CHƯƠNG 739: NGHI NGỜ
Mặc dù khá là ngắn ngủi, nhưng đó vẫn là một kỷ niệm khó mà phai mờ. Điều này cũng có thể được coi như là ký ức quý giá đầu tiên ở trong cuộc đời cô.
Cô vô cùng tin rằng, đó cũng không phải là điều cuối cùng, cô còn có thể có rất nhiều những ký ức quý giá như vậy.
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy mình nên làm một việc. Mặc dù chuyện này đối với cô mà nói cũng không phải là tình nguyện, thế nhưng vì còn có quan hệ ruột thịt, cô quyết định đi gặp Lý Thâm.
Còn ngôi biệt thự lần trước đi? Bây giờ anh ấy cũng không có ở trong đó. Vậy cô nên đi đâu tìm anh đây…
Hơi suy nghĩ một chút, mới phát hiện bây giờ cũng chỉ có một người có thể biết rõ được hành tung của anh. Nghĩ đến đây, cô vội vàng cầm điện thoại bấm một dãy số.
Từ khi Đường Thiên Trạch bị Bắc Minh Diệp Long cho một trận, vẫn nể mặt cho anh ta, mỗi ngày đều đi làm tương đối đúng giờ.
Cũng không phải anh ta bởi vì khí thế của Bắc Minh Diệp Long kiềm chế lại. Nếu nghĩ như vậy, anh ta sẽ cảm thấy đây là sỉ nhục với bản thân mình.
Sở dĩ anh ta làm như vậy, cũng là bởi vì Bắc Minh Diệp Long đã tham gia đấu thầu “đô thị The Gloucester”.
Anh ta muốn ở bên cạnh Bắc Minh Diệp Long lúc này, tỉ mỉ theo dõi từng hành động của anh ấy. Nói thật, anh ta cũng không có quá nhiều lòng tin với Bắc Minh Diệp Long.
Nguyên nhân rất đơn giản, mặc dù Bắc Minh Diệp Long có chút bản lĩnh nhỏ, công trình của tập đoàn Gia Mậu, cũng chỉ dựa vào một chút vận may của anh ấy. Thế nhưng mà vào lúc này, lại rất khác với trước kia, thế nhưng mà đã đối mặt với rất nhiều người tài giỏi ở trong nghề.
Tùy tiện một chút, cũng đã gặp người đã ở trong nghề hai mươi ba mươi năm, bất kể là kinh nghiệm hay là tri thức đều có thể cách Bắc Minh Diệp Long mấy con phố.
Gần lúc tan làm vào buổi trưa, Bắc Minh Diệp Long cũng đã rời khỏi văn phòng. Đây chính là việc anh ấy ít khi làm. Nhưng mà Đường Thiên Trạch cũng không muốn lúc nào cũng phải nhìn chằm chằm vào từng hành động của anh ấy.
Cho đến một giờ sau, Bắc Minh Diệp Long lại quay trở về văn phong.
Anh ta nhận ra cảm xúc của Bắc Minh Diệp Long so với lúc đi ra ngoài đã giảm đi không ít, mặc dù không biết là vì chuyện gì, nhưng anh ta cũng không có định hỏi.
Dù sau bây giờ cũng coi như là đã đến thời điểm mấu chốt, nếu như lần này làm được việc, mục đích của bọn họ có thể sẽ đạt được. Còn Bắc Minh Diệp Long thì…
Ngay lúc đó, điện thoại di động của anh ta vang lên. Cầm điện thoại lên nhìn, lại cảm thấy có chút ngoài ý muốn, không ngờ Cố Hạnh Nguyên lại chủ động gọi điện thoại cho mình.
Anh ta cầm điện thoại di động lên, ngay trước mặt của Bắc Minh Diệp Long, mặc dù không biết Cố Hạnh Nguyên tìm mình làm gì, nhưng vẫn cố ý cao giọng hai tiếng: “Tổng giám đốc Cố, cô tìm tôi có chuyện gì không?”
