“Ừm, anh có chuyện gì không?”
“Tối hôm nay, có lẽ mọi người không ai ở lại nhà Hình Uy chứ.”
“Đúng, sao vậy?” Cố Hạnh Nguyên vừa mới nói xong, ngay lập tức cảnh giác người này rốt cuộc đang tính làm gì? Chẳng lẽ tai họa còn chưa hết, lúc này lại thêm một cái SE buồn bã khác…
Bắc Minh Thiện tiếp tục nói: “Không thì hôm nay em và các con đi cùng anh đến biệt thự ở sườn núi đi. Ở đó rộng rãi hơn một chút, phòng của em và con đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi. Hơn nữa, chắc là Anna bọn họ còn muốn ở nhà của Hình Uy...”
Thật đúng là một cái cớ không tồi.
Cố Hạnh Nguyên vốn muốn từ chối, thế nhưng cô lại nghĩ đến Anna và Vân Chi Lâm. Cả hai người họ đều độc thân lâu như vậy, có lẽ hôm nay, bọn họ sẽ nhân cơ hội lần này mà mối quan hệ thực sự được tiến triển.
***
Trong lòng Cố Hạnh Nguyên vốn muốn từ chối, nhưng bởi vì suy nghĩ cho Anna, cho nên đành thôi đi.
Vì thế, cô lái xe bám sát theo sau xe Bắc Minh Thiện, đi cùng anh.
T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.
Mặc dù tuyết trên mặt đường đã được dọn sạch, nhưng mùa đông lạnh giá, hơn nữa khi xử lý phần tuyết cô đọng còn chưa kịp hòa tan, thì hiện tại một phần tuyết khác đã kết thành một tầng băng mỏng rồi.
Khi lái xe trên đường đi, phải vô cùng cẩn trọng.
Bắc Minh Thiện biết Cố Hạnh Nguyên không am hiểu cách ứng phó với mặt đường như này, cho nên anh lái xe khá chậm.
Cố Hạnh Nguyên dẫn theo ba đứa nhỏ đương nhiên càng phải cẩn thận hơn, lộ trình thông thường chỉ cần một tiếng rưỡi, nhưng hôm nay bọn họ di chuyển mất hơn hai tiếng đồng hồ.
Đợi sau khi bọn họ lái xe đến bãi đỗ, đồng hồ đã chỉ gần mười hai giờ rồi.
Cố Hạnh Nguyên quay đầu lại nhìn, mấy đứa nhỏ ở ghế sau đều ngủ cả rồi.
Cô không tắt hệ thống sưởi trong xe, mà mở cửa bước xuống xe.
Lúc này, Bắc Minh Thiện tắt xe, anh đi về phía Cố Hạnh Nguyên.
Khi anh còn chưa kịp mở lời, Cố Hạnh Nguyên đã vội làm một động tác im lặng nhìn anh.
Bắc Minh Thiện gật đầu, sau đó đi lại cửa sau xe mở ra.
Ba đứa nhóc này đã ngủ say rồi, chơi cả một ngày đương nhiên sẽ mệt, anh cởi chiếc áo khoác của mình, trước choàng nó lên người của Cửu Cửu, sau đó mới cẩn thận ôm đứa nhỏ vào trong lòng.
“Em để Dương Dương đặt trên lưng anh đi.” Bắc Minh Thiện nói xong, cẩn thận ngồi xổm xuống.
Mặc dù Cố Hạnh Nguyên cảm thấy anh làm theo cách này không ổn lắm vì dù sao cũng là hai đứa trẻ, nhưng mà anh đã nói như vậy rồi, tốt hơn vẫn là nên nghe theo anh.
Bằng không, cho dù có tranh luận đi chăng nữa, đến cuối cùng vẫn phải làm theo cách của anh, hơn nữa chỉ sợ đến lúc đó mấy đứa nhỏ không chừng đã bị đóng băng rồi.
Sau khi cô dứt khoát đặt Dương Dương lên lưng Bắc Minh Thiện, anh nhanh chóng đưa hai đứa trẻ đi về hướng biệt thự.
Cố Hạnh Nguyên xoay người lại tắt xe, sau đó ôm lấy Trình Trình ra khỏi xe đi theo Bắc Minh Thiện.
Vừa bước vào cửa, cả người cảm giác như đang được ở trong hơi ấm của những ngày đầu hạ.
“Đưa bọn nhỏ lên trên tầng.” Bắc Minh Thiện nói thầm một câu, sau đó anh đi về phía thang máy.
