Lần này, Dương Dương ngại vì mẹ đang đứng cạnh, thế là đàng hoàng nhận lấy, còn cười hì hì và nháy mắt với người đẹp...
Cố Hạnh Nguyên trừng mắt nhìn con trai, không khỏi vừa buồn cười vừa tức giận. Rõ ràng Trình Trình mới là người nên cầm giải thưởng, ai ngờ lần nào tên nhóc con này cũng chiếm được lợi. Danh tiếng đều để cho nó lấy hết, đương nhiên mặt mũi cũng bị thằng nhỏ này vứt sạch!
Sau đó, người đẹp kia mỉm cười mà rời khỏi sân khấu.
Ánh mắt của Dương Dương lúc này mới rời khỏi chiếc cúp nặng trịch có hàm lượng vàng cao hơn so với Lodis.
Nhưng một giây sau, cô ngẩng đầu lên thì lại vô tình chạm vào ánh mắt của Bắc Minh Thiện đang ngồi ở hàng ghế khách VIP đầu tiên!
Đợi đã, đứa trẻ bên cạnh Bắc Minh Thiện là...
Dương Dương đột nhiên toét miệng cười, còn giơ cái cúp trong tay lên vẫy vẫy, gào lên một cách vô tâm
"A, ba Birdman----"
Đoàng!
Cố Hạnh Nguyên chỉ cảm thấy cơ thể như bị điện cao thế xuyên qua, đột nhiên chấn động, toàn thân tê liệt!
Trong đầu vang lên một trận ầm ầm, bị giật đến tỏa ra khói đen bốn phía...
Cô vô thức giương mắt, điếng người khi chạm vào đôi đồng tử đen sâu thẳm lạnh lùng trong không trung.
Tách tách tách tách...
Tia lửa văng khắp nơi.
Phù ~
Sau khi thở ra ngụm khí lạnh lần thứ n, mặt Cố Hạnh Nguyên đều bị dọa đến sợ trắng rồi!
trán... Bắc Minh, Bắc Minh, đứa nhỏ Bắc Minh!
Khóe miệng cô run run, đầu lưỡi cũng không uốn thẳng được, một câu cũng không nói lên lời...
Cô khó tin mà trừng to mắt, rõ ràng thấy vẻ mặt ngoan ngoãn của Trình Trình khi ở cạnh Bắc Minh Thiện, ngây ngô như một con chó nhỏ làm điều gì sai trái, vô tội cúi đầu xuống...
Con ngươi của Bắc Minh Thiện đột nhiên co rút lại!
Anh liếc nhìn đứa nhỏ ngồi bên cạnh đang mặc trên mình bộ đồ tây số lượng có hạn, hai đầu lông mày hiện ra sự lạnh lùng và kiêu ngạo;
Anh chợt nhìn lại đứa nhỏ đứng cạnh Cố Hạnh Nguyên. Con của cô mặc một thân quần áo màu trắng thoải mái, cười giống như một chú cừu vui vẻ, còn đặc biệt cầm chiếc cúp vẫy vẫy về phía anh trông đến ngốc...
Cho dù diện mạo hay là dáng người cao thấp mập ốm, hai đứa bé đều giống nhau như đúc!
Nhưng mà khí chất lại hoàn toàn khác biệt!
Đầu óc thông minh của anh nhanh chóng vận động!
Trong trí nhớ hiện lên từng màn từng màn một liên quan tới Trình Trình...
Khuôn mặt của hai đứa bé bắt đầu giao thoa trước mặt anh, một đứa yên tĩnh thuận theo, một đứa tươi cười vui vẻ...
Khó trách trước đó anh có chỗ nghi ngờ với tính cách hay thay đổi của Bắc Minh Tư Trình, nhưng anh chưa từng nghĩ tới trên đời này còn tồn tại một người khác giống hệt Bắc Minh Tư Trình, cho nên cũng lơ đễnh!
Anh chăm chú nhìn sắc mặt bị dọa đến trắng bệch của Cố Hạnh Nguyên, phản ứng của cô đã nói rõ cho anh biết rằng cô đã sớm biết tất cả!