Bắc Minh Diệp Long đang lên mạng tìm tư liệu, vừa nghe thấy, chuột trong tay lập tức dừng một chút, anh ấy không nghĩ tới trưa nay Cố Hạnh Nguyên còn tự nói với mình là muốn cách xa Đường Thiên Trạch một chút, thế nhưng quay đầu chưa được nửa này, cô đã gọi điện cho anh ta.
Điều này anh ấy thật sự không hiểu được, cô rốt cuộc là đang làm gì?
Mắt Bắc Minh Diệp Long nhìn chăm chú trên màn hình, thế nhưng đại não đã bắt đầu chuyển động nhanh chóng: Chẳng nhẽ đây là gây chia rẽ sao? Để mình và Đường Thiên Trạch xuất hiện ngăn cách, hoặc dứt khoát tác động đến tinh thần để dò la để chiếm một bên làm của mình, mà bên còn lại sẽ bị cô lập lần nữa.
Cứ như vậy, cục diện không có lợi cho Cố Hạnh Nguyên sẽ xoay chuyển lại. Cô sẽ vững vàng ngồi ở vị trí đó.
Thực sự là một thủ đoạn rất lợi hại. Nhưng mà làm như vậy cũng không phải là điều mà cô có thể nghĩ ra được. Bắc Minh Diệp Long hiểu rất rõ tính tình của Cố Hạnh Nguyên, cô không thích mưu tính.
Người cho cô ý tưởng như vậy, hẳn là một nhân vật rất lợi hại, nhất định là Bắc Minh Thiện.
“Bây giờ tôi đang ở Bắc Minh thị, được, tôi lập tức sẽ đến.” Đường Thiên Trạch miệng đồng ý, nhưng ánh mắt của anh ta lại không hề rời khỏi Bắc Minh Diệp Long.
Chỉ có điều bây giờ trong đầu Bắc Minh Diệp Long hơi loạn, cũng không để ý đến những chuyện này.
Đường Thiên Trạch nhìn dáng vẻ của Bắc Minh Diệp Long và thầm cười, anh ta cúp điện thoại, cố ý đi đến trước bàn làm việc của Bắc Minh Diệp Long, nhẹ nhàng gõ bàn của anh ấy: “Chủ quản Bắc Minh, tổng giám đốc Cố tìm tôi có việc, cần rời đi một chút.”
Nghe thấy âm thanh trên bàn, Bắc Minh Diệp Long mới hoàn hồn lại, che giấu vẻ không tự nhiên của mình: “Nếu tổng giám đốc Cố tìm anh, anh cũng phải đi nhanh đi.”
Rời khỏi văn phòng của Bắc Minh Diệp Long, Đường Thiên Trạch nhanh chóng đi đến cửa ra vào của Cố Hạnh Nguyên. Lúc anh ta nhận được điện thoại của Cố Hạnh Nguyên, anh ta cảm thấy giống như Bắc Minh Diệp Long vậy, đều cảm thấy hơi ngoài ý muốn.
Từ lần trước anh ta tự ý lợi dụng Dương Dương, lừa cô đến chỗ của sư phụ, anh ta cũng cảm thấy khả năng giao tiếp bình thường cuối cùng với Cố Hạnh Nguyên cũng đã biến mất.
Chính là những tháng ngày sau, gặp lại nhau thì cô cũng chỉ coi mình là kẻ thù.
Anh ta ở trước cửa ra vào sửa sang lại quần áo của mình một chút, cố gắng gọn gàng nhất. Sau đó giơ tay lên nhẹ nhà gõ cửa.”
“Cốc cốc cốc…”
Cửa không có mở ra.
Lại nhẹ nhàng gõ lần nữa, vẫn không có mở cửa.
Đường Thiên Trạch tự cười nhạo bản thân mình, chỉ có điều anh ta có thể xác định rằng Cố Hạnh Nguyên sẽ không dùng cách nhàm chán như vậy để trả thù mình.
Nhưng mà, sau khi anh ta gõ cửa lần thứ ba, cuối cùng ở bên trong cũng có tiếng đáp lại: “Vào đi.”
