Mục lục
Nhiệm vụ sinh đẻ – Cố Hạnh Nguyên – Full truyện dài tiểu thuyết cực hay.
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Con ngươi Vân Chi Lâm co lại, vẻ mặt giống như nhẫn nhịn, anh ta định nói gì đó thì đúng lúc thấy Cố Hạnh Nguyên đi ra từ phòng bệnh, trong con ngươi đen bóng là bóng đen nhàn nhạt.

"Hạnh Nguyên." Vân Chi Lâm đi lên trước, lo lắng nhìn cô: "Em không sao chứ, rất tiều tụy, anh đưa em về nghỉ ngơi nhé?"

Cố Hạnh Nguyên nhìn thoáng qua Bắc Minh Thiện hút thuốc trong hành lang.

"Chi Lâm, em muốn một mình nói chuyện với anh ta."

Vân Chi Lâm nhìn cô một cái, thấy con ngươi của cô kiên định, anh ta đành phải gật đầu: "Anh đi xuống dưới lầu trước chờ em."

Sau khi Vân Chi Lâm đi rồi, hành lang yên tĩnh có mùi nước sát trùng nhàn nhạt.

Cố Hạnh Nguyên lập tức đi đến trước mặt Bắc Minh Thiện, cô giơ tay lên không nói hai lời rút thuốc lá trong tay anh ——

"Nơi này là bệnh viện, mong anh tôn trọng người bệnh một chút."

Bắc Minh Thiện nhún vai, dáng vẻ lạnh nhạt, cũng không bởi vì hành vi của cô mà tức giận.

Có lẽ đêm nay ai cũng mỏi mệt, anh híp lại mắt, che giấu cảm xúc ở sâu bên trong.

"Nói đi, cô muốn nói chuyện gì?" Giọng anh bình tĩnh, vẫn lạnh lẽo. Đôi mắt sâu thẳm nhìn qua ngoài cửa sổ, nhìn về phía bầu trời tối tăm, sắp sáng rồi đúng không?

Cố Hạnh Nguyên nín thở, nhìn hình dáng sườn mặt của anh, ngực có chút ngạt thở: "Thật ra... Lúc trước tôi tiếp cận anh không phải vì đứa bé, khi đó tôi không biết anh là ba của bọn nhỏ..."

"Đương nhiên, cô vì Cố Thị." Anh lạnh nhạt tiếp lời.

Sắc mặt cô tái nhợt, khóe môi hiện lên nụ cười chế giễu: “Đúng vậy, vì lúc đầu tôi chỉ biết lợi dụng mình, hy sinh vì người mẹ không cùng huyết thống lần này đến lần khác... Nhưng không nghĩ tới anh vì trả thù tôi nên đẩy Cố Anh Thư lên vị trí cao..."


Bắc Minh Thị thu mua Cố Thị, nhưng trước mắt Cố Anh Thư vẫn là người đứng đầu Cố Thị, sau khi Lý Lục Bình chết, hai mẹ con bọn họ vẫn như cũ ung dung ngoài vòng pháp luật! Mà tất cả đều do Bắc Minh Thiện chống lưng ở phía sau!

Đốt ngón tay của anh hơi run, hàm dưới căng chặt, im lặng một lúc lâu ——

"Hy sinh vì mẹ mình vốn là chuyện thường tình. Chỉ trách số phận trêu đùa cô mà thôi! Nhưng ——" Anh dừng một chút, giọng lạnh lẽo nói: “Cô không nên phản bội tôi! Lúc cô quyết định bay đến châu Úc thì cô nên đoán được sẽ có ngày hôm nay. Không phải tôi không cho cô cơ hội, cô có thể thẳng thắn với tôi, mà không phải giấu giếm tôi hết lần này đến lần khác!"

Cô cười chua xót, cô vừa hiểu được lý do anh căm hận mình rồi.

Cánh môi cô tái nhợt, khàn khàn hỏi: "Thẳng thắn với anh sao? Sau khi thẳng thắn với anh chính là để anh cướp đi Dương Dương giống như bây giờ sao?"

