Minh uy nghiêm ngày nào chớp mắt không biết phải làm sao, á khẩu không trả lời được.
Bắc Minh Thiện không nói một lời, trực tiếp xách Dương Dương vào phòng khách nhà Bắc Minh.
Rồi ném cậu nhóc nghịch ngợm này lên ghế sofa!
Dương Dương chẳng khác nào một con sâu lông, nhúc nhích, quay cuồng không cách nào ngồi yên.
Trình Trình theo sau, cũng cùng ngồi xuống như vẻ mặt lại ngoan ngoãn, nghe lời.
Ông cụ Bắc Minh cùng Giang Tuệ Tâm ngắm hai đứa cháu nội nhà mình, đúng là càng ngắm càng hài lòng.
Còn người giúp việc thì mở ti vi màn hình rộng trên tường lên như bình thường.
Đột nhiên, một nhóm các bản tin đập vào mắt người nhà Bắc Minh.
Tên màn hình tivi là một đôi nam nữ bị cả đám nhà báo vây quanh, người đàn ông đang kéo tay người phụ nữ ra khỏi vòng vây một cách khó nhọc.
Nội dung phỏng vấn của các phóng viên cùng vang lên từ chiếc tivi…
...
"Cô Cố, có phải cô muốn lợi dụng đứa con của mình để đạt được mục đính làm mợ chủ nhà Bắc Minh không? Cô có cảm nghĩ gì đối với hành vi giành quyền giám hộ đứa bé của cậu hai Bắc Minh?"
"Xin hỏi người đàn ông bên cạnh cô là ai? Anh ta là tình nhân của cô sao?"
"Đối đầu với một đối thủ mạnh như cậu chủ Bắc Minh, liệu cô có lòng tin mình sẽ thắng vụ kiện này không?"
...
Bắc Minh Thiện nhìn thấy hình ảnh người phụ nữ nằm trong lòng Vân Chi Lâm được chiếu trên tivi thì bất giác siết chặt nắm tay, ánh mắt sâu xa và hung ác lập tức ảm đạm!
Trình Trình nhìn chằm chằm màn hình TV, thấy mẹ đã trở về từ Australia thì khóe miệng nở một nụ cười vui sướng.
"Là mẹ... Ba Chi Lâm..." Dương Dương chỉ vào TV, hưng phấn nói, hai mắt long lanh, sáng rỡ.
Không còn nghi ngờ gì nữa, một tiếng ba Chi Lâm đã chọc giận Bắc Minh Thiện, khiến sắc mặt anh ta tối sầm!
"Bắc Minh Tư Dương, đời này ngoại trừ ba ra con không được kêu người khác là ba!"
Dương Dương liếc Bắc Minh Thiện một cái: “Hừ, Ba Chi Lâm đối xử với con và mẹ rất tốt, Dương Dương chỉ muốn kêu ba Chi Lâm, ba Chi Lâm..."
"Con muốn ăn đòn có phải không…”
"Được rồi! Hai, con đừng so đo với đứa bé nữa!" Ông cụ Bắc Minh kịp thời lên tiếng, sau đó sai người tắt tivi, ông cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Xem ra, đêm nay nhà Bắc Minh phải mở một cuộc họp gia đình quan trọng rồi!
Ông cụ hắng giọng rồi nói: "Hai, con thấy vụ kiện này thế nào? Nếu Cố Hạnh Nguyên đã mời luật sư, thì tức là cô ấy không muốn trả lại Dương Dương cho nhà Bắc Minh. Huống hồ ba cũng đã từng nghe qua cái tên thẩm phán Vân Thân Nghiêu, ông ta là người đức cao vọng trọng trong giới luật sư."
Giang Tuệ Tâm cũng gật đầu: "Đúng vậy, Dương Dương vốn dĩ nên thuộc về nhà Bắc Minh chúng ta, kỳ thật con hoàn toàn không cần thông qua luật pháp để nắm được quyền giám hộ thằng bé, lúc trước khi người phụ nữ Cố Hạnh Nguyên đó ký kết hợp đồng cùng chúng ta đã có viết rõ, cả đời này cũng sẽ không giành con với con. Dì thấy vụ kiện này chúng ta không cần thực hiện nữa, cô ta không có cách nào thắng được chúng ta cả.”
Giang Tuệ Tâm thật sự không ngờ, hóa ra Cố Hạnh Nguyên còn lén lút che giấu một bí mật lớn như vậy! Làm như vậy tức là chính cô làm trái bản hợp đồng năm xưa! Thủ đoạn của người phụ nữ này quả nhiên cao tay, lừa được nhiều người như vậy!
Khuôn mặt đang sa sầm của Bắc Minh Thiện vẫn nhăn nhó như cũ.
Thật ra, suốt ba ngày nay, anh mang hai đứa con sinh đồi trở về thành phố A từ Australia mà người phụ nữ Cố Hạnh Nguyên ấy vẫn không xuất hiện lấy một lần!
Anh thừa nhận, khi anh biết được cô gạt anh chuyện mình là mẹ của đứa trẻ lại còn giấu anh trộm đi Dương Dương đã khiến anh có cảm giác bị lường gạt, bị thất bại!
Chuyện đó đã kích thích mạnh mẽ mỗi một sợi dây thần kinh phẫn nộ của anh!