Cố Hạnh Nguyên tiếp tục đi theo anh.
Thật sự không ngờ, Bắc Minh Thiện sắp xếp căn phòng cho ba đứa nhỏ đều có điểm đặc sắc riêng biệt. Hơn nữa còn rất phù hợp với mỗi tính cách của bọn chúng.
Căn phòng của Trình Trình được sắp xếp rất nhiều sách ở bên ngoài, có máy vi tính, kính viễn vọng hay còn nhiều những thứ linh tinh gì đó. Nó giống như là một căn phòng nhỏ chuyên về thí nghiệm khoa học.
Trong căn phòng của Dương Dương được bày biện rất nhiều những thứ cổ quái, có thể dễ dàng nhìn thấy một bao cát được treo trên khoảng đất trống, bên cạnh còn có máy chạy bộ, và các dụng cụ vận động khác, nó giống như một phòng tập thể thao nhỏ.
Và, Cửu cửu là khác biệt nhất.
Đương nhiên rồi, bởi vì Cửu Cửu là con gái nên như vậy. Bên trong tựa như là một cung điện dành cho công chúa, bày biện những em búp bê và những con động vật lớn nhỏ, màu sắc trang trí là màu hồng nhạt và màu trắng, thoạt nhìn thật sự ấm áp. Bắt mắt hơn cả, chính là chiếc giường êm ái theo phong cách Châu Âu có rèm che.
Cả ba căn phòng của bọn chúng đều có một cánh cửa dẫn đến phòng bên cạnh.
Như thế, ba đứa nhỏ có thể ở trong những căn phòng của mình thỏa thức chơi đùa. Nhưng vô hình trung lại trở thành một căn phòng có diện tích lớn.
Cố Hạnh Nguyên và Bắc Minh Thiện đặt ba đứa nhỏ lên giường thật cẩn thận, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi căn phòng.
Hai người quay xuống phòng khách dưới tầng một.
“Em có muốn uống một ly cafe không?” Bắc Minh Thiện hỏi.
“Cảm ơn anh, muộn rồi em không uống nữa.” Cố Hạnh Nguyên lắc lắc tay.
Cô không biết tại sao khi ở trong ngôi nhà này, ngồi cũng không được mà đứng cũng không xong. Đặc biệt là khi nhìn thấy chiếc ghế sofa kia, không thể không khiến cô phải nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó.
***
Chỉ chốc lát sau, Bắc Minh Thiện cầm một ly cafe đi ra từ phòng bếp.
“Sao em không ngồi xuống, chẳng lẽ ở đó có cái đinh nào sao?” Nói xong, anh đưa cho cô một ly nước trái cây.
“Cảm ơn anh.” Cố Hạnh Nguyên nhận lấy ly nước trái cây, sau đó ngồi xuống chiếc ghế sofa khiến cô nhớ lại hồi ức chứa đầy kỷ niệm.
Bắc Minh Thiện mở TiVi lên.
Vào khoảng thời gian này, đã không còn các chương trình giải trí hay những tiết mục hấp dẫn nữa. Trên cơ bản, lúc này các kênh truyền hình đều giống như nhau mở một phóng sự về chiến tranh.
Ngoài ra, ngẫu nhiên sẽ mở đến một số kênh đang phát sóng bộ phim cung đấu, hay tuồng kịch.
Cuối cùng, Bắc Minh Thiện dừng lại ở một kênh truyền hình đang quay chương trình thực tế được phát sóng lại.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.
Đây là một chương trình gần nhất rất nổi tiếng. Cha dẫn theo con đến một nơi xa lạ sinh sống, từ đó đã gặp phải rất nhiều chuyện dở khóc dở cười, đồng thời cũng đón nhận được rất nhiều tình cảm của khán giá.
Bình thường Cố Hạnh Nguyên và Bắc Minh Thiện đều rất ít khi xem TiVi. Nhưng lúc này bọn họ lại cùng một chỗ ngồi xem, ngay sau đó đã bị tình tiết trong chương trình thu hút.
Theo tình huống trong đó mà dần dần nhập tâm, bọn họ cũng bất tri bất giác mà hòa nhập vào cùng cha con họ ở trong TiVi.
“Đoán chừng nếu anh tham gia vào chương trình này, có lẽ cũng sẽ giống như những vị minh tinh kia, nấu cơm cho con, thay quần áo cho con, chân tay sẽ lúng túng cỡ nào.” Cố Hạnh Nguyên xem đến vui vẻ, nhịn không được buột miệng nói ra.
