Cô cẩn thận đặt khung ảnh lại, sau đó ánh mắt dời sang mấy tấm ảnh khác, ảnh tuy đã có chút niên đại rồi, nhưng những hình ảnh này, Cố Hạnh Nguyên lại cảm thấy rất quen mắt.
Đúng rồi, cô quay đầu lại nhìn quanh ngôi nhà một lần nữa, khung cảnh trong bức ảnh giống hệt với ngôi nhà này!
Trái tim Cố Hạnh Nguyên lập tức ‘thịch’ một cái.
Bề ngoài Bắc Minh Thiện luôn hận mẹ của mình và ba của mình, càng không muốn nhắc đến thời thơ ấu của mình.
Nhưng ở đây, nội tâm của cô đã xảy ra va chạm với nội tâm của Bắc Minh Thiện.
Cô hình như đã hiểu Bắc Minh Thiện rồi.
Bây giờ anh đưa mình và các con đến nơi này, tuy không phải đặc biệt, nhưng cũng không có tránh né.
“Tạch…”
Bật lửa phát ra âm thanh giòn giã.
Bắc Minh Thiện châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi, làn khói chậm rãi bay ra từ trong miệng của anh, nhàn nhạt thoang thoảng.
Anh chậm rãi đi đến bên cạnh Cố Hạnh Nguyên, xem qua mấy tấm ảnh đó, sau đó vươn một bàn tay ra lấy ra một khung ảnh từ trên kệ ở tầng trên.
Giữ nó trên ngực của mình.
Anh cúi đầu, một tay khác nhẹ nhàng lau đi lớp bụi mỏng bên trên đó.
Nhìn hai người ở trên đó, anh đứng rất lâu.
Cố Hạnh Nguyên có chút tò mò, tấm ảnh khiến cho Bắc Minh Thiện nán lại đó rốt cuộc là gì.
Cô lặng lẽ sáp đến bên cạnh anh, quay đầu nhìn.
Hoá ra, trên tấm ảnh là hai người một lớn một nhỏ, đằng sau bọn họ là một vùng đất cằn cỗi vô tận.
Cố Hạnh Nguyên vì để nhìn rõ hơn, cô dứt khoác nhẹ nhàng dựa đầu lên cánh tay đang cầm bức ảnh của Bắc Minh Thiện.
Đôi con ngươi trong veo mở thật to, cẩn thận xác định: người lớn đó là một cô gái thanh lệ, lộ ra khí chất bất phàm từ phần lông mày.
Chỉ thấy cô ta vác một cái xẻng trên vai phải, tay phải thuận thế đặt trên cái cán. Một tay khác của cô ta rất tự nhiên mà đặt lên vai cậu bé đang đứng bên cạnh.
Thần sắc của cậu bé đó trông thư thái dễ chịu, trên đầu có những giọt mồ hôi nhỏ, hai tay chắp lại, thân hình nhỏ nhắn hơi cúi xuống, cầm cái xẻng đang cắm sâu trong đất.
Có vẻ như hai người được chụp sau khi trải qua một cuộc lao động.
“Đây là ảnh của cô Phương và anh đúng chứ, đây là chụp ở đâu vậy?” Cố Hạnh Nguyên cẩn thận hỏi một câu.
Cô biết trong tình hình hiện tại, mỗi một chủ đề về cô Phương đều trở nên vô cùng nhạy cảm và dè dặt.
Bắc Minh Thiện lại rít sâu một ngụm thuốc, làn khói trắng phun trên tấm ảnh, từ từ lan ra xung quanh.
“Đây là bức ảnh chụp khi trang trại bắt đầu xây dựng, anh và cô đã xẻng đống đất đầu tiên ở đây.” Ánh mắt anh trở nên sâu thẳm, ngữ khí trở nên trầm và dài, như thể đã trở lại vào thời gian trong bức ảnh này.
Cố Hạnh Nguyên rụt rè muốn chỉ tay vào dãy ảnh vừa xem, muốn hỏi về chuyện liên quan đến những bức ảnh này, nhưng lại sợ sẽ chạm vào vết thương lâu ngày chưa lành của Bắc Minh Thiện.
