Phỉ Nhi vội vàng xoay nút điều chỉnh bên cạnh, âm thanh lập tức được hạ xuống.
Phỉ Nhi biết mục đích đến của Luật sư Thẩm, là một thành viên của gia tộc Bắc Minh, cô đương nhiên rất chú ý đến việc ông cụ Bắc Minh sẽ sắp xếp an bày mọi thứ như thế nào.
Chỉ nghe Luật sư Thẩm tiếp tục nói: ” Ông Bắc Minh, với tư cách là luật sư của ông, tôi phải tuyên bố với ông trước khi tiến hành sửa đổi di chúc: Trước hết sau khi kiểm tra, tinh thần ông bây giờ hoàn toàn minh mẫn, tư duy sáng suốt, đủ tư cách để sửa đổi. Để việc sửa đổi di chúc là công bằng và hợp pháp tôi đã áp dụng hai phương pháp là ghi âm đồng bộ và ghi hình đồng bộ. Nếu ông đồng ý, chúng ta sẽ tiếp tục. ”
Ông cụ Bắc Minh sau khi nghe luật sư Thẩm nói xong, dùng lực mạnh mẽ chớp mắt.
Ông cụ Bắc Minh đã vượt qua các bài kiểm tra khác nhau của Luật sư Thẩm, điều này chứng tỏ rằng ông đáp ứng các tiêu chuẩn ngoại trừ khả năng nói và khả năng vận động.
Phỉ Nhi đang ở trong phòng quan sát, ngoài ý muốn bất ngờ phát hiện ra rằng ở đây có thể nghe thấy được giọng nói trong phòng bệnh.
Là hôn thê của Bắc Minh Thiện, người sắp gả vào gia tộc Bắc Minh. Đương nhiên, cô cũng rất quan tâm đến việc ông cụ Bắc Minh sẽ phân chia tài sản của gia đình như thế nào.
Gia tộc Bắc Minh có một vị trí quan trọng ở Thành phố A. Mặc dù chỉ tham gia vào ngành xây dựng và bất động sản, nhưng ảnh hưởng của họ đã lan tỏa đến nhiều lĩnh vực khác nhau.
Ba người con trai của gia tộc Bắc Minh, con trai cả Bắc Minh Triều Lâm đã bị đuổi khỏi nhà, thậm chí bị tước đoạt 20% cổ phần của tập đoàn Bắc Minh.
Con trai thứ hai Bắc Minh Thiện, là người đứng đầu tập đoàn Bắc Minh, đồng thời cũng là người đứng đầu già trẻ lớn bé của cả gia tộc Bắc Minh.
Con trai thứ ba Bắc Minh Đông, một ngôi sao thích đóng phim và cũng là một tay chơi. Về cơ bản, ở trong gia tộc Bắc Minh đều không tham bất kỳ việc gì, và đứng ngoài cuộc.
Xét về mọi mặt, Bắc Minh Thiện có cơ hội chiến thắng cao nhất và lợi ích lớn nhất trong việc phân chia tài sản của gia đình.
Để ngăn những người trong phòng phát hiện ra cô đang nghe lén, Phỉ Nhi để âm thanh ở mức thấp nhất có thể, cô gần như nín thở và lắng nghe Luật sư Thẩm đọc nguyên văn các điều khoản trong di chúc cho ông cụ Bắc Minh.
Ông cụ Bắc Minh cũng lắng nghe cẩn thận và xác nhận mọi điều khoản mà luật sư đã đọc.
Đối với năm điều đầu tiên của di chúc: tuyên bố danh tính, tuyên bố người thi hành được ủy thác, tuyên bố hiệu lực pháp lý của di chúc, tuyên bố tài sản và bảo hiểm đều đã được ông cụ Bắc Minh chấp thuận.
Khi nói đến việc quan trọng nhất là phân chia tài sản ông cụ Bắc Minh có thực hiện một số thay đổi nhỏ.
Mặc dù người con cả Bắc Minh Triều Lâm không có cổ phần nào trong tập đoàn Bắc Minh, nhưng một nửa tài sản riêng của ông cụ Bắc Minh đã được chia cho ông ta và Bắc Minh Diệp Long.