"Đương nhiên là không phải! Nếu cô nói sớm cho tôi biết cô chính là người phụ nữ kia vào năm năm trước ..."

"Sau đó anh sẽ cưới tôi về nhà, anh không ngại tôi từng mang thai hộ cho đàn ông vì tiền?" Cô nói tiếp lời của anh.

"..."Anh lập tức nghẹn lời.

"A..." Cô cười buồn bã: “Anh biết không? Tôi đã từng nghĩ rất nhiều lần, nếu tôi nói cho anh biết tôi là mẹ của con trai anh, không chỉ có như thế, tôi còn giấu một đứa con trai giống Trình Trình như đúc, anh sẽ có phản ứng gì? Nhưng cuối cùng, cho dù tôi nghĩ thế nào thì kết quả là anh không chút lưu tình cướp Dương Dương từ trong tay tôi, giống như giờ phút này... Rốt cuộc điều tôi sợ nhất vẫn xảy ra..."

Anh nhíu chặt mày lại, tay không tự giác nắm chặt lại, vẫn không lên tiếng: “..."

Hai mắt cô đầy nước mắt, lại cố gắng nhịn không chảy xuống, cười nói: “Anh có biết không, tôi đã hỏi anh rất nhiều lần, tôi là gì của anh? Anh trả lời, tôi là người phụ nữ anh.

Vì thế, tôi lại hỏi anh, anh yêu tôi không? Anh nói yêu. Tình yêu này... Đối với anh mà nói, không yêu sẽ không cưới, nếu anh nói yêu tôi, vì sao lại không cưới tôi chứ? À, bởi vì anh cũng biết, thật ra đó không phải yêu... Dưới tình huống đó, anh cảm thấy cho dù tôi nói tôi là mẹ của con trai anh thì sẽ thay đổi mọi chuyện sao? Sẽ không.

Trình Trình và Dương Dương đã định trước không có một ngôi nhà, thế nào cũng chỉ có thể với ba hoặc mẹ mà thôi! Với tính tình của anh thì nhất định sẽ cướp Dương Dương đi... Tôi thừa nhận... Tôi có suy nghĩ riêng, tôi sợ mất đi Dương Dương..."

"..."Anh im lặng, lại thèm thuốc lá.

"Tôi xin lỗi ——, Bắc Minh Thiện, nếu bởi vì lúc trước tôi rời đi không nói lời tạm biệt, phản bội anh, thì hiện tại tôi nói tiếng xin lỗi anh... Được không?"

Cô nhắm mắt lại, nước mắt nóng bỏng chảy xuống, từ đầu đến cuối đều không nhắc đến Giang Tuệ Tâm. Cô không muốn nói lỗi của người mẹ kế trước mặt anh, không muốn nói với anh thật ra cô rời đi là có nguyên nhân khác, là Giang Tuệ Tâm ép buộc cô.

Anh không lên tiếng câu nào, cuối cùng xoay người đi, vứt bỏ cô, tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ cầu thang——



Anh trốn trong cầu thang, bật lửa đốt một điếu thuốc, dường như chỉ có hút thuốc mới có thể khôi phục những bất an và phiền muộn trong lòng anh...

Trong đầu anh nhớ lại hình ảnh cô từng chạy tới bên cạnh mình, cô đã từng khóc lóc hỏi anh có đồng ý kết hôn với cô không?

Nhưng cuối cùng đáp án của anh cho cô là sự im lặng.

Khó trách cô luôn hỏi anh có yêu cô không hết lần này đến lần khác, trong suy nghĩ của cô cho rằng nếu anh yêu cô thì nhất định sẽ cưới cô, thì ra...

Cô hỏi nhiều như vậy chỉ muốn cho bọn nhỏ một gia đình hoàn chỉnh!

Bùm ~!

Anh bỗng nhiên đấm mạnh một phát vào vách tường.

Ánh mắt anh lạnh lẽo.

Lần đầu tiên anh mới biết một người phụ nữ muốn gả cho anh là vì con trai anh... Là khổ sở như thế...

