CHƯƠNG 398: TÔI LÀ CÔNG THẦN CỦA BẮC MINH THỊ
“Ừm, em sẽ. Ban nãy em hỏi bà ấy sao lại xảy ra chuyện, nhưng dường như bà ấy không thể nhớ ra được điều gì, chỉ nói là có người đang đuổi theo bà ấy. Theo em biết, mẹ em ở bên kia sinh sống dựa vào ca hát, sẽ không đắc tội đến ai cả. Mục đích mà người kia đuổi theo bà ấy rốt cuộc là gì chứ?” Cố Hạnh Nguyên thu lại nụ cười, rơi vào trầm tư.
Vân Chi Lâm cũng nhíu mày: “Việc dì xảy ra chuyện quả thực rất kì lạ, có điều bây giờ chúng ta cũng không cần quá sốt ruột, chờ dì hồi phục lại, nói không chừng có thể nhớ ra được gì đó, đến lúc đó chúng ta tìm hiểu ngọn ngành là được rồi.”
Cố Hạnh Nguyên gật đầu: “Xem ra, cũng chỉ có thể như vậy.”
Nói đến đây bọn họ đi đến bên cạnh xe của Vân Chi Lâm: “Hạnh Nguyên lên xe, anh đưa em về.”
“Không cần đâu, xe em ở bên kia.” Nói xong, cô chỉ vào một chiếc BMW dừng ở cách đó không xa.
Chú Khôn không chỉ có kĩ thuật lái xe giỏi, trình độ truyền đạt cũng rất tốt. Mặc dù mấy ngày nay Cố Hạnh Nguyên chỉ đi xe lúc đi làm rồi tan làm, nhưng trong khoảng thời gian này, chú Khôn cũng đã dạy cô không ít thứ.
Rất nhanh Cố Hạnh Nguyên cũng đã nắm giữ được một ít kĩ thuật cơ bản, bây giờ cô cũng có thể lái xe trên đường lớn đông đúc, chỉ là có hơi chậm một chút mà thôi.
Vân Chi Lâm gật đầu: “Vậy được thôi, em lái xe cẩn thận chút. Ngày mai cũng đừng quên dậy sớm.”
Vân Chi Lâm nói xong quay người lên xe, rất nhanh đã lái xe rời đi.
Cố Hạnh Nguyên nhìn anh lái xe đi xa mới quay lại đi lên xe mình. Khi cô mới khởi động xe, lại thấy một người phụ nữ xuống một chiếc taxi cách đó không xa, vội vã đi vào trong bệnh viện.
Cô nhìn bóng lưng vội vàng của người phụ nữ đó cảm thấy hết sức quen thuộc, giống như là Lạc Kiều.
Đã trễ vậy rồi cô ấy còn vội vã tới nơi này làm gì? Điều này khiến Cố Hạnh Nguyên không thể hiểu nổi, vì vậy cô vội tắt máy xe rồi đuổi theo.
“Kiều Kiều.” Lúc Cố Hạnh Nguyên tiến đến gần người phụ nữ kia, gọi một tiếng phía sau lưng cô.
Chỉ thấy bước chân của người kia dừng lại một chút, rồi lại tăng nhanh tốc độ bước vào trong bệnh viện.
Qua phản ứng của người phụ nữ trước mặt, Cố Hạnh Nguyên chắc chắn cô chính là Lạc Kiều.
Để nhìn cho rõ, cô cũng bước nhanh hơn để đuổi theo.
Cho đến khi cô đuổi theo đến tầng hai, lại không thấy bóng dáng của Lạc Kiều đâu nữa.
Cố Hạnh Nguyên vội vàng tìm kiếm khắp nơi trên tầng hai, cho đến khi đi qua một phòng khám, cửa phòng đó không đóng chặt, cô vô thức nhìn vào trong, Lạc Kiều đang ngồi trong đó.
Cô ngẩng đầu lên nhìn tên của phòng khám này – Khoa phụ sản.
Hỏng rồi, không phải cô ấy muốn bỏ đứa trẻ đi đấy chứ!
Đây không phải một chuyện nhỏ, nghĩ đến đây, cô vội vàng lấy điện thoại trong túi xách ra, nhanh chóng gọi cho Hình Uy.
Lúc này Hình Uy đang ngồi trên chỗ của mình, nhìn cậu chủ Bắc Minh Thiện.
Chuyện mới xảy ra, thật sự khiến anh có chút chút lo lắng cho cậu chủ.
Lúc Bắc Minh Thiện đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, chỉ thấy cửa phòng làm việc mở ra, Bắc Minh Diệp Long đi vào.
Hình Uy đứng lên gật đầu với anh ta: “Cậu Diệp Long.”
Bắc Minh Diệp Long cũng nhìn Hình Uy: “Nghe nói cậu lên chức, trước mắt tôi có chút bận rộn, không có thời gian chuẩn bị quà tặng, vài ngày nữa sẽ bù cho cậu.”
Hình Uy vội vàng xua tay: “Cậu Diệp Long khách sáo rồi. Không biết hôm nay anh đến tìm cậu chủ là có việc gì?”
Bắc Minh Diệp Long nhìn Cố Hạnh Nguyên cười lạnh một tiếng: “Lần này tôi đến đây để nói một tin tốt và một tin xấu.”
Chỉ là Cố Hạnh Nguyên dường như không chút hứng thú với lời của anh ta, thu dọn đống tài liệu trong tay, rồi châm một điếu thuốc trên bàn, vắt chân lên nhìn xem Bắc Minh Diệp Long diễn vở kịch này như thế nào.
Bắc Minh Diệp Long cầm bản vẽ lấy về từ tập đoàn Gia Mậu ra, đặt lên bàn Bắc Minh Thiện: “Thật không ngờ thứ gọi là tinh phẩm được chú hai lựa chọn, lại bị người khác coi là rác mà ném đi, đúng là khiến cho tập đoàn Bắc Minh thị phải xấu hổ mà.”
Hình Uy đi đến trước bàn, cầm bản vẽ trong tay lên nhìn, đúng là bản vẽ của chủ quản Dư: “Cậu Diệp Long, bản vẽ này chúng tôi đã gửi đi từ sáng sớm, sao lại ở trong tay anh?”
“Là cổ đông lớn thứ hai của Bắc Minh thị, có vài chuyện tuy không nói với tôi, nhưng tôi cũng không thể không để tâm. Trước kia tôi vẫn công nhận ánh mắt của chú hai, nhưng lần này lại khiến tôi cảm thấy có chút thất vọng. Để Bắc Minh thị không bị mất mặt, tôi đành phải tự ra tay, đưa bản thiết kế của mình qua đó rồi.”
Bắc Minh Diệp Long nói xong, cũng không quan tâm Bắc Minh Thiện có đồng ý hay không, đưa tay ra lấy hộp thuốc mà Bắc Minh Thiện vừa mới ném thuốc bàn, lấy ra một điếu rồi hút.
Hình Uy nhíu mày nhìn Bắc Minh Diệp Long nói: “Chẳng lẽ bọn họ đã giữ lại bản thiết kế của cậu Diệp Long rồi.”
Bắc Minh Diệp Long ngậm điếu thuốc khẽ cười: “Đương nhiên rồi. Không chỉ như vậy, tôi còn lấy về được hợp đồng giữa tập đoàn Gia Mậu và Bắc Minh thị.”
Bắc Minh Diệp Long nói xong, lấy ra hợp đồng có con dấu của tập đoàn Gia Mậu từ trong túi xách.
Rồi tùy tiện ném lên bàn làm việc.
Bắc Minh Thiện nhìn hợp đồng trên bàn, đưa tay ra cầm lấy.
“Cậu chủ, đừng!” Hình Uy thấy Bắc Minh Thiện muốn xé bản hợp đồng trong tay, vội đưa tay ra ngăn cản anh.
Bắc Minh Diệp Long nhìn anh cười lạnh: “Bản hợp đồng này tôi nghĩ anh còn biết rõ nó quan trọng với Bắc Minh thị như thế nào hơn tôi đấy. Nếu như tôi nhớ không lầm, khoảng thời gian này Bắc Minh thị của chúng ta đã không còn công trình lớn nào đang làm nữa. Nếu anh mà xé đi, e là sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu.”
Nói xong, anh ta thong thả đi về phía cửa phòng làm việc.