Cuối cùng cũng không có hỏi ra.
“Thời gian không còn sớm nữa, các con đều đã ngủ rồi, em cũng đi nghỉ ngơi đi. Ở cùng một phòng với các con là được rồi.” Bắc Minh Thiện rút ra khỏi hồi ức.
Anh không muốn chìm sâu vào trong đó.
Trong hồi ức, niềm vui chỉ là ngắn hạn, đau khổ mới là gông cùm đeo bám suốt quãng thời gian đó để bây giờ không thể nào giũ bỏ được.
Cố Hạnh Nguyên hiểu tâm trạng của anh lúc này, ngoan ngoãn quay người rời đi, nhưng vào giây phút rời khỏi, lại len lén nhìn cái dãy ảnh bám đầy bụi bặm đó.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ của Trình Trình và Dương Dương.
Ánh đèn hoàng hôn mờ, khiến trái tim cô trở nên bình lặng.
Trình Trình và Dương Dương đắp chăn trên người, đã ngủ say rồi.
Trên chiếc ghế ở bên giường bọn chúng, Hình Uy đối diện với cửa phòng, một tay anh ta chống đầu, mắt nhắm hờ, đang nhắm mắt dưỡng thần.
Tiếng mở cửa nhẹ nhàng vẫn làm anh ta giật mình tỉnh dậy, thân là người ở bên cạnh của Bắc Minh Thiện, đã quen với việc lúc nào cũng duy trì cảnh giác.
Anh ta vội vàng đứng dậy, nhẹ nhàng đi tới trước mặt Cố Hạnh Nguyên, quay đầu nhìn hai đứa bé một cái. Sau đó khẽ gật đầu với Cố Hạnh Nguyên, nhỏ tiếng nói: “Thưa cô, hai cậu chủ nhỏ đều đã ngủ rồi. Chỗ này nếu không còn chuyện gì nữa, tôi ra ngoài đây.”
Cố Hạnh Nguyên nhẹ nhàng gật đầu: “Hôm nay vất vả cho anh rồi, nghỉ ngơi đi.”
Hình Uy đi ra khỏi phòng ngủ, thuận tay nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Mượn ánh đèn hoàng hôn trong phòng, nhìn xung quanh căn phòng này một cái, vẫn mang đầy vẻ trẻ thơ giống như bên ngoài đại sảnh.
Một tủ sách bình thường bên trên chiếc giường lớn với tạo hình hoạt hình đã thu hút sự chú ý của cô.
Không phải do nó có gì đặc biệt, chỉ là bởi vì có một tấm rèm rất không phù hợp với môi trường xung quanh được treo bên ngoài cửa của chiếc tủ này.
Là thứ gì mà lại khiến Bắc Minh Thiện che nó lại, không muốn nhìn lấy một cái như vậy.
Lòng hiếu kỳ mãnh liệt đã khiến Cố Hạnh Nguyên đi lên trước, dùng ngón tay cẩn thận vén rèm ra xem một cái.
Khi những món đồ bày biện bên trong hiện ra trước mắt cô, không khỏi khiến cô kinh ngạc một phen.
Trong cái tủ mà Bắc Minh Thiện thà để phủ đầy bụi, cũng không muốn để ra cho người ta thấy, vậy mà lại bày biện mấy chục cái cúp giải thưởng lớn lớn nhỏ nhỏ.
Cô rất muốn lấy một cái ra xem kỹ, nhưng cuối cùng vẫn không thể mở cái cửa tủ ra.
Ban đầu Bắc Minh Thiện sau khi bỏ mấy cái cúp này vào trong, đã khóa cái cửa tủ này lại rồi. Vào giây phút khóa nó, anh cũng đã phong ấn cái khoảng thời gian thơ ấu đó rồi.
Cố Hạnh Nguyên ngồi ở bên giường, sau đó nằm xuống, tắt đèn.
Ở đây, không có ánh sao xuyên qua cửa sổ kia, cũng không có tiếng côn trùng ếch nhái. Chỉ có yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim bạc rơi xuống chạm vào mặt đất.
Còn nữa, chính là tiếng nói mớ từ trong giấc mơ của Dương Dương.