Bắc Minh Thiện đã phong tỏa tin tức Dương Dương nằm viện.

Có lẽ bởi vì cắm trại dã ngoại lần đó thất bại, làm cho anh cảm nhận sâu sắc trong lòng.

Vì thế, anh không ngăn cản Cố Hạnh Nguyên tới bệnh viện thăm Dương Dương.

Hôm nay, Cố Hạnh Nguyên xách theo cơm hộp tình yêu đặc biệt cho bọn nhỏ, cô vừa đến cửa bệnh viện đột nhiên ——

Kít một tiếng.

Một chiếc xe màu đen chạy tới, đột nhiên thay đổi phương hướng, suýt nữa đụng phải Cố Hạnh Nguyên.

Loảng xoảng!

Tiếng hộp cơm rơi xuống đất.

Cố Hạnh Nguyên lảo đảo lùi lại phía sau vài bước, ngón tay bản năng che bụng nhỏ...

Cửa xe mở ra, một tài xế trẻ tuổi bước xuống: “Tôi xin lỗi cô, cô không sao chứ?"

Cố Hạnh Nguyên cắn môi, vừa rồi hoảng sợ nên bụng nhỏ có cảm giác hơi đau, mặt cô tái nhợt, trán toát ra mồ hôi lạnh.

Ngay sau đó, bên trong xe truyền tới một giọng nói trầm thấp chất phác, mang theo sự chịu đựng——

"Hà Quân, lập tức đưa vị tiểu thư này đi bệnh viện."

Hà Quân vội vàng đi đến bên xe, giọng điệu vội vàng: "Nhưng ông Mạc, ông đang bị thương rất nặng... Tôi còn phải đưa ông đến bệnh viện trước..."

Tài xế vừa nói vừa đỡ một người đàn ông từ trong xe ra.

Người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, tóc đã bắt đầu bạc, vẻ mặt nghiêm túc giống như đang chịu đựng đau đớn.

Lúc này Cố Hạnh Nguyên mới thấy rõ phần eo của người đàn ông nhuốm máu tươi một mảng lớn, nhìn thấy rất sợ hãi!

Tài xế đỡ người đàn ông này, lúc đi qua Cố Hạnh Nguyên thì ông xin lỗi gật đầu: "Thưa cô, tôi xin lỗi... Tài xế của tôi lo lắng cho tôi cho nên lái xe hơi nhanh, hy vọng không đụng phải cô, nếu cô có chỗ nào không thoải mái, tôi sẽ chịu trách nhiệm tất cả tiền thuốc men."

Người đàn ông đôi tay che lại phần eo, máu đỏ tươi dọc theo tay ông chảy xuống mặt đất...

Cố Hạnh Nguyên bản năng che miệng lại: “Ọe..."

Cô không thể ngửi mùi máu tươi này được.

Người đàn ông hoảng sợ: “Hà Quân, mau đưa cô gái này vào——-"

"Vâng!" Tài xế không hề do dự đỡ Cố Hạnh Nguyên vào trong bệnh viện...



Sau khi Cố Hạnh Nguyên làm xong một loạt kiểm tra mang thai ở bệnh viện thì cô biết được thai nhi không sao, lúc này mới yên tâm.

Cô nhớ tới người đàn ông bị thương gặp ở cửa bệnh viện trước đó, cô lại có cảm giác thân thiết không tên.

Nhưng sau khi cô kiểm tra xong thì đi đến quầy nhân viên y tế hỏi ——

"Cô Cố, đã có người giúp cô thanh toán tiền thuốc men."

"Xin hỏi cô biết bọn họ là ai không? Hiện tại đang ở phòng bệnh nào?"

"Xin lỗi, chúng tôi không thể tùy tiện tiết lộ thông tin của bệnh nhân. Huống hồ người bệnh vừa vào viện kia khâu vết thương xong cũng đã rời đi."

"Vết thương của ông ấy có nghiêm trọng không?"

"Dao đâm vào thật sự rất sâu, cô nói có nghiêm trọng không? Nhưng người ta kiên trì không nằm viện quan sát, chúng tôi cũng không có cách nào..."