“Được rồi, nên nói tôi đều đã nói, những chuyện khác mấy người cứ xem mà làm, tôi cũng nên về nhà rồi, chuyện này cũng khiến tôi tốn không ít công sức đấy.” Nói xong kéo cửa ra rồi đi ra ngoài.
Hình Uy nhìn tấm lưng đang rời đi của Bắc Minh Diệp Long, không biết nên nói điều gì, anh thở dài một hơi rồi ngồi lại vị trí của mình.
Lúc này điện thoại của anh reo lên, anh cúi đầu xuống nhìn, là Cố Hạnh Nguyên gọi đến.
Anh ngẩng đầu lên nhìn Bắc Minh Thiện, sau đó nghe máy.
Anh chưa kịp nói gì đã nghe thấy giọng nói sốt ruột của Cố Hạnh Nguyên vang lên: “Anh đang ở đâu, mau đến bệnh viện một chuyến, càng nhanh càng tốt, nếu không sẽ thật sự gây ra mạng người đó!”
Hình Uy nhíu mày: “Cô Cố, rốt cuộc là chuyện gì? Tôi vẫn đang ở phòng làm việc, bây giờ còn có chút chuyện không thể rời đi được.”
Bắc Minh Thiện vừa nghe thấy là Cố Hạnh Nguyên gọi đến, không khỏi nhướng mày lên.
Cố Hạnh Nguyên nghe thấy vậy: “Tôi nhìn thấy Kiều Kiều ở bệnh viện, tôi sợ cô ấy sẽ làm ra chuyện ngốc nghếch, anh vẫn nên đến nhanh chút đi, ở khoa phụ sản.”
Hình Uy đặt điện thoại xuống, sắc mặt trở nên bất an.
“Cậu có việc thì đi làm đi, để người ta đợi ở đó không tốt.” Bắc Minh Thiện nói xong, dập điếu thuốc trong miệng đi, đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc, không nhìn đến bản hợp đồng kia.
Hình Uy thấy cậu chủ đã rời đi, anh cũng không cần đợi gì nữa.
Đến hầm để xe, anh đưa chìa khóa cho Bắc Minh Thiện: “Cậu chủ, tôi có chút việc rất quan trọng cần làm, không thể đưa anh về được.” Nói xong lập tức chạy đi.
Nhìn dáng vẻ chạy đi của Hình Uy, khóe miệng Bắc Minh Thiện khẽ cong lên.
Sau khi Cố Hạnh Nguyên gọi điện cho Hình Uy, cô sợ Lạc Kiều làm ra chuyện gì đó ngốc nghếch, bèn vội đẩy cửa phòng khoa phụ sản: “Kiều Kiều, cậu không được làm chuyện ngớ ngẩn đâu đấy!”
Lạc Kiều quay đầu lại thấy Cố Hạnh Nguyên đã đến, liền cảm thấy có chút không ổn.
Hôm nay cô đến đây không thông báo cho ai cả, cô chỉ sợ có người sẽ ngăn cản mình.
Mấy ngày nay ở nhà cùng ba mẹ, cô đã nghĩ rất rõ ràng rồi, đứa trẻ này đối với cô mà nói là một sự cố, hơn nữa còn là một sự cố với người đàn ông mà cô không để vào mắt.
Nhưng không ngờ, như vậy rồi mà cô vẫn đụng phải người mà cô sợ gặp nhất.
Cô cầm túi xách rồi đứng dậy, gương mặt bất lực nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Nguyên, chuyện có muốn con hay không này, mấy ngày nay ở nhà tớ đã suy nghĩ rất lâu rồi. Nhưng thực sự là tớ không nghĩ ra lí do gì để sinh nó ra.”
Cố Hạnh Nguyên kéo Lạc Kiều ra khỏi phòng khám, đứng ngoài hành lang: “Kiều Kiều, cậu làm như vậy cậu nhất định sẽ hối hận đấy cậu có biết hay không! Chẳng lẽ những lời tớ nói với cậu ở nhà đều vô dụng sau?”
Lạc Kiều nhìn dáng vẻ sốt ruột của Cố Hạnh Nguyên, giống như còn căng thẳng và đau lòng hơn chính bản thân cô.
Lạc Kiều nhắm mắt lại, điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, sau đó rất nghiêm túc nói với Cố Hạnh Nguyên: “Nguyên, tớ đã nghĩ rất kĩ rồi, tớ và đứa bé này không có duyên với nhau, cho dù có sinh nó ra, nó cũng sẽ không vui đâu.”
“Kiều Kiều, đứa bé là của cả cậu và Hình Uy, cậu không thể tự ý đưa ra quyết định được.” Cố Hạnh Nguyên càng nói càng tức.
Lạc Kiều thật sự bị ép đến điên luôn rồi: “Nguyên, xin cậu đừng nói nữa có được hay không, đừng có nhắc đến tên kia nữa có được hay không, tớ thật sự không muốn nói chuyện với anh ta, càng không muốn gặp mặt anh ta.” Nói xong cô lập tức muốn rời khỏi bệnh viện.
“Kiều Kiều, cậu không thể trốn tránh vấn đề này được, biết chứ, không thể trốn tránh!” Cố Hạnh Nguyên đuổi theo cô.
Bây giờ rất nhiều bệnh viện có thể phá thai, ai biết được liệu cô ấy có rời khỏi nơi này rồi lại chạy đến một bệnh viện khác hay không chứ.
Lạc Kiều dừng bước lại, quay sang nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Cậu luôn bảo tớ không được trốn tránh, phải dũng cảm đối diện. Nhưng cậu thì sao, không phải vẫn đang trốn tránh anh ta sao.”
Cố Hạnh Nguyên nghe xong, không ngờ Kiều Kiều lại nói ra những lời như vậy.
Cô nhìn Lạc Kiều, khẽ lắc đầu: “Kiều Kiều, cậu sai rồi. Tớ trốn tránh, vì đó thật sự là một sai lầm, hơn nữa tớ không may mắn và hạnh phúc như cậu. Nhưng cho dù có như thế nào, cho dù có là một sai lầm, tớ vẫn sẽ sinh đứa bé ra, bởi vì đứa bé vô tội, tớ có thể cảm nhận được nhịp tim của đứa bé trong bụng tớ, cái cảm giác tồn tại đó, khiến tớ có thể kiên trì tiếp cho dù hoàn cảnh có khó khăn như thế nào đi chăng nữa.”
Nói xong cô bước đến trước mặt Lạc Kiều, kéo tay của cô ấy: “Kiều Kiều, tớ không muốn cậu phạm phải một lỗi sai mà có thể cả đời này cậu cũng không cứu vớt được, cậu hiểu chứ?”
Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra, Hình Uy hồn bay phách lạc bước ra khỏi thang máy, anh không ngừng tìm kiếm hai bóng người quen thuộc trong đám đông.
Rất nhanh anh đã tìm thấy Cố Hạnh Nguyên và Lạc Kiều.
“Cô Cố, cô Lạc cô ấy…” Hình Uy căng thẳng nhìn Lạc Kiều.
Cố Hạnh Nguyên thấy Hình Uy cũng đến rồi, nhiệm vụ của cô cũng xem như đã hoàn thành.
Cô bước đến trước mặt Hình Uy, cố ý lớn tiếng nói, cũng để cho Lạc Kiều nghe thấy: “Tôi giao Lạc Kiều cho anh đấy, nhiệm vụ của tôi cũng xem như hoàn thành rồi. Còn về đứa bé trong bụng cô ấy, hai người tự thương lượng đi. Cũng không còn sớm nữa, tôi nên về chăm sóc cho cục cưng của tôi rồi.”
Nói xong cô hướng về phía thang máy rời đi.
Cố Hạnh Nguyên lái xe về nhà, trong lòng vẫn đang lo lắng cho Hình Uy và Lạc Kiều, hi vọng bọn họ có thể nghiêm túc đối diện với chuyện này, sau đó thuận lợi giải quyết.
Về đến nhà, vừa bước vào đã thấy Anna đang ôm Cửu Cửu trong lòng. Cô nhóc đã ngủ rồi. Anna ra hiệu cho cô im lặng.
Cố Hạnh Nguyên nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Anna, đưa tay ra cẩn thận đón Cửu Cửu.