Ký ức trong đầu lại lật lên vào năm năm trước Cố Hạnh Nguyên mất tích ở Mỹ...
Nháy mắt!
Bắc Minh Thiện giật mình tỉnh táo, giống như là nắm bắt được được chân tướng sự thật!
Gân xanh trên trán nổi lên, con mắt chim ưng gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kinh hãi của người phụ nữ đứng trên sân khấu kia!
Một khắc này, trong con người u tối đã dâng lên sóng to gió lớn, cuối cùng là sấm chớp gào thét...
"Người phụ nữ kia, dám trộm một đứa con trai của tôi đi!"
Đoàng!
Rầm rầm rầm!
Ầm ầm ~
Liên tiếp ba trái bom giáng xuống, nổ tung trong tâm trí của Cố Hạnh Nguyên!
Trong nháy mắt bão tố xâm nhập!
Trình Trình rùng mình một cái.
Dương Dương lúc này mới cảm giác được điểm bất thường...
Cố Hạnh Nguyên lảo đảo một cái, suýt chút nữa chân đều mềm nhũn ra.
Cô cắn môi, hoàn toàn không ngờ tới Bắc Minh Thiện sẽ xuất hiện ở chỗ này!
Ông trời ơi, lộ rồi!
Để lộ rồi!
Bí mật mà cô khổ sở giấu đi suốt năm năm trời lại để lộ ra ngoài...
Nhất thời, cô như con kiến trên chảo nóng, như lửa cháy tới mông, không hề nghĩ ngợi, trực giác nắm lấy tay nhỏ của Dương Dương: "Dương Dương, đi mau!" Cô nhấc chân lên chạy xuống dưới...
"Ơ..." Người dẫn chương trình đứng trên sân khấu thấy cảnh này thì có chút sững sờ.
Ánh mắt Bắc Minh Thiện run lên, người phụ nữ này còn dám chạy trốn anh!
Anh không nghĩ nữa, lúc này lửa giận đã che mờ con mắt, Bắc Minh Thiện vội vàng nói: "Hình Uy, đưa hai đứa trẻ này đi!"
Lập tức, anh lanh tay lẹ mắt đứng lên, sải bước chân dài chặn đường hai mẹ con đang trốn kia...
Cố Hạnh Nguyên nắm tay Dương Dương, như một con ruồi không đầu, chạy xuống từ sân khấu, lại chạy hướng sang phía thảm đỏ, sợ bị Bắ Minh Thiện bắt được!
Một tay Cố Hạnh Nguyên nắm tay Dương Dương, một tay vô thức ôm bụng, không dám chạy mạnh, nhưng cũng không dám đứng nguyên tại chỗ như dê chờ bị làm thịt...
Dương Dương vừa chạy vừa thỉnh thoảng ngoái đầu lại nhìn Bắc Minh Thiện: "Woa, mẹ ơi nhanh lên, ba Birdman biết bay đấy..." Nếu không thì sao lại chạy nhanh đến vậy...
Nhanh như vậy...
Nhanh đến nỗi lời Dương Dương vừa dứt được mấy giây, bỗng nhiên---
Một bóng dáng cao lớn cực nhanh len đến trước mặt hai mẹ con, sừng sững chặn lại đường đi!
Hai mẹ con đang đi nhanh suýt chút nữa không dừng lại kịp...
Vù, một trận gió lạnh liền thổi qua!
Thổi qua gương mặt của hai mẹ con, nháy mắt kết thành băng!
"Cố Hạnh Nguyên!"
Giọng điệu của Bắc Minh Thiện như phát ra từ hầm băng, lạnh lẽo rít ra từ kẽ răng làm cho Cố Hạnh Nguyên vì sợ mà run lên!
Hình Uy ôm theo Trình Trình đuổi đến.
Hình Uy không nói lời nào, có hơi thô lỗ là kéo lấy Dương Dương từ trong tay Cố Hạnh Nguyên ra: "Cô Cố, đắc tội rồi."