“Cạch.” Một tiếng khóa cửa lanh lảnh vang lên.
Đường Thiên Trạch giơ tay vặn tay nắm cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Đối mặt với Cố Hạnh Nguyên, anh ta cảm thấy không cần phải quá nghiêm túc, chủ yếu là bởi vì mình cũng không phải là một người có thể tùy tiện nghiêm túc được.
Nếu như anh ta thật sự nghiêm túc, vậy thì rõ ràng là đã làm xong công tác chuẩn bị chiến đấu.
“Tổng giám đốc Cố, chúng ta thật sự đã lâu không gặp. Nhìn sắc mặt của cô, hơi khác hơn so với lần trước, nhưng mà vẫn xinh đẹp như vậy.” Đường Thiên Trạch nói xong, đi đến trước ghế sofa dùng để tiếp khách, cũng không có để ý cô có đồng ý cho mình ngồi xuống hay không, cũng đã tự mình ngồi.
Cố Hạnh Nguyên nhìn Đường Thiên Trạch, trong lòng càng cảm thấy tức giận với anh ta hơn. Nhưng mà ‘Đưa tay không đánh người tươi cười’, huống hồ bây giờ mình còn có chuyện cần hỏi anh ta.
Cho nên, cô đè nén lại cơn tức của bản thân mình, nhưng cũng không có tươi cười với anh ta: “Cậu Đường nhìn qua thế mà lại có tinh thần hơn lần trước, chắc hẳn là việc vui liên tục đến.”
“Đâu có đâu có, tôi chỉ là chân chạy vặt của cậu hai nhà họ Bắc Minh mà thôi.” Nói xong, anh ta nhìn quanh bốn phía, giống như là phát hiện điều gì đó khác: “Hở? Hôm nay sao lại không nhìn thấy trợ lý Hình vậy?”
“Hôm nay anh ta xin nghỉ.”
“Ha ha, đây thật sự là hiếm có mà. Trước khi tôi đến Bắc Minh thị, cũng đã nghe nói trợ lý Hình lại là chiến sĩ thi đua đứng đầu của Bắc Minh thị. Bận rộn nhiều năm như vậy cuối cùng cũng xem như là thông suốt.” Đường Thiên Trạch cũng có thể cám giác được Cố Hạnh Nguyên không có quá nhiều thái độ gì với mình, hơn nữa bây giờ cũng không thể mong chờ vào chính mình.
Cho nên mình chỉ có thể tìm một câu chuyện nào đó để nói, như làm giảm cục diện khó xử này đi một chút.
Anh ta tính toán những điều nhỏ nhặt nhất, Cố Hạnh Nguyên cũng đang suy nghĩ xem mình nên nói với anh ta như nào về vấn đề này. Nên tìm lý do gì thích hợp đây?
Nhưng mà, đến cuối cùng, vẫn là Đường Thiên Trạch đưa vào chủ đề chính: “Tổng giám đốc Cố, tôi biết cô là người bận rộn, toàn bộ tập đoàn có rất nhiều chuyện cần cô xử lý. Bây giờ trợ lý Hình lại xin nghỉ, đoán là hôm nay cô sẽ khá bộn rộn. Vậy còn tôi, cũng không muốn làm mất rất nhiều thời gian của cô, chỉ muốn hỏi một chút: Cô gọi tôi lên cuối cùng là vì chuyện gì?”
Thực sự không nghĩ đến, Đường Thiên Trạch không thể chịu được hơn so với mình. Nhưng mà cũng tốt, không cần phải suy nghĩ nhiều làm gì.
Cố Hạnh Nguyên nghĩ đến đây, chỉnh cho bản thân mình ngồi ngay ngắn. Vẫn nghiêm túc nhìn anh ta, chậm rãi nói một câu: “Anh ấy hiện giờ đang ở đâu?”
“Anh ấy?” Nói thật, Đường Thiên Trạch cũng chưa phản ứng kịp, nghi ngờ hỏi ngược lại.
Chỉ có điều sau khi anh ta nói xong, cũng lập tức phản ứng được, rất có thể là Cố Hạnh Nguyên đang hỏi Bắc Minh Diệp Long đang ở chỗ nào.