Bắc Minh Thiện nhấp một ngụm cafe: “Có phải em đánh giá anh quá thấp không? Em đừng quên lúc trước anh đưa Trình Trình và Dương Dương đi cắm trại hè. Anh không để Dương Dương bị đói chút nào, nếu như không phải do thời tiết xấu, có lẽ sau đó sẽ khiến em phải nhìn anh với cặp mắt khác xưa.”
“Khụ khụ……Nhìn dáng vẻ khoa trương của anh, anh có biết hai chữ ‘tự đại’ gộp thành một thì được hiểu là gì không?” Cố Hạnh Nguyên nhịn không được tranh luận với Bắc Minh Thiện.
“Tự đại?” Bắc Minh Thiện nhíu nhíu mày.
Cố Hạnh Nguyên bật cười, chế giễu nhìn anh: “Tự đại chính là thối!” Nhìn không ra, người như anh mà cũng không hiểu.”
Trên trán Bắc Minh Thiện lập tức xuất hiện vài hắc tuyến đèn sì, phản bác nói: “Rốt cuộc ai mới là người không biết chữ! Tự đại phải thêm một nét mới biến thành chữ thối có được không!”
“Đúng đúng đúng, anh chính là cái kia, thêm một nét trở thành thối. Cố tìm ra cái gì rồi tự cho mình là tài giỏi, may mắn mà ba đứa nhỏ không có đứa nào có tính nết giống như anh, nói cách khác, em cảm thấy rất lo lắng cho tiền đồ tương lai của bọn chúng.” Ngược lại Cố Hạnh Nguyên rất biết cách thuận gió đẩy thuyền, hoặc có thể nói, là gió chiều nào theo chiều đấy.
Bắc Minh Thiện chỉ nhìn cô, cũng không nóng lòng chối bỏ mà quay đầu xem TiVi.
Cố Hạnh Nguyên vốn lại cho rằng anh sẽ nhân cơ hội này tiếp tục tranh luận cùng với cô, dáng vẻ của anh khi đó sẽ giống như những‘đại ca giang hồ’, anh sẽ áp dụng đủ các loại phương thức khác nhau để tranh luận với cô khiến cho cô trợn to mắt, miệng á khẩu nói không ra lời.
Nhưng mà, không ngờ anh lại lựa chọn lặng lẽ chấm dứt chiến tranh. Đây không phải phong cách của anh ấy……
Tuy nhiên, sau đó anh lại nhanh chóng thay đổi suy nghĩ, nghĩ đến sự việc hai ngày qua. Mặc dù nhìn anh vô cùng lãnh đạm, rõ ràng thờ ơ chẳng quan tâm nhưng mà trong lòng vẫn như cũ, anh không cách nào buông bỏ Bắc Minh thị.
Anh cố chống đỡ khổ sở trong lòng, có lẽ bởi vì muốn cho những người xung quanh ăn một viên thuốc an thần, để cho bọn họ được sống thoải mái một chút, để một mình anh giải quyết và gánh vác tất cả mọi thứ.
“Đinh đinh đinh...” Chiếc đồng hồ kiểu xưa được đặt đứng ở trong góc cứ chốc chốc lại vang lên.
Đêm Giáng Sinh đã qua rồi, hiện tại đã sang một ngày mới, bắt đầu một mùa lễ giáng sinh…
Bắc Minh Thiện ực một ngụm uống hết cafe trong ly, sau đó đứng dậy.
“Anh, anh muốn làm gì?”
Cố Hạnh Nguyên căng thẳng nhìn Bắc Minh Thiện, trông thấy ánh mắt anh vẫn luôn nhìn chằm chằm lên người cô.
***
Tiếng chuông nặng nề vang lên mười hai lần giữa đêm khuya.
Bắc Minh Thiện đứng lên làm cho Cố Hạnh Nguyên cảm thấy trong lòng có hơi căng thẳng.
Ngay lập tức cô lại nhớ đến sự việc phát sinh giữa hai người bọn họ trên chiếc ghế sofa…
Có điều, chỉ trong vài giây ngắn ngủi sau đó, Bắc Minh Thiện xoay người đi vào một căn phòng bên cạnh phòng khách.
Người kia rốt cuộc đang muốn làm gì mà thần thần bí bí? Cô vừa nghi ngờ vừa tò mò, muốn đi lại nhìn xem.