"Ồ... Cảm ơn cô..."

Cuối cùng, cô vẫn không thể biết được thân phận của người kia.

Cô xoay người, nhún vai, có lẽ cô quá nhạy cảm rồi, nhìn thấy một người đàn ông có cảm giác thân thiết thì sẽ cho rằng người đó là ba ruột của mình... Biển người mênh mông, tìm người bằng trực giác đúng là ngốc mà, không phải sao?

Cố Hạnh Nguyên quay lại phòng bệnh của Dương Dương, cô còn chưa đi vào thì bất ngờ thấy Tô Ánh Uyển đeo kính râm chần chừ đứng ở cửa phòng bệnh.

Tô Ánh Uyển sửng sốt, nhìn Cố Hạnh Nguyên một cái, sau đó cong môi cười: "Tôi còn đang suy nghĩ rốt cuộc cô có xuất hiện hay không nữa? Cô có rảnh không, chúng ta qua bên kia tâm sự nhé?"

"Chúng ta không có gì để nói, cô Tô." Cố Hạnh Nguyên nhớ tới những chuyện Tô Ánh Uyển làm trước đó thì lạnh nhạt lắc đầu.

"Cô còn để ý chuyện quảng cáo lần trước sao? Ha ha, cô đừng quên, cô chỉnh tôi rất thê thảm!" Tô Ánh Uyển nhớ tới vẻ chật vật ngày đó thì trong lòng oán hận.

"Đó là Cô Tô tự làm tự chịu, không phải sao?"

"Cô ——" Tô Ánh Uyển kiềm nén tức giận: “Không sai, là tôi tự làm tự chịu! Tôi tự làm tự chịu ở chỗ là quá khinh địch, không nghĩ tới cô là mẹ của con trai Thiện! Nhưng Thiện tình nguyện muốn con trai cũng không cần cô! Ha ha, thế nào, trong lòng khó chịu đúng không? Cố Hạnh Nguyên, tôi đến đây nói với cô từ nay về sau tôi sẽ tiếp nhận con trai của cô, bởi vì chỉ có Tô Ánh Uyển này mới có thể đứng bên cạnh Thiện!"

Cố Hạnh Nguyên híp mắt lại, mím môi cười lạnh, mặc kệ Tô Ánh Uyển ra vẻ thế nào, cô không để trong lòng.

"Cô Tô nói xong chưa? Nói xong rồi thì có thể về. Thuận tiện tôi nói cho cô một tiếng, bọn nhỏ người không phải là đồ vật, không phải ai nói tiếp nhận thì sẽ tiếp nhận!"

Cố Hạnh Nguyên nói xong thì đẩy cửa ra đi vào phòng bệnh.

"Mẹ..." Giọng mềm mại của Trình Trình.

"Mẹ..." Giọng làm nũng của Dương Dương.

Đồng thời vang lên.

Ầm một tiếng, cửa đóng lại. Tô Ánh Uyển hoàn toàn ngăn cách ở bên ngoài với cô và bọn nhỏ...

Rốt cuộc hôm nay mở phiên tòa kiện cáo.

Khí hậu hôm nay có chút mát mẻ, đám mây màu xám nhạt lơ lửng trên bầu trời, mưa rơi tí tách tí tách...

Bởi vì vụ án xử lí không công khai, cho nên đa số phóng viên truyền thông cũng chỉ có thể nằm vùng ngoài toà án chờ đợi...


Bắc Minh Thiện vừa xuất hiện ở cửa toà án thì nhóm paparazzi lập tức tranh nhau phỏng vấn ——


"Anh Bắc Minh, hôm nay mở phiên toà vụ án, anh có niềm tin mình sẽ lấy được giám hộ con trai mình không?"


"Nghe nói ngoại trừ đứa con trai này, anh còn có một đứa con trai khác, xin hỏi có phải là sự thật hay không?"


"Anh Bắc Minh, có phải bị cáo là cô Cố sinh đứa con trai đó cho anh đúng không? Hay là một người khác?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK