Mục lục
Nhiệm vụ sinh đẻ – Cố Hạnh Nguyên – Full truyện dài tiểu thuyết cực hay.
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 339: ĐỒ NGỐC BẮC MINH KHÁC THƯỜNG

Bắc Minh Đông đứng lên, dáng vẻ rất có tâm với sự nghiệp nói: “Là như vậy, lúc tôi làm việc xong, về đến nhà thì phần lớn đều đã muộn rồi. Tôi lại không muốn làm phiền người khác nghỉ ngơi, đương nhiên phải tự mình ăn mì ăn .”

“Nói vậy, Antony còn là một người cuồng công việc à.”

Bắc Minh Đông mỉm cười gãi đầu: “Làm gì có, làm gì có.” Anh ta nói xong lại nghiêm mặt nói tiếp: “Tôi cảm thấy được đóng phim vì khán giả là chuyện vui vẻ nhất, cho dù có bảo tôi cực khổ hơn nữa cũng đáng giá.”

Lời này vừa nói ra, lại dẫn tới mọi người ở đây lớn tiếng khen ngợi: “Antony, chúng tôi yêu anh!” “Antony, chúng tôi ủng hộ anh!”

Có người quá cao hứng, còn hô lớn: “Antony, tôi muốn sinh con cho anh!”

Bắc Minh Đông nhìn theo giọng nói, thấy đó là một cậu béo, đeo kính, trên mép có râu mọc lún phún.

Điều này cũng không đáng tin cậy đi. Bắc Minh Thiện không muốn lãng phí thời gian ở đây nữa.

Anh ta giơ tay lên vừa nhìn đồng hồ, kim đồng hồ đã chỉ đến số một.

Một buổi sáng này quá náo nhiệt, ngoài ăn sáng còn chưa ăn gì khác.

Anh ngồi trên ghế, dứt khoát chỉnh lại quần áo rồi nói với Cố Hạnh Nguyên: “Chúng ta ra ngoài thôi.” Sau đó, anh đứng lên, đi ra ngoài.

Hình Uy đi phía trước Bắc Minh Thiện, hộ tống anh ra khỏi rạp hát.

“Các bảo bối, chúng ta ra ngoài thôi.” Cố Hạnh Nguyên nói xong, vội vàng kéo bàn tay nhỏ bé của Trình Trình và Dương Dương, bước nhanh theo Bắc Minh Thiện ra ngoài.

“Mẹ, con còn chưa tiếp nhận phỏng vấn xong đâu.” Dương Dương chu cái miệng nhỏ, nói.

“Em vẫn nên nói ít một chút thì thỏa đáng hơn đấy, nếu không người nhà chúng ta sớm muộn cũng sẽ bị em làm cho mất mặt hết.” Trình Trình nói không sai. Dương Dương người này không giữ miệng nhất. Chỉ cần cậu biết, không cần người khác lừa, cậu cũng có thể chủ động nói ra.

“Anh hai, đi chậm một chút, anh chờ em một chút đi.” Bắc Minh Đông nói với một câu với Bắc Minh Thiện, lại mỉm cười nói với các phóng viên đang vây quanh anh ta: “Thật ngại quá, tôi đi trước đây.” Anh ta nói xong, nháy mắt với vệ sĩ bên cạnh.

Đám vệ sĩ hộ tống anh ta đi về phía Bắc Minh Thiện.

Nhưng các phóng viên hình như vẫn không muốn buông tha, lại tiếp tục đuổi theo: “Antony, chúng tôi còn câu hỏi cuối cùng…”

Chiếc xe Rolls-Royce Phantom màu đen của Bắc Minh Thiện rời khỏi trường học.

“Ba, ba không chờ chú ba cùng về nhà ông à?” Trình Trình quay đầu, liếc nhìn cổng trường đang xa dần.

“Chúng ta không quay về.” Bắc Minh Thiện lạnh lùng nói.

Cố Hạnh Nguyên ngồi ở phía sau, nhìn bóng lưng của Bắc Minh Thiện: “Không về? Vậy chúng ta đi đâu?”

“Anh tính đưa chúng tôi đi đâu?” Cố Hạnh Nguyên nhìn người, xe và từng tòa nhà vội lướt qua bên đường.

“Đi ăn cơm.”

Tiếng đàn dương cầm nhẹ nhàng, du dương đang vang lên trong phòng ăn tao nhã theo phong cách của Pháp.