Nhưng cho dù cô đứng ở bât kể góc độ nào nhìn vào cũng không nhìn ra được bất kỳ thứ gì, mặc dù cửa phòng vẫn đang mở.
Cuối cùng, cô cũng không có chạy vào nhìn, làm như vậy cũng thật là…
Nhưng lại nghe thấy tiếng vang vụn vặt truyền ra từ trong phòng.
Người này rốt cuộc ở bên trong chơi đùa cái gì chứ?
Có điều, ngay sau đó cô đã tìm ra được đáp án.
Bắc Minh Thiện từ bên trong đi ra, cầm theo một cái giá đỡ cỡ lớn, sau đó lại đi vào nhọc nhằn khiêng ra một cây thông noel cao khoảng hai mét.
Khi anh đi ra ngoài, nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên vẫn còn đang đứng ngốc ngẩn người: “Em còn đứng ngốc ở đấy làm gì? Mau tới đây giúp anh.”
“A….” Cố Hạnh Nguyên lập tứng đáp một tiếng, sau đó vội vàng chạy lại giúp Bắc Minh Thiện đặt cây thông lên trên giá đỡ.
“Lễ Giáng Sinh đến rồi, ngày lễ thì nên có không khí của ngày lễ. Đây là anh đã mua từ mấy ngày trước rồi, chẳng qua mấy ngày gần đây có nhiều việc vụn vặt khiến cho anh quên mất nó.”
Bắc Minh Thiện nói xong, lại xoay người đi vào trong phòng.
Cái người này, cuối cùng Cố Hạnh Nguyên đã có thể tìm ra một cái cớ để có thể quang minh chính đại đi vào nhìn xem căn phòng kia.
Nhưng cô vừa mới đến trước cửa, đã nhìn thấy Bắc Minh Thiện từ bên trong đẩy ra hai chiếc thùng lớn.
Cho nên cô cũng chỉ đành giúp Bắc Minh Thiện cùng đẩy hai cái thùng kia kéo đến chỗ cây thông Noel.
Tiếp theo Bắc Minh Thiện lại từ trong phòng đi ra cầm theo hai cái thang đặt ở hai bên cây thông.
Sau đó anh lấy ra đèn màu từ trong thùng, đồng thời bước từng bước lên thang, treo chúng nó từ trên ngọn cây rồi dần dần xuống dưới.
Cố Hạnh Nguyên đứng ở dưới cây giúp anh chỉnh trang lại dây đèn, bảo đảm mỗi một bóng đèn đều có thể vắt qua khắp các khu vực khác nhau trên cây, như vậy sau khi thắp sáng sẽ càng khiến chúng thêm đẹp mắt.
Thời gian trang trí chưa tới nửa giờ đồng hồ, toàn bộ đèn màu đều đã treo xong, Bắc Minh Thiện cố định dây điện ở vị trí đảm bảo mọi người có thể đi qua đi lại bình thường mà không bị vướng vào.
Đặc biệt cần phải đảm bảo bọn trẻ sẽ không bị mấy thứ này làm bị thương.
Kế tiếp anh lại mở ra một thùng khác: “Hai người chúng ta bắt đầu trang trí cây thông nhé, em treo những thứ này lên, cảm thấy treo như thế nào cho đẹp thì treo như vậy.”
Cố Hạnh Nguyên nhìn qua, thấy trong thùng có những quả bóng màu sắc, những chiếc gậy nhiều màu, tiểu thiên sứ, chiếc chuông nhỏ….đủ các loại đồ vật trang trí nhỏ xinh.
Đây thực ra là lần đầu cô được trải qua một lễ Giáng Sinh như vậy. Khi còn ở trường học, cô cũng đã từng trải qua, nhưng mà khi đó đơn giản chỉ cùng với Bắc Minh Diệc Phong và một vài người bạn thân nhau cùng ra ngoài đi xem phim, ăn lẩu….
Đương nhiên, thỉnh thoảng cũng sẽ đến nhà thờ để cảm nhận chút không khí của ngày lễ.
Nhưng mà lần nào cũng phải vội vàng quay trở về nhà trước mười giờ tối. Cho tới sau này, cuộc sống của cô cũng đã phát sinh rất nhiều chuyện liên tục thay đổi hết thứ này đến thứ khác, huống hồ chi là chuyện Giáng Sinh.
Dường như, vẫn luôn chưa có lần nào là tốt cả.
Nhưng lễ Giáng Sinh lần này, là một điều ý nghĩa mới đối với cô.