Bắc Minh Thiện được giao cho phần lớn vốn cổ phần của tập đoàn Bắc Minh và một phần sáu tài sản cá nhân của ông cụ.
Với tư cách là vợ của ông cụ Bắc Minh, Giang Tuệ Lâm, bà có được một phần sáu tài sản riêng còn lại của ông cụ.
Điều đáng ngạc nhiên nhất là Bắc Minh Đông không nhận được một xu.
Thậm chí, Trình Trình và Dương Dương còn được ông cụ Bắc Minh cho một phần sáu tài sản.
Ngoài ra, Phỉ Nhi cũng vô tình nghe được rằng ông cụ Bắc Minh đã đặt ra một điều khoản bổ sung, nếu Bắc Minh Thiện cưới Cố Hạnh Nguyên hoặc Phỉ Nhi làm vợ thì họ sẽ không được thừa kế bất cứ tài sản gì. Nói cách khác, nếu một ngày nào đó họ ly hôn với Bắc Minh Thiện, họ sẽ chẳng có gì cả.
Khi Luật sư Thẩm đọc điều này, ông cụ Bắc Minh nhớ lại những gì mà Cố Hạnh Nguyên ngày hôm qua đã nói khi đưa bọn trẻ đến gặp ông.
Điều này cũng khiến cho ấn tượng của ông đối với Cố Hạnh Nguyên hoàn toàn thay đổi, mặc dù ông vẫn sẽ không ủng hộ Bắc Minh Thiện cưới cô làm vợ, nhưng nếu Bắc Minh Thiện nhất quyết cưới cô, ông sẽ không phản đối nữa.
Nghĩ đến đây, ông cụ Bắc Minh gian nan nói: “Cố … Hạnh… Nguyên… gạch … ra …”
Luật sư Thẩm nghe ông cụ Bắc Minh nói thì khá kinh ngạc, còn nhớ lúc ra điều kiện này, khi nhắc đến tên hai người này, trông ông rất tức giận.
Để đảm bảo rằng ý của ông cụ Bắc Minh được tuyên bố chính xác, Luật sư Thẩm nhắc lại một lần nữa: “Tên của Cố Hạnh Nguyên đã bị gạch bỏ trong điều khoản bổ sung của di chúc. Nói cách khác, nếu Bắc Minh Thiện cưới cô Phỉ Nhi làm vợ “Vậy thì cô ấy không lấy được tài sản gì, ông Bắc Minh, ý ông là vậy à?”
Khi Luật sư Thẩm một lần nữa xác nhận lại với ông cụ Bắc Minh, Cố Hạnh Nguyên đã không có tên trong điều khoản bổ sung của di chúc nữa.
Bắc Minh Chính Thiên cố dùng sức lực để chớp mắt một cái .
Phỉ Nhi đang nghe trộm trong phòng quan sát, chỉ có thể nghe thấy lời nói của một mình của Luật sư Thẩm, không thể nhìn thấy ông cụ Bắc Minh trả lời như thế nào, nhưng có thể nghe ra một số manh mối từ lời nói của Luật sư Thẩm.
Trong lòng cô chợt thấy hơi lạnh và thất vọng.
Vốn dĩ cô nghĩ rằng cô sắp kết hôn với Bắc Minh Thiện, mặc cho người khác nghĩ thế nào, ít nhất bố mẹ Bắc Minh Thiện vẫn nên ủng hộ.
Nhưng trong hai ngày này, dường như tình hình không như cô mong đợi: Giang Tuệ Lâm làm ngơ với cô, và vẻ mặt ghét bỏ mà ông cụ Bắc Minh thể hiện ngay khi nhìn thấy cô.
Ngay cả khi ông lập di chúc, ông đã ghi tên của cô và Cố Hạnh Nguyên trong phần điều khoản bổ sung của di chúc.
Nhưng điều khiến cô cảm thấy lạnh sống lưng là những gì cô nghe thấy vừa rồi: Ông cụ Bắc Minh thực sự gạch tên Cố Hạnh Nguyên ra khỏi các điều khoản bổ sung!
Nói cách khác, nếu Bắc Minh Thiện kiên quyết muốn kết hôn với Cố Hạnh Nguyên, thì ngay cả khi họ đã ly hôn, cô ta vẫn sẽ có được một phần tài sản.
Mặc dù hai người trong phòng vẫn đang chỉnh sửa điều khoản của bản di chúc, nhưng Phỉ Nhi không có ý định nghe nữa.
Cô chỉ đơn giản là tắt nút điều khiển. Bởi vì những vấn đề được thảo luận tiếp theo đối với cô không có gì quan trọng nữa.
Phỉ Nhi đang tự hỏi liệu mình có đúng khi quyết định đến đây ngày hôm nay hay không.
Có lẽ khi nếu chưa biết chuyện gì, cô vẫn sẽ cho rằng nếu mình cư xử tốt hơn, sau khi gả vào nhà gia tộc Bắc Minh, ông cụ Bắc Minh có thể sẽ thay đổi ấn tượng về cô.
Theo những gì nghe được khi nãy, điều này không còn cần thiết nữa, và ấn tượng của ông cụ Bắc Minh về bản thân cô đã ăn sâu trong tiềm thức.
Phỉ Nhi cúi đầu, nước mắt chảy dài.
Không biết đã qua bao lâu, luật sư Thẩm và ông cụ Bắc Minh đã sửa xong bản di chúc.
Khi ông cụ Bắc Minh ủy quyền cho luật sư Thẩm đóng dấu di chúc bằng con dấu riêng của ông, di chúc đã bắt đầu có hiệu lực.
Luật sư Thẩm thu dọn bản di chúc và đóng dấu rồi cho vào túi tài liệu. Anh ta đứng dậy nói với ông cụ Bắc Minh: “Ông Bắc Minh, tôi còn có chuyện nên không thể nán lại lâu. Mong ông nghỉ ngơi thật tốt.”
Ông cụ Bắc Minh khẽ gật đầu.
Luật sư Thẩm đến phòng quan sát với túi hồ sơ trên tay và thấy Phỉ Nhi đang cúi đầu xuống, vai cô ấy khẽ run lên.
“Cô Phỉ Nhi, cô không sao chứ.” Luật sư Thẩm đi đến bên cạnh cô, đưa tay ra vỗ nhẹ vào vai cô.
Phỉ Nhi nhanh chóng lau nước mắt trên mặt, ngẩng đầu nhìn Luật sư Thẩm đang đứng bên cạnh khóc nức nở: “Tôi không sao, nhưng tôi nhìn thấy ông cụ Bắc Minh đau đớn trên giường bệnh, nên trong lòng cảm thấy hơi buồn ”.
Luật sư Thẩm cũng lộ ra vẻ bất lực, anh thở dài: “Thế gian khó lường, khi tôi ở cạnh ông Bắc Minh, ông ấy vẫn còn khỏe. Nhưng bây giờ ông ấy …” Lúc này mới lại nhàn nhạt lắc đầu.
“Luật sư Thẩm, việc của anh đã xong rồi, chúng ta đi được không?” Phỉ Nhi đứng lên.
“Chà, đã đến lúc phải đi rồi, à mà cô Phỉ Nhi, cô không ở lại với ông Bắc Minh một lúc sao?” Luật sư Thẩm hỏi.
Phỉ Nhi im lặng lắc đầu: “Hôm nay không tiện, sau này tôi sẽ gả vào gia tộc Bắc Minh, ngày tháng chăm sóc ông ấy còn dài, anh và ông cụ Bắc Minh bàn luận vấn đề đã lâu, hơn nữa ông ấy còn đang mắc bệnh và rất mệt mỏi, hãy để ông ấy nghỉ ngơi.”
Luật sư Thẩm gật đầu, nhỏ giọng thì thầm: “Ông cụ Bắc Minh làm sao có thể làm như vậy đối với con dâu tương lai chu đáo như vậy chứ …”
Mặc dù anh ta nói với một giọng rất nhỏ, nhưng Phỉ Nhi đã nghe thấy, tuy nhiên, cô vẫn giả vờ như không nghe thấy và hỏi: “Luật sư Thẩm, anh nói gì?”
Luật sư Thẩm biết mình suýt nữa lỡ miệng, vội vàng mỉm cười quay đầu nhìn ông cụ Bắc Minh đang nằm trên giường bệnh nói: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì. Tôi chỉ than thở chuyện về ông Bắc Minh, một người tài giỏi như vậy lại mắc bệnh như vậy. Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc. ”
Nói xong, anh ta quay lại nhìn Phỉ Nhi và nói: “Cô Phỉ Nhi, đi thôi.”
Phỉ Nhi quay đầu lại, liếc nhìn ông cụ Bắc Minh đang nằm trên giường, đôi mắt hơi nheo lại. Sau đó cô đi theo Luật sư Thẩm ra khỏi khu VIP mà không chút lưu luyến.
Trình Trình và Dương Dương sống ở nhà Vân Chi Lâm, Cố Hạnh Nguyên cũng yên tâm hơn, sáng sớm cô không vội vàng đón bọn trẻ mà ở bên Lục Lộ suốt.
Với sự giúp đỡ của y tá, Lục Lộ được lau người, chải đầu, vận động cơ, xương … để một ngày nào đó khi tỉnh dậy, bà không còn cảm giác tê mỏi toàn thân, vận động khó khăn.
Mọi việc xong xuôi, khi cô nhìn lên thì đã gần trưa. Lúc này, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên, cô nhìn thấy điện báo là một số lạ.
Cô nói với mẹ, sau đó vội vàng ra khỏi tiểu khu nghe điện thoại: “Xin chào, tôi là Cố Hạnh Nguyên, xin hỏi tìm tôi có việc gì?”
“Xin chào, cô có phải là mẹ của Cố Dương Dương không? Tôi là giáo viên Lý từ khoa nghệ thuật của trường.”
Cố Hạnh Nguyên vội vàng cười nói: “Cô Lý, xin chào, xin chào. Tôi là mẹ của Cố Dương Dương, cô gọi tôi có vấn đề gì vậy?”
Giáo viên Lý nói tiếp: “Ngày mai trong trường sẽ có một buổi biểu diễn văn nghệ. Trong đó, một vở kịch thiếu nhi do Cố Dương Dương biểu diễn sẽ được biểu diễn tại buổi biểu diễn văn nghệ. Xin cô hãy thông báo cho cậu bé chuẩn bị và đến trường lúc ba giờ chiều để diễn tập.
“Cô giáo Lý thật chu đáo, tôi nhất định sẽ nói cho cậu nhóc, cám ơn cô đã thông báo.” Cố Hạnh Nguyên nói xong cúp điện thoại.
Cô quay lại bên giường Lục Lộ: “Mẹ, con về trước đây. Nghỉ ngơi thật tốt, điều kiện y tế ở đây rất tốt, mẹ sẽ mau chóng bình phục.” Sau đó, cô nhẹ nhàng đắp chăn bông cho Lục Lộ. Sau khi xong xuôi cô đến phòng quan sát thông báo với y tá trực rồi xuất viện.
Khi Cố Hạnh Nguyên vừa ra khỏi thang máy, nhìn thấy trước mặt cô có ba người đang đi ra từ một thang máy khác. Cô nhận ra hai người trong số họ.
Đó là Ông Lý, tài xế ở nhà Bắc Minh và Phỉ Nhi, đứng bên cạnh họ là một người đàn ông trung niên. Cô không biết ba người họ đến bệnh viện làm gì, có thể là đến thăm ông cụ Bắc Minh, ông ấy xảy ra chuyện gì vậy?
Cố Hạnh Nguyên cười gượng gạo khi nghĩ đến điều này, cô lắc đầu thôi quên đi, đừng nghĩ về nó nữa.
Sau ngày hôm nay, qua ngày hôm sau, cô sẽ không liên quan gì đến Bắc Minh Thiện, người khác giải quyết việc của họ, lo lắng cho họ là không cần thiết.