Ngẩn ngơ, chóng mặt…
Cố Hạnh Nguyên cuối cùng bình tĩnh lại, men rượu trong bụng lại lan tỏa đến đỉnh đầu của cô.
Dần dần, dần dần ngủ say.
“Tiểu Cố…Tiểu Cố…”
Trong lúc mơ màng, Cố Hạnh Nguyên nghe thấy có người nhẹ giọng nói ở bên tai của cô.
Thanh âm quen thuộc quá.
Cô gian nan mà mở mắt ra, phát hiện bản thân mình đã không còn ở tầng hầm nữa, mà là…
Mà là nằm trong phòng của cô Phương!
Ánh nắng mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ, sà vào trong phòng, sà trên người của cô.
Đôi con ngươi của cô đột nhiên co lại.
Sao có thể, chỗ này không phải tối qua đã xảy ra hỏa hoạn rồi sao!
Quan sát xung quanh, nhưng không phát hiện chút vết tích bị cháy qua nào.
Cố Hạnh Nguyên nghe tiếng nhìn sang, một người phụ nữ già đứng ở bên cửa sổ, trong tay cầm một cái thùng nhỏ, đang tưới nước cho một chậu cây.
Cành hoa của cái chậu đó đã được mọc ra từ nách, đỉnh của thân có những bông hoa màu vàng.
Đóa hoa đó mang theo giọt nước, phản chiếu ánh sáng mặt trời lấp la lấp lánh.
Cô từ từ ngồi dậy, nhìn bóng ảnh khiến bản thân mình quen thuộc ở trước mắt, thực ra cô đã đoán ra là ai, nhưng đã bị phủ định sau một tia cười khổ.
“Tiếu Cố, cháu tỉnh rồi. Cháu nhìn xem chậu hoa này nở đẹp biết bao.” Người đó nói xong, đặt cái thùng nhỏ lên trên bàn, sau đó chậm rãi quay người lại.
“!” Đôi con ngươi của cô lập tức co lại, suýt chút nữa kêu ra tiếng, đó không phải là cô Phương sao!
“Cô….? Sao dì lại ở đây, dì không phải đã qua…” Chữ ‘đời’ còn chưa nói ra, Cố Hạnh Nguyên lập tức cảm thấy không hợp lắm, theo bản năng đưa tay bịt miệng lại.
Cô Phương mỉm cười với cô một cái, bà ta cũng không có nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Cố Hạnh Nguyên nhất thời không biết nên nói gì nữa, cái này quá là khó tin rồi, mình vậy mà lại đang nói chuyện với cô Phương.
Lại nhìn thấy bà ta lần nữa, Cố Hạnh Nguyên giống như đã tìm được người thân đã thất lạc lâu nay, khóe mắt đột nhiên ướt nhòa.
“Con nhỏ ngốc, khóc cái gì chứ. Sinh lão bệnh tử là chuyện mỗi người đều không thể chạy trốn, phải đối mặt mà.” Cố Phương nói xong, đi đến bên giường ngồi xuống, vẫn duy trì nụ cười hiền từ.
“Dì, cảm ơn món quà mà dì đã cho các con. Còn về cái mà dì cho cháu, cháu cảm thấy cháu không nên nhận. Cháu đang định trả lại cho Bắc Minh Thiện, để anh ấy giao cho người thích hợp hơn.”
Cố Hạnh Nguyên vẫn còn muốn tiếp tục nói, nhưng cô Phương lại mỉm cười vươn ra một ngón tay lắc qua lắc lại vài cái, ngăn lời nói tiếp theo của cô lại.
“Tiểu Cố, đừng gấp gáp trả món đồ này lại như vậy, cháu cũng đừng gấp gáp nói cháu không xứng có được thứ này. Dì có thể cảm thấy duyên phận giữa các cháu vẫn chưa có đứt.”
Cô Phương nói xong thì sáp đến bên cạnh của Cố Hạnh Nguyên, vươn tay nắm chặt lấy tay của cô.
Cái loại cảm giác này Cố Hạnh Nguyên chưa từng cảm nhận qua, giống như là điện giật, khẽ tê tê một cái. Cô không cảm nhận được độ ấm trên tay của cô Phương, nhưng vẫn cảm nhận được sự chân thực.
Có chút chuyện Cố Hạnh Nguyên không có nói với cô Phương, đó là do cô có chút nghi kỵ, lo là lỡ như Bắc Minh Thiện biết rồi, sẽ đem đến hậu quả như thế nào, cô không cách nào tưởng tượng được.
Nhưng mà bây giờ, cô có thể đem những lời đè nén trong lòng mình nói ra hết với cô Phương: “Dì, dì luôn hy vọng cháu có thể sinh cho Bắc Minh Thiện một đứa con gái.” Nói đến đây, bờ má Cố Hạnh Nguyên hiện lên một vệt đỏ: “Trên thực tế, cháu quả thực đã sinh cho anh ấy một đứa con gái, tên là Cửu Cửu. Nó đã hơn 1 tuổi rồi. Bây giờ đã biết đi, biết nói chuyện rồi, chỉ là vẫn chưa nói được lưu loát cho lắm.”
Hễ nói đến chuyện của Cửu Cửu, mặt của Cố Hạnh Nguyên đều sẽ nở rộ ra biểu cảm và nụ cười hạnh phúc.
Cô Phương kinh ngạc, sau đó cũng nở nụ cười: “Ha ha, được, được lắm. Cửu Cửu, là một cái tên hay. Lúc đó trên bàn ăn nói với cháu là hãy sinh thêm cho Thiện một đứa con gái đi, thì đã thấy biểu cảm của cháu có chút cổ quái. Còn tưởng là cháu ngại ở trước mặt Phỉ Nhi., hóa ra là như vậy à.”
Cô Phương nói xong, trên mặt lại lộ ra sự nghi hoặc: “Nếu cháu và Thiện đã có con gái, vậy tại sao không nói với nó? Không lẽ cháu không muốn để con nhận ba của mình sao?”
Cố Hạnh Nguyên cúi đầu cười khổ: “Sao cháu lại không muốn để các con nhận ba của mình chứ, chỉ là…” Hễ nghĩ đến ban đầu Bắc Minh Thiện cướp đi hết hai đứa con, cô muốn nói lại dừng.
“Haizz….” Cô Phương nhìn thấy bộ dạng của Cố Hạnh Nguyên, thở dài một hơi: “Dì nghĩ, cháu không nói với Thiện nhất định là có nỗi khổ của cháu. Trước đây Thiện làm tổn thương cháu quá sâu, khiến cháu mới có hành động như vậy, dì có thể hiểu.”
“Dì, cảm ơn sự thấu hiểu của dì đối với cháu.” Cố Hạnh Nguyên nói xong, cuối cùng cũng thở phào: “Nhưng mà, dì cứ yên tâm. Cháu sẽ không giấu con gái cho riêng mình, đến lúc thích hợp cháu sẽ nói chuyện con gái cho Bắc Minh Thiện biết.”
Cô Phương vui vẻ gật đầu: “Nghe cháu nói như vậy, dì cũng yên tâm rồi.”
Cô Phương nói xong, lại có chút thương cảm: “Dì đi như vậy, đã không còn ai có thể nói chuyện trong lòng được với Thiện rồi.”
Bà vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Cố Hạnh Nguyên.
“Tiểu Cố à, tuy Thiện sau này sẽ kết hôn với Phỉ Nhi, nó làm như vậy cũng nhất định sẽ làm tổn thương trái tim của cháu. Tuy cháu sẽ không thừa nhận, nhưng dù sao các cháu vẫn còn có con gái chung, tình cảm của các cháu là có cơ sở. Dì nghĩ, cháu cũng không muốn để cho Trình Trình, Dương Dương còn có Cửu Cửu giống như Thiện năm đó, không có ba hoặc là không có mẹ.”
Cô Phương nói xong thì đứng dậy, chậm rãi đi đến cửa sổ, ngẩng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Lúc này đường chân trời xuất hiện một đường sáng đầy màu sắc, diễm lệ hệt như cầu vồng.
Cô Phương quay đầu mỉm cười với Cố Hạnh Nguyên một cái: “Tiểu Cố, thời gian của dì đến rồi. Sau này Thiện nhờ cháu đó.”