"Ai da, chú Hình Uy, chú nhẹ một chút, nhẹ tay một chút đi mà..." Dương Dương ôm cúp, ghét bỏ nhìn bộ dạng cao lớn thô kệch của Hình Uy.
Trình Trình không nhịn được liếc mắt: "Im lặng đi Dương Dương! Còn ngại chưa đủ loạn à!"
Dương Dương bĩu môi, lạnh nhạt ném cúp vào trong tay Bắc Minh Tư Trình: "Này, cúp của anh! Ôi trời, thay anh lãnh giải thưởng mà mệt mỏi quá! Phải tốn bao nhiêu thời gian hóa trang nữa! Ấy ấy ấy, chú Hình Uy, chú làm rối kiểu tóc của cháu rồi..."
"..." Trình Trình ôm cúp trong ngực. Mặc dù cậu không thể lên sân khấu lĩnh thưởng, nhưng vì để cho ba mẹ có thể đồng thời được chứng kiến khoảnh khắc này thì nói thật là Trình Trình thảo mãn rồi. Cho dù... hình như là gây ra họa lớn rồi...
Nhưng, cậu hoàn toàn không nói gì với Dương Dương...!
Hình Uy nhìn đứa trẻ bên trái đang cúi xuống, lại nhìn sang đứa trẻ bên phải, không khỏi rùng mình một cái. Ách... anh ta xác định mình không phải hoa mắt, cũng không phải bóng chồng, thì ra cậu chủ nhỏ Trình Trình thật sự có anh em sinh đôi!
"Cậu chủ, tôi đưa hai cậu chủ nhỏ đi trước!" Hình Uy ôm hai đứa nhỏ, gật đầu với Bắc Minh Thiện, sau đó dưới ánh mắt của vô số người đứng xem nhanh chóng rời khỏi hội trường trao giải...
Gương mặt của Cố Hạnh Nguyên tái nhợt như một tờ giấy nát rơi trong gió...
Bắc Minh Thiện đứng yên trước mặt cô, trên khuôn mặt góc cạnh tuấn tú là vẻ âm trầm nồng đậm.
Hơn ba tháng không gặp, người đàn ông này lại gầy đi một chút.
Chỉ là vẻ đẹp trai thì vẫn không mảy may thay đổi.
Ngay cả biểu cảm lạnh lùng u ám kia cũng vậy...
Làm sao bây giờ, cuối cùng thì vẫn bị anh phát hiện ra...
Cô phải mất đi Dương Dương sao?
Một cảm giác khủng hoảng quanh quẩn trong lòng.
Cô tùy tiện có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo phát ra từ cơ thể anh...
Cố Hạnh Nguyên rùng mình một cái, khóe miệng giật giật: "...Tránh, tránh ra..."
Con ngươi của Bắc Minh Thiện co lại, càng thêm u ám.
Cô còn có tâm tư mà quát anh tránh ra?
Cố Hạnh Nguyên thấy anh bất động thì chỉ có thể mặt dày vòng qua anh, lại không nghĩ rằng đột nhiên có một lực ôm lấy cô bay lên. Cô còn chưa kịp phản ứng, một giây sau đã bị anh mạnh mẽ ôm vào trong ngực...
"A... Bắc Minh Thiện, anh buông ra..." Cô uốn éo người, giằng co nhưng lại vì thân thể đang mang thai mà không dám làm động tác quá mạnh.
"Cô còn cử động nữa, tôi sẽ bóp chết cô!" Anh tức giận nói.
Cô cắn cắn môi, vô thức bảo vệ bụng mình. Dưới lửa giận ngút trời của người đàn ông này, cô ỉu xìu rồi...
Bắc Minh Thiện kìm nén nắm chặt hai tay, chỉ hận không thể hung hăng đánh một trận vào mông của người phụ nữ này!
Anh ôm cô đi ra bên ngoài hội trường...
Lúc đặt chân lên thảm đỏ, anh liếc mắt tới những người đang giơ điện thoại chụp trộm kia...
"Chụp cái gì mà chụp! Chưa thấy qua ba của nòng nọc nhỏ à!"
Ba của nòng nọc nhỏ? Cố Hạnh Nguyên nhếch môi, lạnh quá...
Bắc Minh Thiện gầm nhẹ một tiếng, ôm chặt người phụ nữ đang che mặt trong lòng, nhanh chóng rời khỏi hội trường xa hoa này...
Sau lưng, những người xem nhiệt tình kia lập tức tiễn họ bằng một tràng vỗ tay vang dội...
Rời khỏi nhà hát Opera Sydney, vẻ mặt Bắc Minh Thiện vẫn âm trầm đến đáng sợ như cũ.
Cố Hạnh Nguyên cắn môi, đôi mắt cụp xuống, sợ hãi không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Cô nghẹn ngào mà chậm rãi nói: "Này... anh có thể thả tôi xuống được chưa..."
Bắc Minh Thiện dừng chân lại, tròng mắt chăm chú nhìn cô gái ngay cả nhìn thẳng mình cũng không dám trong lòng!
Lửa giận dồn nén hơn ba tháng trời, giờ khắc này như bom nguyên tử nổ tung trong ngực anh.
Anh híp mắt lại, hung ác nhìn. Anh dừng lại, bất động, tiếng nói như Diêm la đến từ Địa ngục lạnh lẽo...
"Cô không có gì muốn giải thích với tôi sao?"
Cố Hạnh Nguyên cắn chặt môi! Bàn tay đặt trên bụng có chút bất an.
"Anh đã thấy rồi thì tôi cũng không có gì mà phải giải thích..."
Chính là cô, năm năm trước thay thế người phụ nữ mà anh chọn để mang thai. Sự thật rõ ràng đã bày trước mắt, cô chính là người năm đó đã nhận mười lăm tỷ của nhà anh, cô còn có gì mà nói?
Khuôn mặt tuấn tú của anh lạnh đi! Đôi tay đang bế ngang cô bỗng nhiên nắm chặt! Cô dường như còn có thể nghe được âm thanh phát ra từ đốt ngón tay của anh vì tức giận.
"Không có gì mà phải giải thích? Dắt theo một thằng nhóc có diện mạo, dáng dấp giống hệt con trai tôi, cô dám nói đứa nhỏ đó không phải là con của tôi không?"
"Tôi..."
"Sao, cô định không thừa nhận à? Hay là lại chuẩn bị bày ra vẻ ngạc nhiên nói với tôi là: Thật trùng hợp, con trai của anh sinh ra giống như đúc con trai tôi?" Anh nghiến răng nghiến lợi vội vàng ngắt lời cô, căn bản không cho cô chút không gian mà mở miệng!
"Phải..."
Cô vừa nói một chữ lại bị anh chen ngang: "Cô còn dám nói phải! Cố Hạnh Nguyên, mẹ nó trình trợn mặt nói điêu của cô thật sự tiến bộ không ít đấy! Cho rằng tôi là trẻ lên ba để mà lừa gạt à?"
"Không có..."
"Lại chuẩn bị nói là không có lừa tôi đúng không? Hừ, cô cho rằng tôi sẽ còn tin lời cô à? Sau khi tôi gặp con trai tôi nhiều lần như vậy, tôi không tin cô không biết nó là ai! Sau khi biết rõ nó là con trai của tôi, thì chẳng lẽ cô lại không biết tôi là ai à?"
"Tôi..."
"Tôi là ba của đứa nhỏ!" Anh giận điên lên, lần lượt cắn ngang lời cô, đồng thời trong mắt còn hiện lên vẻ dọa người: "Hiển nhiên là trước đó cô đã gần như biết hết tất cả! Tiếp cận tôi, đáng chết, là vì muốn tiếp cận con trai tôi đúng không!"
"Không..."
"Lại không thừa nhận? Cô cứ việc không thừa nhận đi!" Giọng điệu lạnh lùng của anh xuyên vào màng nhĩ cô đau nhức: "Không thừa nhận cô chính là mẹ của tên nhóc kia thì tôi sẽ tin cô!"
"..." Lần này, cô im lặng.
Đáp án quá rõ ràng, cô chính là mẹ của con trai anh!