Bây giờ bọn họ cũng coi như là đối chọi gay gắt, coi như là ghét nhau, đương nhiên cũng không muốn nhắc đến tên của ai, hơn nữa bây giờ mình cũng không làm việc cho anh ấy trên danh nghĩa.
“A! Tổng giám đốc Cố đang hỏi cậu hai của nhà họ Bắc Minh sao?” Đường Thiên Trạch làm ra vẻ tỉnh ngộ: “Cậu ấy bây giờ đang làm việc ở bộ phận thiết kế nha. Hóa ra là cô muốn tìm cậu ấy, tôi bây giờ quay về gọi cậu ấy.”
Nghe xong câu trả lời của anh ta, Cố Hạnh Nguyên không khỏi hơi nhíu mày. Nhìn dáng vẻ đó của anh ta, thực sự không biết anh ta không hiểu ý đồ của mình, hay là làm ra vẻ cố ý không biết gì.
Được rồi, mình cũng không có quá nhiều thời gian và tâm trang chơi trò chơi giải câu đố này với anh ta: “Cậu Đường, có phải anh đã quên không. Anh có hai ông chủ đó, một người là Bắc Minh Diệp Long, mà một người khác…” Nói đến đây, cô hơi dừng một chút, bởi vì cô thật sự không muốn nhắc đến tên của Lý Thâm. “Bây giờ tôi muốn hỏi xem ông ta đang ở chỗ nào.”
Đường Thiên Trạch sau lời nói đầu của cô, cũng lập tức phản ứng lại. Xem ra Cố Hạnh Nguyên muốn tìm sư phụ của mình.
Ba và con gái này, ban đầu cũng không có hợp nhau mấy, đoạn thời gian sau đó coi như là quan hệ dịu đi chút. Thế nhưng mà tiệc vui chóng tàn, sau khi mẹ cô qua đời, quan hệ của bọn họ một lần nữa rơi vào căng thẳng. Hơn nữa tình hình căng thẳng này nhìn qua giống như không thể thay đổi được nữa.
Bởi vì bây giờ bọn họ đã đứng ở hai phía đối lập, lại thêm chuyện lần trước.
Thật sự không nghĩ đến, cô bây giờ lại chủ động hỏi tung tích của sư phụ.
Đường Thiên Trạch cũng không phải là người tội ác tày trời, thất tình lục dục anh ta vẫn có. Nói thật, annh ta cũng muốn sư phụ và Cố Hạnh Nguyên, hai bố con họ có thể biến chiến tranh thành tơ lụa.
“Tổng giám đốc Cố, cô đang hỏi về sư phụ đúng không. Cô muốn gặp ông ấy lúc nào, tôi sẽ gọi điện cho ông ấy.”
Cố Hạnh Nguyên không hé răng, nhưng mà vẫn khẽ gật đầu với anh ta.
Đường Thiên Trạch vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho sư phụ mình.
Một lúc sau, anh ta cúp điện thoại, sau đó nói với cô: “Sư phụ vẫn còn ở chỗ lần trước của cô, đã ở đó mấy ngày. Nếu như cô muốn đi đến thì cứ nói cho tôi biết, tôi có thể dẫn đường cho cô.”
“Vậy thì không cần phải làm phiền anh nữa, tôi vẫn còn nhớ đường.”
“A.” Đường Thiên Trạch gật đầu: “Vậy tổng giám đốc Cố, cô còn chuyện gì muốn hỏi tôi không?”
Cố Hạnh Nguyên lại rời ánh mắt khỏi anh ta, chuyển qua nhìn màn hình máy tính: “Không có, anh đi làm việc của mình đi.”
“Được, tôi sẽ quay về.” Đường Thiên Trạch nhìn ra được, bây giờ Cố Hạnh Nguyên không muốn nói gì với mình cả. Đây đều là tự tìm phiền phức nha.
Nghĩ đến đây, anh chậm rãi đứng dậy từ ghế sofa đi về phía cửa ra vào.