Nhân viên nhà hàng mặc lễ phục màu đen chắp một tay sau lưng, một tay cầm khay bạc, đi tới trước một bàn ăn gần chiếc đàn dương với dáng vẻ duyên dáng.

Trên bàn ăn trải một tấm khăn trải bàn màu trắng, bên cạnh bàn đặt một đế đựng rượu hình xe ngựa, phía trên bày một chai Lafite.

Nhưng chai này cũng không phải là năm 82, bởi vì số lượng Lafite năm 82 được bán trên thị trường còn nhiều hơn số lượng sản xuất được năm đó.

Bên cạnh chai rượu vang có đặt một chai rượu bằng pha lê tuyệt đẹp, bên trong đựng chất lỏng màu đỏ. Hai ly thủy tinh đặt ở hai đầu bàn.

Một đầu là Bắc Minh Thiện ngồi ngay thẳng, quần áo phẳng phiu, dáng vẻ cao ngạo, lạnh lùng, nghiêm nghị và Trình Trình với bộ quần áo tương tự.

Một đầu khác lại Cố Hạnh Nguyên trong bộ trang phục tao nhã và Dương Dương cũng mặc bộ vest.

Lúc đó hai người bọn họ đi vội, đều vào trong xe mới thay quần áo.

“Thưa ngài, đây là một phần ốc sên hấp mà ngài đã gọi.” Anh ta nói xong, đặt khay bạc lên trên bàn ăn, mở nắp đậy ra, một mùi thơm lập tức phả ra.

Nhân viên phục vụ cẩn thận đặt đĩa thức ăn đến trên bàn, đồng thời đặt từng cái kìm được chế tạo đặc biệt bên cạnh bốn người trên bàn ăn.

“Mời cô và ngài chậm rãi dùng.” Anh ta nói xong, cầm khay và xoay người rời khỏi đó.

Hôm nay Dương Dương đúng là bị Trình Trình chọc tức, muốn trút giận lại không tìm được cơ hội nào.

“Keng keng keng…” Tiếng gõ đĩa trong trẻo tạo thành nốt nhạc không hài hòa trong nhà hàng này.

Đôi mắt lạnh lùng của Bắc Minh Thiện nghiêm khắc trừng mắt với Dương Dương nhưng không nói gì.

Cố Hạnh Nguyên vội vàng cầm cái kìm trong tay Dương Dương, khẽ nói: “Ở đây không phải như ở nhà, con im lặng cho mẹ, có nghe không.”

Dương Dương mím môi, lén liếc nhìn xung quanh. Ngoại trừ Trình Trình và lão ba chim chết đối diện xem như không để ý tới cậu, gần như mọi người ở đây đều đang nhìn cậu. Cậu sợ đến mức rụt cổ, lập tức ngồi lại đàng hoàng.

Cố Hạnh Nguyên mỉm cười xin lỗi mọi người xung quanh.

Trình Trình nhìn Dương Dương, không nhịn được lắc đầu.

Dương Dương nhìn ốc sên trong đĩa, giơ tay lấy một con, sau đó đặt miệng ốc sên vào miệng mình.

“Chụt chụt chụt…”

Lại là những âm thanh chói tai phát ra từ trong miệng của Dương Dương.

Cuối cùng, khúc nhạc dương cầm tuyệt đẹp đã bị âm thanh không hài hòa này cắt đứt.

Cố Hạnh Nguyên toạt mồ hôi, sự thật muốn dùng băng dính hoàn toàn dính chặt miệng của Dương Dương lại.

Cô liều mạng giật con ốc sên còn đang được Dương Dương mút trong miệng, nghiêm khắc trừng mắt nhìn cậu: “Con không thể yên tĩnh được một lát à!”

Dương Dương uất ức nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Mẹ, sao con ốc lớn này khó mút vậy? Con cũng mút tới sắp hôn mê rồi.”

Lời này vừa ra khỏi miệng, trên đầu mọi người ở đó dường như đều xuất hiện một con quạ đen kêu “ngu ngốc” bay qua.

Ôi, Dương Dương sẽ không phải tưởng ăn ốc sên cũng giống như ốc đồng chứ…

Thật ra cậu chẳng qua không dùng được kế này thì nghĩ ra kế khác thôi.

Lúc này, Trình Trình liếc nhìn Dương Dương với vẻ khinh thường, giơ tay cầm cái kìm bên cạnh, kẹp lấy một ốc sên, sau đó lại lấy một cái tăm trên bàn, rất nhẹ nhàng khều ốc sên ra, chấm với nước gia vị đặt bên cạnh, bỏ vào trong miệng ăn ngon lành. Cậu nhóc ăn thì ăn, còn nhìn Dương Dương ăn với vẻ khoái trá.

Vẻ mặt Dương Dương đau khổ nhìn Trình Trình, người này đúng là quá khinh người: Chỉ số thông minh cao hơn cậu, sửa kịch bản hại cậu, bây giờ ngay cả ăn một bữa cơm ở đây cũng chọc giận cậu…

Không được, chắc hẳn phải nghĩ cách để thay đổi cục diện này.

Lúc này, nhân viên phục vụ bưng tới món ăn thứ hai

“Ngài, đây là món bít tết sốt tiêu đen mà ngài đã gọi. Phần của ngài là chín năm phần, bít tết của cô và đám trẻ là chín bảy phần.”

Anh ta nói xong, lại đặt bít tết ở trước mặt mọi người.

Bắc Minh Thiện một tay dao, một tay cầm dĩa đầy tao nhã cắt một miếng bít tết nhỏ, bỏ vào trong miệng rồi chậm rãi nhai, sau đó lại uống một hớp rượu vang nhỏ.

Dương Dương thấy bít tết đặt lên bàn, mới quét sạch vẻ lo lắng vừa giăng đầy mặt. Cho dù là lúc diễn xuất ở trường học, cậu mượn danh nghĩa diễn kịch, công khai ăn gần nửa cái bánh nướng.

Nhưng căn bản không có no, thậm chí còn thấy đói hơn. Nếu không, cậu làm sao có thể diễn đến cuối cùng lại đánh nhau với Trình Trình, bản thân không dính được chút lợi ích nào.

Cậu quyết định không cần cắt, trực tiếp dùng dĩa ăn cắm mạnh lên miếng thịt, sau đó xoay cổ tay một cái, hé miệng cắn từng miếng.

Mọi người đều nói ‘nhóc con mới lớn, ăn chết ông đây’ những lời này quả thật không hề sai.

Bữa cơm này, Trình Trình và Dương Dương ăn hai phần bít tết, đến cuối cùng mỗi đứa còn thêm một miếng bánh Macaron, lúc này mới vỗ bụng, thỏa mãn ra khỏi nhà hàng.

Ăn uống no nê, bọn họ lại ngồi vào xe.

Giống như Cố Hạnh Nguyên đã đoán, Hình Uy không đưa cô và đám trẻ về nhà.

Mà làm cô bất ngờ khi đi tới sân chơi thiếu nhi lớn nhất ở thành phố A.

Cố Hạnh Nguyên ngẩng đầu nhìn lâu đài giống như trong chuyện cổ tích trước mặt, chỉ cảm thấy sửng sốt. Ngay cả Trình Trình và Dương Dương cũng không dám tin vào tất cả những gì mình thấy được trước mắt.

Ở trong mắt bọn họ, Bắc Minh Thiện là một người cổ hủ, không biết giải trí, một lòng tập trung vào công việc.

Anh rất ít khi đi cùng người nhà làm những gì đó, đối xử với Trình Trình lại càng nghiêm khắc hơn.

Ngoại trừ học tập ra, chính là tham gia các lớp học thêm. Mặc dù Trình Trình có thể ở trong lớp thiếu niên thiên tài, sự thông minh của cậu chỉ chiếm một nửa, còn một nửa khác chính là nhờ Bắc Minh Thiện ban tặng.

Hôm nay thật không biết Bắc Minh Thiện uống nhầm thuốc gì, hay có phải bị khán giả luôn miệng khen Trình Trình và Dương Dương diễn tốt, diễn rất thật làm cho giận tới điên hay không.

Không chỉ Cố Hạnh Nguyên nghi ngờ như vậy, ngoại trừ Bắc Minh Thiện, tất cả mọi người đều cho là vậy.

Bốn người đứng ở cửa lớn chậm chạp không dám bước tới một bước, duy nhất chỉ có Bắc Minh Thiện vẫn tao nhã bước vào giống như người mẫu đi trình diễn trên sân khấu vậy.

Bắc Minh Thiện tao nhã bước vào sân chơi thiếu nhi chưa được mấy bước thì đột nhiên quay người lại, chỉ thấy bốn người kia đang ngơ ngác đứng ở lối vào phía sau mình, do dự không tiến tới.

Anh nhíu mày, cúi đầu nhìn mình, không có gì không thỏa đáng mà.

Thật không biết bốn người này làm sao nữa. Anh quyết định vung tay lên, gọi to một tiếng: “Các người đều vào đây cho tôi!”

Vẫn là quát mắng có tác dụng, vừa ra lệnh một cái, đã thấy bốn người ở cửa ngoan ngoãn đi đến.

Không bình thường, chắc chắn có chỗ nào không bình thường rồi. Cố Hạnh Nguyên khẽ nói với Hình Uy: “Anh đi hỏi ông chủ của anh xem thử tôi hoặc các con có gì làm phật lòng anh ta, anh ta muốn đánh muốn mắng đều được, đừng làm như vậy, khiến trong lòng mọi người đều không yên.”

Hình Uy với vẻ mặt đau khổ bước nhanh tới mấy bước, khẽ nói với Bắc Minh Thiện: “Ông chủ, có phải hôm nay ông chủ rất mất hứng không? Ông chủ vừa làm vậy, cô và các cậu chủ nhỏ đều có phần không thích ứng được.”

Bắc Minh Thiện quay đầu liếc nhìn anh ta nhưng không nói gì, tiếp tục đi về phía trước.

Hình Uy xoay người, nhìn Cố Hạnh Nguyên và làm ra một dáng vẻ hết cách rồi.

Xem ra, có gì cũng chỉ có thể tự mình đi tìm Bắc Minh Thiện, mới có thể hỏi cho rõ được. Cố Hạnh Nguyên nghĩ tới đây bước vội bước đến trước mặt Bắc Minh Thiện, cản đường đi của anh.

Bắc Minh Thiện thấy cô đứng trước mặt mình thì cũng dừng bước.

“Ông chủ, tôi đi chăm sóc cho hai cậu chủ nhỏ.” Hình Uy mượn cơ hội dẫn theo Trình Trình và Dương Dương cách xa bọn họ một chút.

Cố Hạnh Nguyên thấy xung quanh đều không có ai nữa, lại bước thêm mấy bước về phía trước mặt Bắc Minh Thiện: “Anh rốt cuộc muốn thế nào? Từ sau khi vở kịch kết thúc đã như vậy. Chúng tôi rốt cuộc làm anh không thỏa mãn ở chỗ nào thì chứ thoải mái nói ra đi. Anh có biết anh làm vậy rất giày vò người khác không hả?”

Bắc Minh Thiện nhìn thấy dáng vẻ Cố Hạnh Nguyên tức giận, hiếm khi mỉm cười, đi tới trước mặt Cố Hạnh Nguyên và giơ tay ra.

“Anh muốn làm gì?!” Cố Hạnh Nguyên hoảng sợ nhìn anh, không phải tức giận đến mức muốn đánh người chứ? Cô bất giác muốn lui lại mấy bước.

Bắc Minh Thiện không nói gì, lại bước tới theo cô, giơ tay nhẹ nhàng vén một lọn tóc dài, sau đó ghé sát bên tai cô nói khẽ: “Hiếm khi em quên mất hôm nay là ngày cưới thay cuối cùng nhỉ? Tôi chỉ muốn làm tròn nghĩa vụ của người chồng và người ba mà thôi.”

Anh nói xong lại nhẹ nhàng nắm tay Cố Hạnh Nguyên.

Cố Hạnh Nguyên nghe anh nói vậy thì đứng ngây ra đó. Cô đương nhiên nhớ hôm nay là ngày nào, hơn nữa cô còn hy vọng ngày này tới nhanh một chút.

Như vậy, cô có thể hoàn toàn thoát khỏi Bắc Minh Thiện, có thể trở lại cuộc sống bình thường tới mức không thể bình thường hơn trước đây.

Nhưng cô tuyệt đối không ngờ được, Bắc Minh Thiện lại quý trọng mỗi giây phút ở bên cạnh cô và con như vậy. Đây chính là nguyên nhân khi xem kịch, bọn họ vốn chỉ ngồi cách nhau có mấy ghế, anh lại không ngại phiền, chuyển dần qua để ngồi bên cạnh Cố Hạnh Nguyên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK